Quân Lâm Thiên Hạ


- May là nghe theo ngươi nếu không thì lấy sai rồi, hai khối quặng đó nhất định là có thứ tốt.

Biết Nhạc Vũ vừa ngồi xuống bên cạnh mình, Đoan Mộc Hàn vui mừng quay đầu lại, chẳng những trên mặt đỏ bừng mà khẩu khí cũng cực kỳ hào sảng:

- Yên tâm! Nếu những linh thạch kia của ngươi thua thì ta cũng sẽ cấp lại cho ngươi!

Nàng thấy thần sắc lo lắng của đồ đệ thì cho là hắn sợ hao vốn nên vỗ vai an ủi.

Lần này không chỉ là Nhạc Vũ dở khóc dở cười, ngay cả Nghiêm Hạo phía trước đang chăm chú nhìn vào hai người cũng thở dài, nghĩ thầm bộ dạng này của Đoan Mộc Hàn nào ra dáng một vị sư biểu. Chưởng giáo chân nhân chọn nàng kế nhiệm Tiểu Quan Phong có lẽ là sai rồi.

Chẳng qua là trừ Đoan Mộc Hàn thì cũng chẳng có ai khác trong Quảng Lăng Tông thích hợp. Đáng tiếc là Nhạc Vũ lẫn Tạ Hạo đều vào tông môn muộn đi hai mươi năm.

Sơ Tam bên cạnh cũng trầm giọng kêu một tiếng, lắc đầu, không biết đang học Nhạc Vũ hay đang cười nhạo Đoan Mộc Hàn.

Một lát sau, phía trước mọi người truyền đến một tiếng gõ vào đỉnh. Sau đó thấy một vị tu sĩ Linh Hư cảnh mang phục sức hoa lệ bưng một cái không gian khí hình dạng khay tròn đi tới trước đài. Vật trong khay chính là một trong những khối nguyên thạch mà Nhạc Vũ vừa thấy dưới lầu.

- Số thứ nhất! Một khối nguyên thạch sinh từ ngũ phẩm linh mạch của Văn An Sơn, giá khởi điểm ba trăm linh thạch, xin chư vị đạo hữu đấu giá! Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười linh

Nhạc Vũ nghe vậy thì cũng nhẹ người, nếu đã làm ra bảng tỷ lệ hoán đổi như vậy thì linh thạch ở đây chắc chắn là cửu phẩm linh thạch bình thường.

Điều này cũng phù hợp với suy đoán trước đây của hắn, những đại tông môn như Quảng Lăng Tông bọn họ dùng những linh thạch thấp phẩm mà mình không có nhu cầu sử dụng để đổi lấy linh thạch có phẩm cấp cao hơn linh vật trong quặng thô, coi như hai bên đều có lợi.

Nếu chỉ là những thứ quặng thô này thì số linh thạch trong tay mình cũng đủ để đấu giá.

Cho dù là Hắc Văn kim hay linh vật vừa rồi kia đều sinh ra từ ngũ phẩm linh mạch, giá tiền dù dao động nhưng chắc cũng không sai lệch quá xa.

Hành động kế tiếp là đấu giá sư hô ba lần nhưng vẫn không có ai lên tiếng, chỉ có cuối cùng mới có một vị tán tu ngồi trong góc đưa tay lên. Nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của mọi người thì cũng thể thấy không có hy vọng gì với khối nguyên thạch này.

Bên cạnh Nhạc Vũ, Đoan Mộc Hàn lại càng chán đến chết, nâng cằm nhắm mắt:

- Thật nhàm chán! Người của Vạn Hoa Lầu cũng thật là…Những thứ rác rưới này làm sao gắng phải thả vào phía trước, còn không biết phải chờ đến khi nào.

Nhạc Vũ cũng nhếch môi lười trả lời. Phòng đấu giá này vẫn có lệ lấy những thứ tốt để phía sau làm áp trục. Nếu thật sự đem những thứ trong miệng Đoan Mộc Hàn gọi là rác rưới thả vào sau thì sợ là càng khó có thể bán ra.

Hắn đưa mắt nhìn cái khay thứ hai, lần này là bốn khối quáng thạch đặt với nhau, Nhạc Vũ nhìn qua rồi quay đầu cười một tiếng:

- Ta xem lần này.

Đoan Mộc Hàn liếc hắn một cái, căn bản là lười phản ứng. Nhạc Vũ thấy thế cũng đành nhún vai, ngậm miệng không nói.

Song chỉ có năm phút đồng hồ sau, Đoan Mộc Hàn mơ hồ bắt đầu hối hận. Lần này đồng dạng là một vị tán tu Linh Hư cảnh lấy một ngàn bảy trăm viên linh thạch lấy được. Bất quá lần này khi khai thạch thì làm cả lầu hơi xôn xao.

Ba viên ngũ phẩm linh thạch bình thường, giá tiền tương đương với hai lần số linh thạch vừa mua. Vị tu sĩ Linh Hư cảnh kia cũng hết sức vui vẻ, lần này kiếm tiền thật ra thì không nhiều lắm, bất quá cũng là khởi đầu tốt đẹp, thực làm người ta vui mừng.

Đoan Mộc Hàn cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lần này đúng là đồ đệ mình nói trúng. Bất quá không sao, có hai khối nguyên thạch mà mình nhìn trúng kia sẽ không để thất vọng!

Nhạc Vũ lúc này cũng thầm kinh ngạc nhìn vị tán tu kia đem ba viên ngũ phẩm linh thạch vừa lấy được bán cho Vạn Bảo lâu theo tỷ giá quy định.

- Thì ra còn có thể bổ ra tại chỗ rồi bán ngược trở về.

Nhạc Vũ thấy vậy cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, tình hình như thế hắn cũng đầu tiên mới thấy. Vào kiếp trước của hắn, cho dù quặng gì chỉ cần dùng nghi khí đảo qua liền biết bên trong là cái gì, càng không có loại đổ thạch này. Nguồn: https://truyenfull.vn

Về phần mấy khối ngũ phẩm linh thạch, Nhạc Vũ cũng không tiếc nuối. Theo như tính toán của hắn thì chỉ mua thứ thật tốt, cũng không cần vô cớ rước lấy nghi ngờ.

Lần tiếp theo thì con ngươi của hắn co rút lại, vật bưng lên chính là mấy khối quặng thô linh thạch mà hắn chuẩn bị phân tích vào lúc cuối cùng!

- Số thứ ba, sáu khối nguyên thạch sinh ra từ ngũ phẩm linh mạch Côn Dương Sơn! Giá khởi điểm một ngàn tám trăm linh thạch, xin chư vị đạo hữu đấu giá! Mỗi lần kêu giá không được thấp hơn sáu mươi linh thạch

Lần này vẫn không có ai lên tiếng, Nhạc Vũ định chờ đến khi người kia kêu lên lần thứ ba thì sẽ đưa tay. Nếu như không có gì bất ngờ thì hắn có thể với giá thấp dễ dàng đoạt được sáu khối nguyên thạch này.

Song vừa lúc tu sĩ trên đài đấu giá vừa định hạ chùy thì bên trái truyền đến một giọng nói chói tai:

- Chậm đã! Ta ra 2200!

Nhạc Vũ nheo mắt nhìn qua thì chỉ thấy Lệnh Hồ Văn đang ngồi ở chỗ phát ra thanh âm.

Trong lòng hắn căng thẳng, âm thầm tức giận người này tự nhiên đâm ngang, bất quá trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

- 2400!

- 2600

- 3000!

Sau mấy phiên tăng giá, bên trong đại sảnh ồ lên một trận nho nhỏ. Tuyệt đại đa số người đang quay đầu lại nhìn Nhạc Vũ, cười nhẹ một cái rồi quay đầu đi.

Phẩm cấp và linh lực của sáu khối quáng thạch mặc dù không tính là kém nhất nhưng cũng là áp chót. Trong mắt bọn họ, một ngàn tám trăm đã là cực cao, ra giá đến ba nghìn linh thạch, tên hậu sinh này đúng là muốn người không ra về.

Bất quá đối với người như bọn họ mà nói thì ba nghìn viên cửu phẩm linh thạch bất quá chẳng qua là số lượng nhỏ. Người trẻ tuổi kia chính là đệ tử chân truyền của Quảng Lăng, thành tựu tương lai đã định, bị chút dạy dỗ này cũng là chuyện tốt.

- Tiểu Vũ, ngươi điên rồi?

Đoan Mộc Hàn cũng quay đầu, trên mặt tràn đầy tức giận lẫn khó hiểu:

- Biết rõ tên kia cố ý nâng giá. Tại sao còn phải theo đấu? Để cho hắn thiếu chết chẳng phải tốt hơn?

Nhạc Vũ vẫn nghiêm mặt, cũng không tính toán trả lời, chẳng qua là trong lòng cảm giác vạn phần bất đắc dĩ. Lệnh Hồ Văn này là đại cao thủ cảnh giới Kim Đan, cũng không chú ý thân phận nhảy ra làm khó mình, thật sự là ngoài dự liệu.

Lúc này hắn đã không phải lấy cho được linh vật bên trong quáng thạc, vấn đề là tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Phù Sơn Tông!

Về phần đấu giá, Nhạc Vũ tự hỏi mình còn chưa có ngây thơ như vậy.

Lệnh Hồ Văn rốt cục nghiêng đầu, trong mắt lóe lên dị quang:

- Ta ra bốn ngàn

Nhạc Vũ chau mày, biết đối phương đã nhìn ra mình, nên không kiêng kỵ tăng giá. Chẳng qua là lúc này hắn cũng chẳng còn cách gì, chỉ có thể chờ đến lúc tu sĩ đấu giá sắp hạ chùy thì mới mở miệng lần nữa:

- Ta lại thêm một ngàn!

Hắn nghĩ thầm nếu sau này lại phải thêm thì chắc không thể làm gì khác hơn là mở miệng vay Đoan Mộc Hàn, bất quá nhìn bộ dạng tức giận của sư phụ, chỉ sợ là không dễ dàng,

Nhạc Vũ đang lo lắng thì chỉ thấy lần này Lệnh Hồ Văn quay sang hắn cười nhạt một tiếng rồi quay đầu không nói thêm gì nữa.

Điều này dĩ nhiên không phải là hắn tài lực chưa đầy mà là phán đoán số linh thạch Nhạc Vũ có thể lấy ra linh thạch chắc đã đến cực hạn, không cần thiết cuối cùng hãm mình vào trong đó để làm trò cười.

Đến khi tiếng chùy giáng xuống trên đài biểu thị giao dịch đã hoàn thành thì Đoan Mộc Hàn đã mặt như sương lạnh không hề để ý tới Nhạc Vũ. Sắc mặt Nghiêm Hạo phía trước cũng lạnh lùng, bất mãn hừ nhẹ một tiếng.

Nhạc Vũ không thèm để ý, đợi cho tiếng nói " Số 74, mời nhận lấy vật đấu giá lần thứ ba" vang lên mới đứng dậy bước về phía bàn đấu giá.

Tiếp đó hắn tiện tay ném không gian đại thủ mà Đoan Mộc Hàn mới vừa cấp cho ra trước mặt tu sĩ chủ trì đấu giá.

- Ngươi cũng định khai thạch tại đây?

Tu sĩ trung niên dùng linh thức thăm dò bên trong rồi nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt hỏi vẻ bất thiện.

Hắn cũng không kiên nhẫn được nữa, sở dĩ vừa rồi để cho vị tu sĩ Linh Hư cảnh kia khai thạch tại chỗ, một là vì quách thạch kia có hy vọng, hai là vì tu sĩ kia có tu vi Kim Đan.

Còn tên tiểu tử trước mắt này đúng là không biết trời cao đất rộng! Nếu cho là Vạn Bảo lâu bọn họ có cố kỵ uy thế Quảng Lăng Tông mà đặc biệt chiếu cố một tiểu bối vậy thì nhầm lẫn lớn.

Về phần sáu khối quáng thạch này, Vạn Bảo lâu cũng không phải là không bí pháp thăm dò quáng thạch, chân chính có giá trị hay không thì trong lòng hiểu rõ. Trong mắt hắn thì những thứ vừa bán ra này chính là phế vật triệt đầu triệt đuôi !

Nếu người nào cũng muốn tại chỗ khai thạch, vậy thì phiên đấu giá đến lúc nào mới xong?

Nhạc Vũ chau mày, nhìn vẻ mặt của tu sĩ Vạn Bảo lâu liền biết đối phương chắc là đang oán thầm mình.

Hắn cũng lười nói nhảm với loại người này, trực tiếp vẫy tay lấy ra một khối quáng thạch rồi lấy tiếp thanh Lôi Âm Đao trong nhẫn trữ vật bổ mạnh xuống một góc.

Khi những mảnh đá vụn vừa tung tóe khắp nơi thì sắc mặt của hơn một trăm tu sĩ Linh Hư lẫn Kim Đan trong phòng đang từ thản nhiên đột nhiên chuyển sang kinh dị, cuối cùng nhao nhao đứng cả dậy.

Chỉ thấy linh lực đột nhiên trào ra cuồn cuộn từ khối nguyên thạch nhìn như bình thường, dao động phủ kín cả bên trong phòng đại sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui