Nhạc Vũ thấy thế trong nội tâm thở dài, cũng biết việc này có chút ít làm khó nàng.Với chấp niệm trước kia của Mục Hi Ngọc, cộng thêm huyền sát chân khí của Định minh châu khống chế, khiến cho Chiến Tuyết trở thành một cỗ máy giết người thuần túy, bảo nàng nương tay quả thật là không có khả năng.
Điều này may ra khi hắn luyện chế Chiến Tuyết đến cấp bậc cao hơn thì còn có thể, nhưng hiện giờ trước mắt thì còn khó hơn lên trời.
Nhạc Vũ cười khẽ rồi tiện tay thu lại nhẫn trữ vật của hai người kia. Sau khi hắn dùng Ngũ Sắc Thần Quang phá vỡ cấm chế thì chợt mừng rỡ. Hai người này ở Phù Sơn Tông rõ ràng cho thấy không am hiểu việc luyện dược chế khí, bên trong không hề có tài liệu gì. Bất quá lại có không ít phù triện, còn có mấy bình thuốc, cũng vừa vặn là thứ hắn đang thiếu.
Những phù triện kia ước chừng một trăm tờ, tuy không có phù pháp gì đại uy lực, chỉ đơn giản là Phong Hành phù, Lôi Quang phù, Diễm Linh phù các loại, song đối với chiến lực Nhạc Vũ mà nói cũng là không thể không có lợi.
Điều làm hắn vui mừng nhất là bên trong bình đan dược có hai bình Trúc Cơ Đan, một bình Mãnh Thần Đan. Thứ trước là dung cho tăng tu vi, thứ sau có thể tăng tiến hồn lực Động tâm kỳ, có hiệu dụng kháng cự tâm ma.
Lần đó ở Tĩnh Hải Tông cũng lấy được không ít đan dược, nhưng thứ nhất là hắn phân tích không được, thứ hai không có thực lực luyện chế, thứ ba không cách nào sử dụng, còn không bằng đan dược cấp thấp hơn này.
Về phần những thứ như Ích Thương đan hay Hồi Nguyên đan các loại, Nhạc Vũ cũng không để ý, lần trước thu hoạch đã cực phong phú. Không nói Mục Hi Ngọc thân là đệ tử chân truyền của Thái Huyền tông nên cất giấu cực nhiều, năm người còn lại cũng chuẩn bị chu toàn mới dám xông vào ảo trận.
Sau khi kiểm kê hết những đồ trong hai chiếc nhẫn trữ vật, Nhạc Vũ mới đem bánh xe kia xem xét, hắn thấy trên đó có khắc bốn chữ cổ lớn "Thiên nhận chiết luân".
Hồi tưởng lúc pháp bảo này công kích thì có cả ngàn vạn phong nhận mỏng như cánh ve bay về trước, Nhạc Vũ thầm nghĩ danh tự này cũng cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa uy năng cũng xem là tốt, phương thức công kích vừa lúc khắc chế Thiên Ti Tuyết Kiếm, đáng tiếc thanh huyền binh này còn chưa phát huy tác dụng thì chủ nhân đã mất mạng.
Cũng không có thời gian thí nghiệm và phân tích, Nhạc Vũ liền trực tiếp nhét bánh xe này vào nhẫn trữ vật của mình. Vật này cũng không thể để lộ ra ngoài, nếu tùy tiện sử dụng thì sẽ bị hoài nghi hai gã đệ tử Phù Sơn Tông này chết bởi tay hắn, chỉ sợ đến lúc đó Chiến Tuyết cũng khó giấu. Hơn nữa liên lụy đến chuyện biệt phủ Tĩnh Hải Tông thì khóc không ra nước mắt.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ nhìn lại thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm trong tay Chiến Tuyết. Chỉ thấy Chiến Tuyết ra vẻ bất đắc dĩ nhưng cuối cùng cũng đưa tới, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Có thể là bởi vì khi còn sống, nàng đặc biệt yêu thích thanh kiếm này.
Nhạc Vũ cười một tiếng, đánh ra một ấn quyết, đem cả Chiến Tuyết và thanh lục phẩm huyền binh này đưa vào không gian phía sau. Thật ra thì đối với thanh kiếm nầy, hắn đã sớm quyết định chú ý là để cho Chiến Tuyết sử dụng. Dù sao đến lúc nàng phải xuất thủ thì hắn đã đến bước sơn cùng thủy tận. Mặc dù không phải thì cũng phải là giết người diệt khẩu. Thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm đủ để khiến chiến lực Chiến Tuyết thêm vào mấy thành, chỉ có kẻ ngu mới có thể đem để đó không dùng.
Trên thực tế nếu không phải bây giờ hắn còn chưa rõ thanh Thiên nhận trảm luân kia thì đã đem nó ra tế luyện pháp môn. Nếu như có thời gian, hắn chắc chắn sẽ lập tức đem nó tế luyện thật tốt, coi như là một trong những lá bài tẩy.
Nghĩ đến lúc trước Nhạc Uyên Hồng đưa cho Xuyên Vân Toa, tâm trạng hắn tốt không thể tốt hơn. Lần này tuy là bị lão tổ tông nhà mình mạnh mẽ đưa ra Phù Sơn Tông nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Kế tiếp Nhạc Vũ sưu tầm chung quanh hết những mảnh vụn của thất phẩm huyền binh vừa vỡ vụn, sau đó lại đem thi thể hai người đốt thành tro bụi, xác nhận nơi này không có dấu vết quá lớn thì mới nhảy lên lưng Sơ Tam, dùng một đạo Phong Hành phù đem cả hai rời khỏi nơi này.
Thật ra thì sau khi đến cấp năm, Sơ Tam cũng học được không ít thần thông Phong hệ, chẳng qua là không thể xuất ra như thẻ phù của tu sĩ Kim Đan. Được bí pháp Phong Hành này hỗ trợ, tốc độ của Sơ Tam hiện giờ phải nhanh hơn bình thường đến tám lần!
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu hắn tự tin có thể thoát khỏi truy kích. Đáng tiếc hai tên đệ tử của Phù Sơn Tông tới quá nhanh, không để cho hắn cùng với Sơ Tam có cơ hội hội hợp .
Vào lúc Nhạc Vũ chuẩn bị rời đi, hắn nhìn qua chiến trường một cái, khóe môi nhếch lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn đọc trong sách thấy có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tinh thông thuật số bí pháp có thể thôi diễn chuyện trên dưới ngàn năm. Chẳng qua là phương pháp này cực kỳ hao tổn tu vi tâm thần, nghĩ đến Phù Sơn Tông cũng không vì hai gã đệ tử Linh Hư cảnh chết đi mà lao động cột trụ tông môn.
Bất quá có chuyện lần này, Phù Sơn Tông sẽ cực kỳ căm hận hắn, toàn lực đuổi giết, ngoài ra cũng sẽ phái người điều tra xem cái chết của hai người này có quan hệ với hắn hay không. Bản thân hắn cũng không còn đường lui, việc tìm một tông môn che chở càng cấp bách!
Chỗ Nhạc Vũ giết người cách Quảng Lăng Tông không xa. Chỉ dùng ba tờ Phong Hành phù thì đã có thể nhìn thấy Quảng Lăng Sơn nổi tiếng thiên hạ.
Ngọn núi này còn hùng vĩ gấp mười lần so với Phù Sơn, sừng sững như thiên trụ xuyên qua mây mù. Nhạc Vũ mới vừa nhích tới gần phạm vi năm trăm dặm đã cảm giác mật độ linh lực bắt đầu tăng cường.
Nhạc Vũ chắc lưỡi hít hà, cảm giác độ dày linh lực quanh thân dù chưa đạt tới mức độ như biệt phủ Tĩnh Hải Tông thì cũng gần bằng bốn năm thành chỗ quảng trường kia, so với những địa phương khác mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đây vẫn chỉ là bên ngoài mà thôi, thật không biết trên kia núi thì linh lực dư thừa đến mức nào. Hơn nữa để khống chế không cho các môn phái nhúng tay vào cũng cần thực lực tuyệt cường!
Kế tiếp hắn vẫn theo lệ cũ tìm một sơn cốc bí ẩn đem Sơ Tam giấu ở trong đó. Bất quá lần này, trong lòng Nhạc Vũ cũng mơ hồ có chút lo lắng. Lúc hắn mới vừa nhích tới gần nơi này thì chỗ xa đã hiện lên mười mấy đạo kiếm quang, hiển nhiên là có tu sĩ hoạt động. Cũng may nhờ hắn cơ trí, đã hạ xuống đất từ sớm nên không bị những người đó phát hiện.
Bất quá nhìn nơi này tu sĩ xuất nhập dày đặc như thế, Sơ Tam sống ở chỗ này, thật sự không thế nào bảo hiểm. Đặc biệt lúc đi ra ngoài săn thức ăn, không cẩn thận tiếp theo sẽ bị người cảm giác. Với yêu lực cấp năm hiện giờ của nó, đối diện với mấy tu sĩ cao cấp này, chỉ sợ là ngay cả kháng lực cũng không có.
Cuối cùng Nhạc Vũ tìm được một chỗ ngoài hơn chín trăm dặm mới có thể thấy một chỗ giấu Sơ Tam tương đối hài lòng. Tới đây hắn vẫn chưa yên tâm, lấy ra ba nhẫn trữ vật, dùng hai ngày bắt giết đầy đủ yêu thú cho Sơ Tam rồi mới lấy dây buộc vào cổ nó.
Linh trí Sơ Tam không khác một đứa trẻ mười tuổi bình thường, chẳng qua không thể nói được tiếng người. Việc sử dụng nhẫn trữ vật với những yêu thú khác là chuyện khó nhưng với Sơ Tam có Nhạc Vũ chỉ đạo, bất quá khoảnh khắc đã có thể nắm vững cách dùng.
Sau đó, Nhạc Vũ lấy ra hai mươi viên linh thạch, cùng hơn trăm viên yêu lực kết tinh bố trí xung quanh một Ẩn Linh trận vào ảo trận tương đối cao cấp để che thân ảnh và khí tức Sơ Tam, lúc này mới an tâm rời đi. Nghĩ có thức ăn trong ba chiếc nhẫn trữ vật kia, cộng thêm một chút đan dược, đầy đủ cho Sơ Tam sống trong đó ba tháng. Đến khi đó hắn sẽ tìm cơ hội xuống núi tìm thêm thức ăn cho Sơ Tam.
Thậm chí nếu là đứng vững gót chân, đem nó trực tiếp mang vào Quảng Lăng Tông, cũng không phải là không thể. Truyện Tiên Hiệp -
Kế tiếp Nhạc Vũ dùng kỹ năng hóa trang của kiếp trước để hơi thay hình đổi dạng lẫn đổi y phục lẫn vào trong dòng người đi về hướng Quảng Lăng Sơn. Theo như hắn nghĩ, người Phù Sơn Tông lúc này còn chưa thể biết chuyện hai người kia đã chết, nếu có biết cũng không thể phái ra số lớn người để đến vùng phụ cận Quảng Lăng Tông tìm tòi.
Nhưng vấn đề là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Nhạc Vũ vào kiếp trước làm lính đánh thuê đã hình thành thói quen là phải tính đến chuyện nhỏ nhất. Vì chuyện của Sơ Tam mà đã trễ thêm mấy ngày nên không thể không đề phòng.
Ở trên đường Nhạc Vũ thuận tay đoạt một cái Quảng Lăng đồng lệnh của một người đi lẻ. Trước kia hắn cũng chưa phân tích qua vật này. Ngoại trừ chất liệu thì bên trong cũng không có gì đặc biệt nhưng vì cẩn thận mà hắn cũng không dám sử dụng thứ đã đoạt được ở biệt phủ. Trời mới biết Quảng Lăng Tông có thể làm ký hiệu đặc thù gì đó hay không, từ đó nhìn ra chút dấu vết cũng không phải không thể nào.
Đợi đến chân núi Quảng Lăng Tông, Nhạc Vũ mới bỏ ngụy trang. Lúc này hắn lại khiến cho những người đón tiếp của Quảng Lăng Sơn sợ hết hồn.
Dựa theo hiểu biết của Nhạc Vũ, những đại tông môn này thu thập hai loại đệ tử. Một là môn phái có người đặc biệt tìm kiếm các thiếu niên thiên tư xuất chúng các nơi dẫn vào trong núi, sau này thường là những trụ cột tương lai. Hai là các thế gia cùng môn phái ẩn thế, cứ cách mười năm sẽ đem các đệ tử kiệt xuất đưa tới các đại tông môn.
Bọn họ căn bản đều có tư chất không tệ, cũng là đệ tử chân truyền của các nơi. Bất quá trong số này, có thể đột phá Linh Hư cảnh Kim Đan cảnh cũng là cực ít, bởi vì nói tư chất xuất sắc nhưng cũng có hạn, chân chính xuất sắc đều đã được các đại tông môn tranh đoạt thu nạp.
Nhìn tình hình dòng người đến Quảng Lăng Sơn không chỉ nhiều hơn ở số lượng, tư chất cũng vượt trội. So ra với Phù Sơn Tông không chỉ một bậc.
Quảng Lăng Tông sở dĩ nhiều năm như vẫn có thể áp chế hơn mười tông môn ở Bắc hoang, một trong những nguyên nhân là có căn cơ khổng lồ như vậy.