Quân Lâm Thiên Hạ


Chiến Tuyết hưởng ứng lời triệu hoán của Nhạc Vũ, ngay khi nàng xuất hiện bên trong đình viện, trên gương mặt nhất thời hiện lên tia thần sắc mừng rỡ.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt trầm xuống, cảm giác mới một khắc vừa rồi Chiến Tuyết phảng phất giống như Mục Hi Ngọc đã sống lại. Khí chất trong trẻo lạnh lùng như sương, lại có cảm giác sắc bén lãnh ngạo. Nhưng kế tiếp trên mặt Chiến Tuyết lại tràn ra nụ cười rất nhanh liền hòa tan cảm giác của hắn. Hắn thầm nghĩ rốt cục mình đang lo lắng điều gì? Đối với nữ nhân đã chết trong tay của mình kia không ngờ vẫn cứ kiêng kỵ như vậy?

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ ngầm cười khổ. Ngày đó tình cảnh Mục Hi Ngọc giết chết năm tu sĩ Linh Hư cảnh, lại suýt nữa giết chết Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến, đã gây cho hắn ấn tượng thật sự quá mức sâu sắc.

- Thiếu gia, nơi này ngày sau sẽ là chỗ ở của chúng ta?

Chiến Tuyết nhận được lời dặn dò, đầu tiên chạy quanh đình viện xem xét một chút, cho đến một hồi lâu sau mới đè nén nỗi vui mừng, trở lại trước mặt Nhạc Vũ. Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy ý mừng rỡ chờ đợi, nơi này mặc dù chỉ có phương viên chừng trăm trượng mà thôi, nhưng so với không gian hẹp hòi bên trong thời không loạn lưu vẫn tốt hơn rất nhiều, cảnh sắc núi non hồ nước vẫn đầy đủ mọi thứ.

Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng không khỏi tự giễu, nghĩ thầm sợ là những năm này mình liên tục bị áp lực quá nặng, vì thế đã mang bệnh hoang tưởng đa nghi sẽ có người hại mình rồi đi? Linh trí của Mục Hi Ngọc đã sớm tiêu tán, Chiến Tuyết hôm nay hoàn toàn có thể xem là một người khác.

Thật ra đã có Thông U Định Minh Châu, chút ít lo lắng của hắn cũng chỉ là dư thừa.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền hoàn toàn thả lỏng xuống tới, gương mặt bất đắc dĩ lắc đầu:

- Sợ là phải ở lại chỗ này vài năm. Cũng may nơi này xem như an toàn, mỗi ngày ngươi có thể ra ngoài ban ngày, nhưng chỉ giới hạn bên trong đình viện này mà thôi!

Chiến Tuyết nghe vậy vẻ mặt cũng không thất vọng, nàng cũng biết thân phận của mình không thể lộ ra ánh sáng. Bây giờ nghe được Nhạc Vũ đồng ý cho nàng hoạt động trong đình viện ban ngày, ngược lại trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.


Giờ khắc này Nhạc Vũ chỉ nghĩ tới mình có thể gia tăng cấm chế Linh trận nơi này thêm một chút hay không, nếu có thể cách trở linh thức của tu sĩ Nguyên Anh cảnh vậy thì tốt nhất.

Tuy nói mấy vị trưởng lão cùng chưởng giáo chân nhân trong sơn môn cũng sẽ không nhàm chán tới mức tự mình chạy tới giám thị động tĩnh của hắn, nhưng cẩn thận vẫn sẽ không gây ra sai lầm lớn.

Chẳng qua tự mình thay đổi chỗ ở, cũng không biết bên trong Quảng Lăng Tông có quy củ gì khác hay không.

Còn đang tính toán trong lòng, khóe mắt Nhạc Vũ nhìn thấy Chiến Tuyết đang nhàn rỗi đùa nghịch Thiên Ti Tuyết kiếm, ló ra mười sợi chỉ bạc xuyên trong đình viện, đang đùa nghịch với chút ít bướm bay trong vườn hoa ngoài phòng.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn không khỏi cảm giác có điều gì đó không đúng. Nhưng rốt cục là nơi nào có vấn đề Nhạc Vũ nhất thời lại nghĩ không ra. Mà lúc này khi hắn nghĩ tới chuyện luyện khí luyện đan, vô luận là mình hay Chiến Tuyết cũng cần có huyền binh tiện tay. Lại nghĩ tới chuyện bên trong Vạn Tiên Quật, nhất thời chợt nhớ nên đi tìm Thượng Ngạn hỏi thăm.

- Cũng được! Dù sao vô sự, sao không đi tới Chế Khí Điện hay Hợp Đan Điện thử xem?

Trong lòng vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ dự định thu hồi Chiến Tuyết trở về, nhưng khi hắn vừa đánh ra linh quyết, động tác chợt khựng lại, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài phòng.

Chiến Tuyết làm như cảm thấy cách đùa chơi như vậy rất thú vị, cũng không chỉ đùa với những con bướm bên ngoài phòng, ngoài ra còn xuất ra mấy trăm sợi tơ bạc tạo ra những con bướm hoặc con chim sẻ đùa nghịch không dứt.

Nhạc Vũ biết Chiến Tuyết đang thông qua phương thức này ngoài việc tiêu thời gian còn rèn luyện lực khống chế đối với Huyền Sát Chiến Ma trong cơ thể nàng. Mà phương pháp này cũng chính do hắn dạy cho nàng.

Giờ khắc này khi hắn nhìn thấy tình hình như vậy, đáy lòng không nhịn được vẫn trầm xuống. Rốt cục hắn chợt tỉnh ngộ vừa rồi mình cảm thấy chỗ nào không đúng.

Ngay khi sử dụng Thiên Ti Tuyết kiếm, bên ngoài cơ thể Chiến Tuyết không ngờ không có nửa điểm Chiến Ma Khí tràn ra. Mà chính là hồn sát lực sau khi Mục Hi Ngọc bị giết chết.


Hôm nay hắn cơ hồ không cảm giác được.

Đó không phải là biến mất, mà là cực kỳ nội liễm. Ngay khi Nhạc Vũ đi tới quanh người Chiến Tuyết, vẫn có thể cảm giác được sát lực bức người này, hơn nữa so sánh với trước kia càng thêm ngưng đọng cùng ổn định.

Ngoài ra còn có những sợi chỉ bạc kia, linh động vượt xa sự điều khiển của Chiến Tuyết trước kia.

- Đây là vì sao? Bên trong bí pháp Huyền Sát Luyện Thi không phải nói, cần đem sát thi luyện tới Chiến Ma Quyết tầng thứ chín mới có thể thu liễm được hồn sát lực hay sao?

Trong lòng Nhạc Vũ tràn ngập vẻ khó hiểu, lẽ ra thần hồn của Chiến Tuyết thuộc hàng cực phẩm, sát lực mạnh mẽ tới mức thật khó thu liễm mới đúng. Nhưng bản lĩnh sau khi đạt tới tầng thứ chín này, Chiến Tuyết lại thực hiện thành công trước.

Lại thêm lực khống chế đối với Huyền Sát Chiến Ma Khí, Nhạc Vũ vốn dự tính Chiến Tuyết phải cần tới thời gian năm năm mới có thể ung dung hoàn thành khống chế. Nhưng xem tình hình hôm nay, sự thành tựu của nàng hắn xa xa dự đoán tới.

Cau lại đôi mày, Nhạc Vũ nắm lấy cổ tay Chiến Tuyết sau đó bắt đầu phân tích toàn diện.

Vừa mới bắt đầu, trong lòng hắn chợt cả kinh. Thân thể Chiến Tuyết so sánh với một tháng trước càng thêm cường hóa, mà trong lúc này hắn lại chưa từng sử dụng dược vật cho Chiến Tuyết. Nhưng điều tra kế tiếp lại làm hắn bắt đầu khó hiểu. Vô luận toàn thân trên dưới của Chiến Tuyết, hay là Thông U Định Minh Châu, cũng không cảm thấy có bất cứ điều gì dị thường. Chỉ là linh lực của Thông U Định Minh Châu truyền vào trong cơ thể Chiến Tuyết lại có vẻ bất đồng. Nhạc Vũ cảm giác, bên trong hình như tăng thêm thứ gì đó. Nhưng rốt cục là vật gì, năng lực phân tích của hắn lại hoàn toàn không thể phản ứng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Mà giờ khắc này Nhạc Vũ hoàn toàn không biết ngoài cảm giác của hắn, đang có hàng vạn sợi tơ thật nhỏ từ trong hư không lại dọc theo người truyền đến. Sau đó tụ tập trong Thông U Định Minh Châu, khiến cho bên ngoài viên tiểu châu màu đen lại bao phủ một tầng sáng bạc nhàn nhạt.

Nhạc Vũ nghiên cứu hồi lâu thủy chung vẫn không điều tra được, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ ưu thế của Ngôn Linh thân thể lại mạnh mẽ đến như vậy? Nếu tiếp tục tiến triển như thế, chỉ sợ không cần hắn sử dụng dược liệu gì, sau đó không lâu nàng có thể đột phá được tầng thứ nhất Luyện Thể cảnh giới.


Hắn khẽ nhướng mày, vẫn có chút không thể yên lòng. Hắn có ý muốn khảo nghiệm thêm lần nữa, bỗng nhiên trong lòng vừa động, đánh ra linh quyết đem Chiến Tuyết thu vào dị không gian.

Ngay khi hết thảy vừa hoàn thành, ở ngoài viện truyền vào thanh âm một nam nhân to rõ:

- Nhạc sư đệ có phải ở đây không?

Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cau mày, thanh âm này chính là Trầm Như Tân. Mà ở trong cảm giác của hắn ngoại trừ người này còn có Trương Kim Phượng.

Nghĩ đến chuyện xảy ra ở Truyền Pháp tiền điện, trong lòng hắn không muốn gặp mặt vị Trầm sư huynh này. Nhưng lại nhớ tới lúc trước hắn từng chém tai đệ tử Phù Sơn Tông đuổi xuống núi, nghĩ đến cũng không thật sự có ác ý gì với mình. Về phần Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, nếu mình đã lĩnh ngộ cũng đã xem như là cơ duyên, cũng không quan hệ gì tới vị Trầm sư huynh này, cho nên cuối cùng hắn phất tay điều khiển linh trận mở ra cửa viện.

Chuyện đầu tiên sau khi Trầm Như Tân bước vào liền xá Nhạc Vũ thật sâu:

- Chuyện một tháng trước chỉ là cử chỉ đùa giỡn của sư huynh, có chỗ nào đắc tội kính xin sư đệ đừng trách móc.

- Sư huynh nói đùa. Trước tiên có ân dẫn dắt vào sơn môn, sau lại có ân che chở, sư đệ nào dám trách móc? Ngược lại hẳn nên do sư đệ đến cửa bái tạ mới đúng.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ đưa tay ra dấu, trong lòng hắn dù có bao nhiêu oán khí, giờ phút này cũng không cách nào bộc lộ, nhưng trong ngôn ngữ vẫn còn mang theo vài phần oán khí.

Trầm Như Tân nghe vậy chỉ cười nhje, không hề để ý cầm một hộp nhỏ đẩy tới trước mặt Nhạc Vũ.

- Đây là đồ cung phụng dành cho đệ tử chân truyền của tông môn trong một năm, kính xin sư đệ kiểm kê một chút.

Trong hộp nhỏ này ngoại trừ linh hiệu pháp trận che phủ, cũng không còn bảo hộ nào khác. Nhạc Vũ chỉ dùng linh thức dò xét, phát hiện bên trong ngoại trừ ba mươi viên Trúc Cơ đan, cùng hai mươi viên Uẩn Thần đan, cũng không thiếu vài loại đan dược khác. Phẩm cấp đều từ cửu phẩm trở lên. Ngoài ra còn có một thanh huyền binh phẩm cấp cửu phẩm.


Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi thở dài. Trúc Cơ đan này bàn về dược hiệu, dĩ nhiên xa không bằng Trúc Cơ đan dùng Thanh Linh Ngọc Dịch làm chủ dược luyện chế. Nhưng bất kỳ một viên nào bên trong, đặt trong giới phàm tục vẫn là giá tiền khuynh thành. Nhưng đặt ở Quảng Lăng Tông, cũng tùy tùy tiện tiện cho một đệ tử chân truyền tới ba mươi viên. Ở ngọn núi này ít nhất có hơn hai vạn đệ tử, cũng không biết phải tiêu hao tới bao nhiêu.

Nhưng tâm tư của hắn cũng không đặt ở đây, Trúc Cơ đan hay huyền binh dù quý giá, nhưng hôm nay Nhạc Vũ cũng không quá quan tâm. Sở dĩ hắn gia nhập Quảng Lăng Tông là vì cầu có một chỗ dựa giúp mình che gió che mưa mà thôi. Sự chú ý của hắn đều tập trung vào phía sau Trầm Như Tân, trên người Trương Kim Phượng đang làm ra bộ dạng phục tùng nhưng liên tục nháy mắt ra hiệu với mình. Thật không nghĩ tới vị biểu muội này vì sao lại đi chung với Trầm Như Tân.

Trầm Như Tân hiển nhiên hiểu ý, lập tức liền mở miệng giải thích:

- Đoan Mộc chủ tọa muốn thu Kim Phượng vào Tiểu Quan Phong. Nhưng nhân tài chỗ chúng ta mấy chục năm nay vẫn lạc, tìm không ra người thích hợp nào khác.

- Thì ra Trầm sư huynh cũng là người của Tiểu Quan Phong!

Sắc mặt Nhạc Vũ kinh ngạc, vô cùng cổ quái. Hắn nghĩ thầm sau này mình cùng Trương Kim Phượng một mặt là biểu huynh muội, một mặt còn có quan hệ sư thúc sư điệt, cách xưng hô cũng không biết nên gọi ra sao. Nhưng nơi này là tu chân giới, chuyện này xem như là chuyện thường. Mà tuổi tác người này thoạt nhìn không lớn lắm, lại có thân tu vi bất phàm, Trương Kim Phượng có thể làm môn hạ của hắn, cũng là một chuyện may mắn.

Sau đó tầm mắt hắn lại chuyển lên đạo bào của Trầm Như Tân, phát hiện dấu hiệu trước ngực người này lại khác với dấu hiệu lúc trước.

- Trầm sư huynh đã đổi đi nơi khác sao? Không biết thăng chức ở đâu?

Trầm Như Tân nghe vậy lại bật cười:

- Ha hả! Đây cũng nhờ vào hồng phúc của sư đệ, sau khi chuyện ở Truyền Pháp tiền điện xảy ra, tổ sư bá điều ta tới La Trân Điện, vẫn đảm nhiệm chức vị chấp sự. Cũng xem như thưởng công cho ta đã dẫn dắt sư đệ. Chức vị ở nơi này thanh nhàn hơn nhiều, mặc dù cũng bận rộn, nhưng vẫn tốt hơn ở chân núi tiếp khách. Hơn nữa gần Thủy Lâu Thai, xưa nay cũng có nhiều chỗ tốt, điều này xem như nhờ phúc khí sư đệ.

Lúc này trong lòng Nhạc Vũ chợt động, La Trân Điện cùng Chế Khí và Hợp Đan hai điện vẫn luôn ở gần nhau, tự mình muốn hỏi thăm tình hình cụ thể chẳng phải là chọn lựa tốt nhất?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận