Quân Lâm Thiên Hạ


Trong lòng Đoan Mộc Hàn có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn cho Chu Lệ kiếm ngừng lại, mang theo một người một cầm lơ lửng trên không trung.

Nhạc Vũ cười không nói, thu hồi Xuyên Vân Toa, đưa tay chỉ chỉ một thị trấn được thành lập ngay sườn núi cách hơn bốn mươi dặm.

- Ngươi chỉ bên đó làm gì? Chẳng lẽ muốn đến đó mua đồ vật?

Đoan Mộc Hàn ngẩn ra, sau đó chợt hiểu, vẻ mặt kỳ quái:

- Chợ ở trong tông môn chẳng lẽ không được? Sao phải đến nơi đây mua?

- Sư phụ minh giám! Đệ tử cần đồ vật tương đối hiếm thấy, ở trong tông môn chỉ sợ là không mua được.

Nhạc Vũ lắc đầu, trong lòng cũng đang thầm than. Lấy tình huống bên trong tông môn, hắn làm sao có thể âm thầm bán ra chút ít kỳ trân bên trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông? Thật ra mua bán ở thị trấn kia cũng có chút ít mạo hiểm, dù sao còn là phạm vi cai quản của Quảng Lăng Tông. Nhưng nơi đó có hai đại thế lực tông môn cai quản, nếu như chịu thiệt một chút, chưa chắc là không có biện pháp.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ tỏ vẻ áy náy thi lễ:

- Hay sư phụ ở ngoài trấn chờ một chút? Đệ tử sẽ nhanh chóng trở về. Nếu như sư phụ không kiên nhẫn, sau đó một mình đệ tử về cũng được. Đệ tử cần loại tài liệu thật sự cực kỳ hiếm thấy.

Ý tứ trong lời nói, ta phải ở bên trong thị trấn rất lâu, sư phụ a, tốt nhất lão nhân gia nên về sớm một chút cho thỏa đáng.

Nơi này tuy cách Quảng Lăng sơn chừng bốn trăm dặm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi thế lực Quảng Lăng Tông. Mặc dù không giống như Lôi Vân Cốc nằm trong phạm vi đại trận hộ sơn phòng ngự, nhưng phương diện an toàn cũng đã đủ bảo đảm.

Trước đó tuy Nhạc Vũ có nghe Thượng Ngạn nói qua, nơi này thỉnh thoảng có chuyện mưu tài sát hại tính mạng. Nhưng chỉ dựa vào trang phục đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông, có thể nghĩ không người nào dám ra tay động thủ với hắn ở chỗ này. Vô luận là Phù Sơn Tông hay Tân gia, cũng không thể không cố kỵ chút nào. Dù sao bên trong thị trấn vẫn có ít nhất ba vị tu sĩ Kim Đan tông môn trấn giữ. Truyện Tiên Hiệp -

- Rốt cục là thứ gì mà cần thiết đến như vậy?

Đoan Mộc Hàn thoáng cau mày, đầy vẻ hồ nghi nhìn Nhạc Vũ.

Nhưng thị trấn bên ngoài này chính là chợ tu sĩ có phạm vi lớn nhất bên trong Phượng Hà sơn mạch, thậm chí là cả Bắc Hoang. Chủng loại vật phẩm cũng đích xác tốt hơn gấp trăm lần so với chợ bên trong tông môn.

Đôi mắt của nàng xoay chuyển, sau đó bỗng nhiên vỗ hai tay, cười hì hì nói:

- Cũng được! Dù sao đã lâu ta không tới thị trấn đi dạo một chút. Hay theo ngươi đi một chuyến cũng tốt! Xem thử bên trong Tàng Trân Các cùng Vạn Bảo Lâu có hàng hóa gì mới hay không.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt lạnh như băng, Đoan Mộc Hàn lại lấy trong nhẫn trữ vật ra một túi lớn, ném vào trong tay của hắn:

- Ta nghe người khác nói, sau khi đệ tử bái sư, sư trưởng cũng nên đưa lễ ra mắt. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra có thứ gì thích hợp đưa cho ngươi. Khanh khách! Nếu đi thị trấn, ngươi tự mình đi mua là được.

Nhận lấy chiếc túi, trong nội tâm Nhạc Vũ thoáng kinh dị. Vật này cũng là túi trữ vật, có không gian chừng một trăm hai mươi trượng. Dựa theo hắn biết những dụng cụ trữ vật, không cách nào chồng chung lên nhau cùng một chỗ. Nói cách khác, chiếc túi có tạo hình thoạt nhìn bình thường thô thiển, giá trị ít nhất vượt qua nhẫn trữ vật của hắn gấp mười lần.

Càng làm cho người khác giật mình chính là bên trong túi trữ vật có ít nhất hơn ngàn viên cửu phẩm linh thạch, còn lại là bát phẩm tới thất phẩm linh thạch, ước chừng có khoảng hai trăm viên.

Ngoài ra còn có mười mấy viên linh thạch được chồng chất một bên. Phẩm cấp không đồng đều, nhưng ngũ hành đều đầy đủ, hoặc là linh thạch đơn thuộc tính. Tổng cộng giá trị còn phải hơn cao đống linh thạch bình thường kia mấy lần.

- Nhìn bộ dáng này, vị tiểu sư phụ của ta còn giàu có hơn cả Xương sư thúc tổ.

Thu túi trữ vật vào trong nhẫn của mình, Nhạc Vũ không khỏi vô cùng kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Hàn. Hôm qua khi Tào Vấn cho hắn chút ít linh thạch dùng để phá trận, sau đó vẫn thật quý trọng thu hồi. Không ngờ được Đoan Mộc Hàn chỉ tùy tiện liền cho hắn hơn ngàn viên, những linh thạch này là vật khó cầu trong phàm thế.

Dĩ nhiên, nói đúng ra Xương Băng Hồng đã cực kỳ hào phóng, loại linh vật tứ phẩm như Băng Ngọc Hồn Thủy đưa cho hắn sử dụng, tổng giá trị vượt xa những linh thạch có thể so sánh. Tóm lại những tu sĩ tầng cấp Kim Đan cảnh, cả đám người đều giàu có đủ làm người khác phải ngắm nghía.

Thật ra tài sản của Nhạc Vũ cũng không ít, chỉ nói tới số linh thạch thu được bên trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông cũng đã vượt xa bên trong túi trữ vật gấp mấy lần. Chẳng qua những vật này phần lớn không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Trước mắt chỉ có thể bán ra trong phạm vi nhỏ mà thôi.

- Hôm nay đúng là có niềm vui ngoài ý muốn! Chỉ là tính về số lượng còn hơi ít một chút, chỉ sợ còn chưa mua đủ một phần tư dược liệu mà ta cần. Trước mắt chỉ hi vọng sau khi vào trấn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Nhạc Vũ cũng bước lên lưng Sơ Tam, theo Đoan Mộc Hàn đi về phía triền núi có độ cao ít nhất ba ngàn thước kia.

Thị trấn này được gọi là Quảng Lăng Tập, Nhạc Vũ cùng Sơ Tam vừa đặt chân vào trong trấn, liền hấp dẫn vô số ánh mắt tham lam nhìn qua. Đặc biệt là những người tinh thông Ngự Thú thuật, ánh mắt nhìn Sơ Tam đều lộ ra vài phần điên cuồng. Cho đến khi nhìn thấy trang phục trên người Nhạc Vũ khác với đệ tử bình thường trong Quảng Lăng Tông, mới cưỡng chế lòng tham, đôi mắt dè chừng sợ hãi nhìn sang nơi khác.

Nhạc Vũ một đường đi tới, trong nội tâm vô cùng kinh ngạc. Đồ vật giao dịch ở nơi này đích xác có thể nói thật nhiều, trên những quầy hàng hai bên đường bày đầy những loại tài liệu luyện đan luyện khí. Còn có linh thú dị thú, thậm chí còn có pháp bảo pháp khí phẩm cấp thấp, cùng với phù triện linh đan. Đủ loại đồ vật ly kỳ cổ quái, bình thường thật khó nhìn thấy, ở chỗ này thứ gì cần có đều có.

Nói đến phù triện, hôm nay Nhạc Vũ đã có thể tạo ra. Chẳng qua Xương Băng Hồng còn chưa chịu dạy hắn, dựa theo Tào Vấn đã nói, chỉ cần hắn có thể một lần hoàn thành khắc họa thất phẩm linh trận, như vậy việc vẽ phù triện không còn khó khăn, không cần thiết lãng phí thời gian.

Hắn vốn cũng rất đồng ý, chẳng qua hôm nay vừa nhìn thấy cũng thoáng hối hận. Giá tiền của những phù triện này, mặc dù không sánh bằng pháp khí pháp bảo, nhưng chỉ cần nói về phẩm cấp, những phù triện có liên quan tới chiến đấu, như vậy giá trị tuyệt không kém, trong đó còn có một chút khó chế luyện, thậm chí có thể so sánh được với pháp bảo cùng phẩm cấp.

Nếu sớm biết như thế, những ngày này hắn nên rút chút ít thời gian ra vẽ phù triện, lúc này có thể giúp hắn trao đổi được một ít nguyên liệu luyện đan. Việc khắc họa những phù triện này, ở trong mắt người khác là việc khó, nhưng hắn có được hồn lực của tu sĩ Linh Hư cảnh, cùng hệ thống trí năng phụ trợ, đối với hắn mà nói một ngày vẽ mười mấy phù triện cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Đoan Mộc Hàn đi vào thị trấn, vẫn thẳng đường đi tới. Khiến cho Nhạc Vũ đành phải tạm thời bỏ qua việc mua vài món đồ vật mà hắn chú ý.

Đến cuối cùng, Đoan Mộc Hàn dừng bước trước một tòa lầu các lớn treo bảng Vạn Bảo Lâu, sau đó quay đầu nhìn Nhạc Vũ cười nói:

- Bên ngoài chỉ là những vật rác rưởi mà thôi, ngươi không thể mua được đồ vật gì hữu dụng. Lại nói ngươi làm giao dịch với mấy tán tu kia, ngay cả đệ tử ngoại môn Quảng Lăng Tông cũng xem thường. Với thân phận đệ tử chân truyền của ngươi, càng là không đáng. Ở Bắc Hoang, phải nhớ muốn mua được đồ tốt chân chính, phải vào Bắc Hải Tàng Trân Các, tiếp theo là Mãnh Châu Các, còn có Vạn Bảo Lâu. Còn lại mười mấy thương gia không tệ, nhưng vẫn kém hơn một bậc.

Còn đang nói chuyện, Đoan Mộc Hàn cũng bước đi vào. Nhạc Vũ theo sát phía sau, chân mày chợt nhướng lên. Nhìn bên ngoài lầu các chỉ lớn chừng hai mươi trượng, nhưng vừa bước vào bên trong, cũng có tới phương viên không gian gần ngàn trượng.

Mà những loại kỳ trân bảo vật bên trong, đích xác rực rỡ muôn màu. Chẳng qua rất nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn tới, lại gắt gao chằm chằm vào Sơ Tam sau lưng hắn. Cho dù phát hiện đạo bào trên người hắn có dấu hiệu rõ ràng, cũng chưa có ai chịu dời đi tầm mắt. Xem ra thân phận đệ tử chân truyền Quảng Lăng Tông cũng không cách nào ngăn trở tham niệm của những người kia.

Trong lòng Nhạc Vũ vô cùng tức giận, nhưng Đoan Mộc Hàn đang đi phía trước còn phản ứng nhanh hơn một chút. Lúc này nàng cầm Chu Lệ kiếm cắm xuống mặt đất trước người, sau đó trợn mắt nhìn xung quanh. Những nơi tầm mắt nàng đi qua, những ánh mắt kia đều lập tức né tránh.

Nơi này tu sĩ Linh Hư cảnh không ít, nhưng tu sĩ Kim Đan cảnh chỉ có một mình Đoan Mộc Hàn.

- Hừ! Không biết sống chết!

Thu hồi Chu Lệ kiếm, Đoan Mộc Hàn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại cười nói với Nhạc Vũ:

- Cũng may lúc trước ngươi cẩn thận, biết giấu con chim này đi. Nếu không chỉ sợ đã sớm bị người cướp mất.

Trong lòng Nhạc Vũ cũng chợt nghiêm túc, trong nội tâm càng thêm cảm động cùng cảm kích Tịch Nhược Tĩnh. Nếu không phải có hắn nhắc nhở, chưa chắc hắn đã giữ được Sơ Tam, thậm chí bị người mưu tài sát hại tính mạng cũng có thể xảy ra.

Ngay sau đó hắn liền đánh giá không gian vô cùng rộng rãi trước mắt. Chỉ nhìn thấy trên vô số giá gỗ, bày ra đủ loại pháp bảo kỳ trân cùng phù triện, phẩm cấp cũng xem như không tệ. Nhạc Vũ thậm chí cũng có thể thấy được chút ít đồ vật ngũ phẩm, chẳng qua vô cùng thưa thớt.

Những tu sĩ bên trong sau khi chọn lựa được đồ vật mình cần, trực tiếp tìm người của Vạn Bảo Lâu tính tiền. Tình hình này cũng có chút tương tự như những khu chợ trong kiếp trước của hắn, chẳng qua hàng hóa khác nhau, hơn nữa có nhiều hàng hóa giá tiền không thích hợp vẫn còn có thể thương lượng.

Làm Nhạc Vũ đặc biệt chú ý cũng là hai bên vách tường, có những cánh cửa đàn mộc được trang trí mỹ luân mỹ hoán.

Những chiêu bài ghi rõ là Đấu Giá Lâu, Trân Thú Các, hắn có thể hiểu được ý tứ, cũng có thể đoán được bên trong bán vật gì. Nhưng duy nhất chỉ có một cánh cửa ghi là Phẩm Thạch Các, lại làm trong lòng hoàn toàn khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui