- Dù là bị người ép buộc bắt giữ cũng tốt, nghi ngờ đã chết cũng được. Nhưng rõ ràng cơ hội tìm được nàng rất nhỏ.
Nữ nhân họ Mục trong mắt lộ ra một vẻ buồn bực:
- Trữ Vân, ngươi phải hiểu được, nơi này dù sao cũng thuộc vùng quản hạt của Phù Sơn Tông cùng Ngọc Hoàng Tông. Với tình thế hôm nay, Thái Huyền Tông chúng ta cũng không thể chia ra quá nhiều lực lượng, cứ để nơi này không có tác dụng gì! Mà tình hình của Vân nhi ngươi…
- Nói cách khác, tông môn đã quyết định bỏ qua sao?
Trữ Vân đột nhiên cười to, trong thanh âm tràn đầy bi thương:
- Sư thúc có biết không? Trước khi nàng tiến vào biệt phủ, còn nói với ta, sau khi trở về sẽ bẩm báo với sư môn, cùng Trữ Vân này kết thành đạo lữ.
- Chuyện này đứa cháu gái của ta trước khi tiến vào biệt phủ cũng từng nhắc qua với ta! Từ nhỏ Hi Ngọc cùng ngươi là thanh mai trúc mã, cho dù tu vi của ngươi bị tẫn phế toàn bộ, nó cũng chẳng bao giờ thay đổi. Tâm tính như thế, dù là với một người cô như ta cũng cảm thấy thật bội phục.
Nữ nhân họ Mục vẫn không chút dao động:
- Nhưng vấn đề là hôm nay ngươi hoàn toàn không có thực lực lẫn quyền thế, cái gì cũng không làm được. Cũng tỷ như ta, cho dù là cô cô của nó, nhưng lệnh của chưởng giáo cũng không thể không tuân. Nếu ngươi muốn lưu lại đây cũng được! Chẳng qua tương lai chỉ sợ ngươi có tìm được nó, lại có thể giúp được gì cho nó?
- Thực lực? Quyền thế?
Hai mắt Trữ Vân chợt dao động, sau đó chợt thấy buồn cười:
- Đã như vậy, xin sư thúc cho ta ở lại thêm một ngày, ngày mai lại đến biệt phủ một chuyến ta sẽ cùng ngài trở về.
- Suy nghĩ cẩn thận là được rồi!
Nữ nhân họ Mục khẽ mỉm cười, trong lòng vẫn vô cùng ngưng trọng. Từ mấy tháng trước bên trong tông môn đã có Nguyên Anh cường giả suy tính, kết quả lại không phân biệt được rõ ràng. Rõ ràng người đã chết, nhưng tựa hồ lại có chút sinh cơ. Ngoài ra làm cho người kinh dị chính là, trong lúc tính toán tương lai cho Mục Hi Ngọc, vị sư phụ kia lại mơ hồ thấy được một tia nguy cơ của Thái Huyền Tông. Hơn nữa tính theo thời gian, dự cảm của vị sư phụ kia càng ngày càng mãnh liệt.
Thái Huyền Tông tuyệt sẽ không ngăn cản chuyện truy tìm cháu gái của nàng, nhưng mục đích là vì ưu tiên gạt bỏ sự uy hiếp đối với tông môn. Lấy phương pháp bói toán tiên đoán đến tương lai, dù sao chỉ là một cơ hội trong vô số có thể, chỉ cần đem ngọn nguồn nguy hiểm giải quyết, thì có thể đem nguy hiểm giết chết từ trong nảy sinh.
Chẳng qua những điều này, lại không thể nói rõ với sư điệt. Trữ Vân thâm tình với Mục Hi Ngọc rất sâu, tình cảm còn nhiều hơn một thân nhân như nàng. Chuyện nàng có thể thừa nhận được, nhưng Trữ Vân chưa chắc có thể thừa nhận được.
- Thật ra trong lòng ta đã sớm hiểu, chẳng qua bản thân mình chỉ chui vào ngõ cụt, vì thế không muốn buông tha mà thôi.
Khi nói những lời này, hai mắt Trữ Vân cũng chợt hiện lên màu đỏ, giọt giọt huyết lệ lại ứa ra khóe mắt hắn:
- Trong vòng năm năm, ta nhất định phải kết đan! Khi đó vô luận người nọ là ai, ta nhất định phải bằm thây hắn vạn đoạn để giải hận!
Thanh âm tràn đầy hận ý khắc cốt, trong lúc nhất thời ngay cả nữ như họ Mục cũng cảm thấy rét lạnh toàn thân. Nhưng chân mày nàng chợt nhảy lên, trong mắt cũng tràn ngập sát ý.
Vô luận kết quả chuyện lần này như thế nào, người đã mang Hi Ngọc đi hoặc đã giết chết, cũng là kẻ địch mà nàng phải trừ diệt!
Nhạc Vũ ngồi trên con Hồng Vũ Cự Điêu phi hành tuy là yêu thú cấp sáu, nhưng hình thể bởi vì bị dược vật cùng bí pháp thúc giục nên mới khổng lồ đến như vậy. Tuy tốc độ còn chưa bằng một phần mười của Sơ Tam, mỗi lần vẫy cánh chỉ mới được chừng vài dặm, dù là yêu thú cấp năm bình thường cũng không bằng. Nhưng chiến lực của Hồng Vũ Cự Điêu xem như mạnh mẽ, tuy có vẻ ngây ngốc, nhưng trên không trung cũng không có loài yêu cầm nào dám trêu chọc.
Cộng thêm chuyến này có một vị cao nhân Linh Hư cảnh của Phù Sơn Tông bảo vệ, độ an toàn cũng không có gì cần lo lắng.
Bên trong lầu các, ngoại trừ Nhạc Vũ tổng cộng có ước chừng hơn trăm người khác. Mà hơn phân nửa đều tụ tập ở dưới hành lang, xem như làm quen đồng đạo, trao đổi tâm đắc.
Bất quá Nhạc Vũ cũng không hề có chút hứng thú đối với việc này, hắn vốn định đưa Chiến Tuyết quay về không gian kia, nhưng khi mới đánh ra ấn quyết thu hồi, lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn đáng thương của Chiến Tuyết, hắn thoáng suy nghĩ một chút, liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hắn nghĩ thầm có lẽ Chiến Tuyết ở một mình trong không gian kia cảm thấy vô cùng nhàm chán, vì thế mới xông ra không gian hồng hoang kia.
Trong lòng hắn mềm nhũn, đành tùy ý cho Chiến Tuyết tiếp tục ở lại nơi này. Linh giác của vị tu sĩ Linh Hư cảnh Phù Sơn Tông tuy lợi hại, nhưng theo Nhạc Vũ xem ra, chỉ đạt tới Tích Cốc kỳ, mới tiến vào cảnh giới mới không lâu, còn kém Tâm Động kỳ thật xa.
Mà Chiến Tuyết khi còn sống đã đạt tới Linh Hư Tâm Động kỳ, sau khi đến trong tay hắn, lại lấy dược vật cùng pháp trận kích thích, đẩy mạnh tới cảnh giới tầng thứ bảy của Huyền Sát Chiến Ma, chỉ cần kiềm chế khí cơ bản thân, lại thêm có Thông U Định Minh Châu có được tác dụng che đậy hồn lực, lại càng không cần sợ hãi bị phát hiện ra.
Đầu tiên Chiến Tuyết hân hoan nhảy lên, nhưng khi nàng nhìn qua nhìn lại bên trong phòng mấy lần, lại gục bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới một lúc, lại khôi phục vẻ buồn chán.
Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ ràng, nàng hoàn toàn không thể rời khỏi căn phòng này, càng không thể để cho bất cứ ai nhìn thấy sự tồn tại của nàng. Thật ra có thể ở bên cạnh chủ nhân, nàng đã rất thỏa mãn.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ mỉm cười, lấy trong nhẫn trữ vật ra mấy quyển bí tịch trân quý bên trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông, cho dù đối với cảnh giới của nàng có chút không đầy đủ, nhưng sẽ có điều trợ giúp đối với chiến lực của nàng, càng sẽ không bị pháp trận bên trong Thông U Định Minh Châu xóa đi ký ức.
Nhắc tới hạt châu này, chính Nhạc Vũ cũng không có biện pháp. Tuy hắn biết bởi vì giới hạn thực lực bản thân, nhưng không cách nào sửa đổi được phù triện bên trong pháp trận. Cũng may thần hồn của Chiến Tuyết lấy chiến ý làm chấp niệm, phàm là những gì liên quan tới chiến đấu, dù là có Hồn Vong trận tồn tại, cũng rất khó tiêu trừ phần ký ức này.
Gọi là thần hồn, thật ra cũng tương tự như hồn thức. Một người sau khi chết, bởi vì ý niệm quá mức mãnh liệt, khiến chút ít phân tử tinh thần lực lấy một loại kết cấu vô cùng đặc thù sắp thành hàng kiên cố chặt chẽ, không dễ dàng tiêu tán. Mà một ít trí nhớ về kinh nghiệm chiến đấu cũng sẽ bị đưa vào trong chấp niệm của Chiến Tuyết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Quả nhiên lực chú ý của Chiến Tuyết trong thời gian tiếp theo đều bị văn tự trong bí tịch hấp dẫn, nhưng làm cho Nhạc Vũ thoáng có chút ngạc nhiên, mỗi một đoạn thời gian ngắn, Chiến Tuyết lại len lén nhìn hắn, sau đó trên mặt lại đỏ ửng quay đầu đi. Vẻ mặt kia cũng có mấy phần giống như những bạn học nữ hoặc những nữ binh sĩ từng âm thầm quý mến hắn mới có.
Nhạc Vũ âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ Chiến Tuyết yêu thích mình? Nhưng nhìn vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn không khỏi cười khổ. Kể từ khi biết được Chiến Tuyết đã có linh trí cùng suy nghĩ, hắn luôn không thể tự chủ, xem Huyền Sát Tiên Thi của mình như một người sống.
Thật ra ở trình độ nào đó mà nói, Chiến Tuyết hôm nay ngoại trừ không có nhịp tim mạch đập, những điều khác không có gì khác biệt với người còn sống.
Hắn miễn cưỡng kiềm chế suy nghĩ, Nhạc Vũ bắt đầu chuyển ý nghĩ của mình vào trong não. Ở nơi này là địa phương hệ thống ký sinh đã dung nhập, hôm nay đồ vật có hình dáng như quả trứng kia đã có huynh hướng càng lúc càng lớn, cũng may hiện tại còn chưa áp bách đến dây thần kinh não.
Thoạt nhìn giống như có dấu hiệu tiến hóa. Nhưng bản thân Nhạc Vũ lại không mấy rõ ràng về chuyện này, cộng thêm không có cách nào phân tích được nó, vì thế không thể nào xác định. Duy nhất có thể xác định chính là trình tự của bản thân hệ thống ký sinh dùng túc chủ là ưu tiên hàng đầu, dù có tệ hại thế nào, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến vị chủ nhân như hắn.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ nghĩ thầm vô luận là phúc hay họa, mình cũng không có biện pháp nào ngăn cản, cũng không cần đi để ý. Ngược lại hắn lại lấy ra vài bí tịch về dược vật luyện đan, bắt đầu nghiên cứu.
Quan trọng vẫn là loại dược vật ứng phó tâm kiếp cùng giúp đỡ thân thể trở nên thêm mạnh mẽ, nhưng thành quả thật sự ít ỏi. Hắn cũng không phải vì mình mà là vì Nhạc Trương thị.
Hắn biết tiên thiên dẫn khí rốt cục có nguyên nhân thế nào, hắn có thể dễ dàng dùng châm viêm hướng dẫn yêu lực, lấy Dịch Nguyên đan trợ giúp Nhiễm Lực cùng Lâm Trác trúc cơ. Thậm chí giai đoạn Ngưng Dịch kỳ chỉ cần dùng một giọt Thanh Linh Ngọc Dịch cũng đủ hoàn thành.
Nhưng kế tiếp phải dựa vào chính bọn họ đi nỗ lực, hắn biết hiện tại dược vật mặc dù có chút trợ giúp, nhưng xa xa không cách nào giúp bọn họ tăng thêm tốc độ. Cũng may tư chất của họ thật ra cũng không đến nỗi quá kém, cộng thêm khởi bước sớm hơn người khác, hai trạm kiểm soát như Bồi Nguyên cùng Tôi Thể sẽ có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng Nhạc Trương thị thì khác, nếu không thêm trợ lực, chỉ sợ cả đời này thật khó bước vào tiên đạo.
Đáng tiếc chính là hắn không cách nào mang theo bọn họ bên người. Một người có tư chất còn là bình thường nhưng nếu có một nhóm người đều đạt tới tiên thiên sẽ biến thành khác thường, dù lai lịch dược vật trong tay họ cũng sẽ bị chất vấn nơi phát ra.
Nghiên cứu lần này chỉ thoáng chốc đã qua mấy canh giờ. Đợi đến khi Nhạc Vũ cau mày cất lại bí tịch, bên ngoài cửa sổ ánh sao đã giăng đầy.
- Nhìn những dược vật từ lục phẩm trở xuống, muốn thêm vài thứ thật không có khả năng. Như thế chẳng lẽ rốt cục vẫn phải đi tìm mấy loại địa linh vật kia sao? Thanh Linh Ngọc Dịch tuy có thể giúp được mẫu thân một chút, nhưng sau Tâm Động kỳ lại nên làm thế nào? Vật này có thể khiến tâm thần người thanh minh, giữ vững thần hồn, là tuyệt hảo linh dược giúp mẫu thân đột phá, nếu không vạn bất đắc dĩ thật không nên tùy tiện dùng.
Nơi giữa mày của hắn lộ ra vài phần suy tư, mà khi Nhạc Vũ lấy lại tinh thần, chợt thấy Chiến Tuyết lại nhìn mình. Mà khi thấy cử động của mình bị phát hiện, nàng lại vội vàng quay đầu đi, khuôn mặt đỏ hồng.
Trong lòng Nhạc Vũ chợt hiểu ra, nhớ lại một chứng bệnh tâm lý vô cùng nổi tiếng ở kiếp trước, tên là biến chứng Stockholm. Đó là nói nạn nhân lại đi phát sinh tình cảm đối với hung thủ, thậm chí ngược lại còn đi trợ giúp người đã hại mình. Tình cảm này sẽ làm cho nạn nhân phát sinh hảo cảm đối với hung thủ, hoàn toàn sinh ra tình tố đối với kẻ gây tội.
Tình hình trước mắt tuy có chút bất đồng, nhưng mấy tháng nay Chiến Tuyết chỉ có thể tiếp xúc với mình, nàng sinh ra tình cảm khác thường này, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Nhưng đối với chuyện này chính Nhạc Vũ cũng không biết nên làm gì mới phải. Hắn phất phất tay, lấy thêm vài quyển bí tịch đưa cho Chiến Tuyết, sau đó lại đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tốc độ của Hồng Vũ Cự Điêu tuy nhanh hơn Giáp Xác cự thú một chút, nhưng khoảng cách mười mấy vạn dặm vẫn chậm như ốc sên. Thậm chí thần thức của Nhạc Vũ liên tục nhận thấy được vẻ bất mãn cùng không kiên nhẫn của Sơ Tam phía trước.