Nhạc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi vị trí vừa rồi của mình. Hắn vừa mới rời khỏi không lâu thì một mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn đã cắm phập vào gốc cây vừa ẩn thân khiến một đám gỗ vụn bắn lên tung tóe. Động năng kinh khủng của mũi tên còn xuyên thấu qua hai cây đại thụ nữa rồi mới dừng lại.
Cấp bậc của Hồng Mi Ưng cốt tiễn còn cao hơn cả Vân Tước cốt tiễn. Ngoại trừ trọng lượng nặng hơn một chút khiến xạ trình có giảm đi thì mọi mặt khác đều vượt xa Vân Tước cốt tiễn. Phối hợp với Thập nhị thạch cung trong tay vị võ sư cấp bốn kia quả thật là sắc bén không thể chống đỡ.
Nhạc Vũ bây giờ đang rất khổ sở, cũng thấy hối hận vì quyết định vừa rồi của mình.
Rõ ràng là trong tình huống tình báo chưa đủ, ở tiền thế cũng học qua đạo lý "Biết người biết ta trăm trận không nguy" của binh pháp Tôn Tử nhưng vẫn không thể khống chế được sự nóng đầu của mình.
Tiễn thuật của vị võ sư cấp bốn này rất cao, đã đến cảnh giới tùy tâm. Cũng không cần nhắm chuẩn, trong vòng ba trăm thước không hề sai trượt ép cho Nhạc Vũ cơ hồ không cách nào phản kích. Còn có một gã võ sư cấp hai khác kém hơn một chút nhưng cho dù không thể đả thương đối thủ nhưng che chở cho đồng bọn thì dư sức.
Điều duy nhất khiến Nhạc Vũ có thể duy trì là vị trí của Nhiễm Lực cũng chưa bị hai người kia phát hiện. Cũng bởi vì cố kỵ sự tồn tại của cây thạch cung này mà tên võ sư cấp bốn kia cũng không dám lại gần quá mức.
Trong khoảng khắc lướt trên thảm lá rụng, chuẩn bị trốn vào một cây đại thụ, Nhạc Vũ vẫn kịp bắn ra một mũi tên. Trong một sát na này, hệ thống phụ trợ trí năng đã tính toán quỹ đạo cùng với tư thế tác xạ tốt nhất mà hắn cần. Mũi Vân Tước tiễn vút ra như điện, xuyên qua rừng cây bắn về phía trước mấy trăm bước.
Sau khi trốn vào sau gốc cây, Nhạc Vũ mơ hồ có thấy nhân ảnh vừa rồi đã nhoáng lên một bên, cây cung trong tay đang giương lên cũng chệch đi.
Quan trọng nhất là lực chú ý của đối phương cũng chệch đi, trong sát na đó Nhạc Vũ liền lăn một vòng, lần nữa thay đổi chỗ ẩn thân.
Điều này cũng là không có biện pháp, uy lực mũi tên của đối phương quả thật quá lớn. Mặc dù nấp sau một gốc cây ba người ôm cũng không an toàn. Thập nhị thạch cung cung phối hợp với Hồng Mi Ưng cốt tiễn vẫn có thể dễ dàng xuyên thấu. Cũng chỉ có thừa dịp sự chú ý của đối phương dời đi nơi khác, chuyển nơi ẩn nấp mới có thể tạm thời bảo đảm an toàn.
Tuy nhiên tối đa cũng chỉ có thể cho hắn mười mấy giây đến nửa phút để khôi phục thể lực. Tên võ sư cấp bốn ở ngoài mấy trăm thước kia tùy thời cũng có thể thông qua trao đổi với đồng bọn để xác định lại vị trí của hắn.
Điều nguy hiểm nhất lúc này chưa phải là tiễn thuật của người kia.
Nhạc Vũ đang giấu kỹ thân hình khẽ chạm vào hai cánh tay của mình. Trừ lúc ban đầu cùng lúc bắn ra ba mũi tên, hiện giờ hắn đã tổng cộng bắn ra mười mũi. Lúc này trong bao tên của hắn còn có mười bảy mũi Vân Tước tiễn, cùng với sáu mươi mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn thu được của tên võ sư vừa bị đánh chết.
Nếu như có thể bắn hết số tên này, mặc dù không thể giải quyết hai người phía sau nhưng để bảo đảm an toàn của mình thì cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là hai cánh tay của Nhạc Vũ đã xuất hiện dấu hiệu bủn rủn, mũi tên vừa rồi hắn đã dường như không thể kéo được dây cung.
Nhạc Vũ lúc trước từng thử qua, bắn ra mười lăm mũi tên đã là cực hạn của hắn, thậm chí nếu như không có hệ thống ký sinh phụ trợ giúp hắn điều trị trạng thái thân thể thì con số này còn có thể nhỏ hơn.
Cười khổ một tiếng, Nhạc Vũ lấy một viên Bổ khí hoàn đã sớm chuẩn bị nuốt vào trong bụng, sau đó bắt đầu nhanh chóng phân tích. Trong lúc viên thuốc đang bắt đầu phân giải trong dạ dày hắn thì Nhạc Vũ đột nhiên chuyển vị trí. Hắn đã cảm giác được kết cấu của cây đang bị nhanh chóng phá hư .
Đúng như hắn dự đoán, chỉ sau một khắc bên tai hắn đã truyền đến một tiếng soạt nhỏ rồi một mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn lòi ra, tạo thành một cái lỗ có đường kính ít nhất ba mươi ly.
Vẫn chưa dừng lại, sau một khắc nữa, tiếp tục có một mũi tên khác xuyên thấu cây khô, phương vị chỉ cách mũi đầu tiên không quá nửa thước. Liên tiếp bốn mũi tên gần như phá hủy hoàn toàn cây khô khiến Nhạc Vũ quả thực không cách nào náu thân.
Trong khoảnh khắc thay đổi chỗ ẩn thân, Nhạc Vũ cũng chỉ biết than thầm. Theo sự tính toán của hắn, vị võ sư cấp bốn kia đã bắn ra gần bốn mươi bảy mũi tên nhưng có thể thấy uy lực vẫn không hề suy giảm, vẫn ổn định ở tốc độ cao đến mức làm người ta tuyệt vọng.
Nếu như không có biến hóa nào khác, Nhạc Vũ thật sự không dám bảo đảm mình, có thể sống đến khi đối phương bắn hết tên mang theo. Hắn cũng nhìn thấy số tên còn lại của vị võ sư cấp ba vừa chết đi đã được hai người kia thu hồi.
Như vậy tiếp theo hắn sẽ còn phải chịu đựng năm mươi đến tám mươi mũi tên. Dĩ nhiên với thể lực cùng chân khí của đối phương, rất không có khả năng cường hãn đến trình độ biến thái như thế. Song dù sao Nhạc Vũ vẫn phải dự trù tình hình xấu nhất. Tại
Điều Nhạc Vũ duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có Nhiễm Lực cùng với một số an bài lúc trước phát huy hiệu quả, hiện giờ cũng đã gần đến lúc.
Đột nhiên phía bên phải mọi người vang lên một tiếng động. Sau đó hai người kia đang lắp tên đồng thời cùng cảnh giác nhìn qua. Ở bên trái vị võ sư cấp hai chỉ cách khoảng trăm bước có một mũi tên đột nhiên bắn ra.
Không hổ là cường giả cấp võ sư, người nọ trong tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị nhưng vậy vẫn có thể làm ra động tác tránh né chính xác. Cùng lúc với động tác cúi người tránh tên, vị võ sư cấp hai này đã kịp lắp tên giương cung hướng về phía mũi tên vừa đột kích.
Chẳng qua là bố trí của Nhạc Vũ há lại có thể đơn giản như vậy? Trên thực tế, nguy cơ chân chính giờ mới đến.
Lại nghe tiếp một tiếng bật dây cung, lần này vẫn là một mũi Vân Tước cốt tiễn, bất quá phương vị thu hẹp xuống còn khoảng chín mươi bước. Đúng lúc tên võ sư cấp hai kia ngạc nhiên quay đầu lại thì dưới chân của hắn đột nhiên có một chiếc thòng lọng đang nhanh chóng co rút lại.
"Không!"
Nhạc Hữu Thành gầm lên giận dữ. Lúc bắt đầu lão cũng đã phát hiện có cái gì đó không đúng, chỉ nghe tiếng bật dây cũng cũng biết, người tập kích căn bản không phải thập thạch cung của Nhiễm Lực mà là thập nhất thạch cung của Nhạc Hữu Lợi bên cạnh mất tích.
Song Nhạc Hữu Thành còn chưa kịp nhắc nhở thì đã tận mắt nhìn thấy kết quả của cuộc tuyệt sát. Vị tộc đệ có tên là Nhạc Hữu Phong đã tiếp tục tránh thêm một mũi Vân Tước cốt tiễn rồi bạt đao để chém đứt sợi dây thòng lọng. Nhưng đợi đến khi xử lý xong thì một cây cự phủ mang theo lực lượng kinh nhân đã gào thét vụt đến, Nhạc Hữu Thành cũng thấy rõ ràng sự tuyệt vọng trong mắt vị tộc đệ.
Nhạc Hữu Thành vừa kinh vừa giận, theo bản năng muốn giương cung chỉ vào hướng Nhiễm Lực đã lộ ra thân hình. Nhưng Nhạc Vũ đã từ lâu không phản kích đã sớm lắc mình ra khỏi chỗ ẩn thân, bắn ra liên tục ba tên.
Mũi tên đầu tiên nhắm vào trái tim lão, Nhạc Hữu Thành đành phải lắc mình sang bên phải. Bất quá rất nhanh lão liền phát hiện đây là bẫy rập,hệt như đã sớm dự liệu phương vị né tránh của đối phương, hai mũi tên kế tiếp của Nhạc Vũ kế tiếp, một mũi nhắm vào ngực lão còn một mũi đổi hướng bắn vào chỗ trống. Song chờ khi lão tránh ra thì nó trúng ngay câu thập nhị thạch trường cung làm nó gãy lìa.
Khi nguy hiểm qua đi, Nhạc Hữu Thành nhìn lại về phía sau thì đã thấy vị tộc đệ của mình đã bị thanh cự phủ bổ làm hai đoạn.
Nhạc Hữu Thành trợn mắt như sắp nứt cả khóe, một cảm giác bi thương trào lên trong ngực, đồng thời trái tim cũng bị một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao phủ.