Trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, Nhạc Vũ liền thấy thú triều cùng cầm hải ở phương xa đang điên cuồng hướng khắp nơi lủi trốn.
Một ít yêu cầm cao cấp tốc độ còn trốn nhanh hơn những yêu thú chạy đầy mặt đất. Chỉ trong thời gian chớp mắt, đã chạy đến gần chỗ náu thân của Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết. Nhưng những con yêu thú ngày thường vốn vô cùng hung ác kia, giờ phút này lại giống như không hề nhìn thấy hai người, bay vút qua bên cạnh. Nhạc Vũ vẫn nhìn thấy xung quanh đều là hình ảnh của bầy thú cùng yêu cầm đang bỏ chạy.
Trong tích tắc sau, trên Quảng Lăng sơn truyền tới tiếng gầm thét như sấm rền. Lại giống như âm thanh rống giận khi hắn cùng Đoan Mộc Hàn bị Lệ Thiên Tuyết phục kích đã nghe được.
Theo thanh âm này, yêu thú còn trong vòng năm mươi dặm Quảng Lăng sơn hơn phân nửa đều sợ run bò lổm ngổm trên mặt đất, một lúc sau mới miễn cưỡng bò dậy, lại hướng Quảng Lăng sơn hội tụ đi qua.
Nhưng cho tới lúc này, trong những yêu thú cùng cầm điểu kia, có ít nhất một thành bỏ chạy thật xa, chút ít yêu thú cao cấp nghe được thanh thế kia càng thêm suy sụp. Bạn đang đọc truyện được tại
Nhìn cảnh này trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy thật nghi ngờ.
- Không phải là yêu thú hóa hình, cũng không phải người của Lệ gia! Đưa tới lôi kiếp làm những yêu thú chạy tứ tán, cho dù có ép buộc bọn chúng quay lại, cũng không vung ra được ba thành chiến lực lúc bình thường. Nghĩ đến đám yêu tộc kia cho dù ngu xuẩn, cũng không làm ra chuyện không khôn ngoan này. Nói như vậy người độ kiếp chẳng lẽ là tu sĩ Quảng Lăng Tông chúng ta? Động tĩnh như vậy, sợ hơn phân nửa là hóa đan thành anh kiếp đi?
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, gọi Chiến Tuyết mang hắn bay về Quảng Lăng sơn. Ngay khi bay tới chỗ gió xoáy, thiên địa uy áp càng thêm rõ ràng. Trong lờ mờ có thể nhìn thấy vô số mây đen đang hội tụ trên Quảng Lăng sơn, còn có lôi quang không ngừng chớp động.
Vào lúc này, trong lòng Nhạc Vũ lại cảm thấy rét lạnh.
Tu sĩ có tu vi Kim Đan hậu kỳ trong Quảng Lăng Tông thật sự không nhiều lắm, mà đạt tới cảnh giới hóa đan thành anh chỉ có ba người. Trong đó có hai vị sư thúc tổ đã theo chưởng giáo chân nhân rời đi, như vậy còn lại chỉ có một mình Xương Băng Hồng.
- Hắc hắc hắc!
Ở xa ngoài hai trăm dặm, một phương hướng khác, Lệ Thiên Tuyết ngửa mặt lên trời cười to, trong thanh âm tràn ngập vẻ sảng khoái nói không nên lời.
- Lại phải độ kiếp trước để tránh nguy! Đây là người thứ hai trong trăm năm qua của Quảng Lăng Tông các ngươi đi? Chẳng qua thật không biết lần này là Vu Duy chân nhân hay Phong Vân chân nhân? Không đúng, hai vị này hiện không có ở đây, như vậy còn lại chỉ có Minh Trụ Phong Xương Băng Hồng! Mặc dù lần này hắn có thể thành công độ kiếp, sau trăm tuổi nhất định cũng vẫn lạc. Không có vị Linh trận tông sư này trấn giữ, ta xem Quảng Lăng Tông các ngươi làm sao còn tiếp tục chống đỡ!
Vẻ mặt Đoan Mộc Hàn ngạc nhiên, cũng không trả lời câu nói của Lệ Thiên Tuyết, chẳng qua vẫn chuyên tâm thúc giục kiếm quyết. Chu Lệ kiếm hóa thành một con Chu Tước toàn thân lửa đỏ, nhanh như lưu tinh truy kích Lệ Thiên Tuyết. Lệ Thiên Tuyết cũng không tiếp đón, chỉ mượn Phương Phong trận tiến hành né tránh. Chẳng qua khi Đoan Mộc Hàn dự định mượn linh trận muốn đột vây, hắn lại dùng thiên phú thần thông để ngăn trở.
Trong lúc di chuyển, Lệ Thiên Tuyết cũng lộ ra vẻ thong dong tiêu sái.
- Chủ mẫu đại nhân, ta thật không muốn đánh tiếp! Nếu không phải đột nhiên, chỉ sợ lần này ta trở về hơn phân nửa sẽ bị trách mắng. Nhưng nói đi nói lại, thực lực của chủ mẫu chẳng lẽ bị lui bước rồi sao. Chu Lệ kiếm tam phẩm hôm nay ở trong tay ngươi cũng không đạt được nửa thành lúc ban đầu toàn thịnh của ngài.
Đoan Mộc Hàn nhướng cao đôi mày liễu, trên mặt nổi lên một mảnh ửng hồng, hai tay nàng lại tiếp tục kháp kiếm quyết. Chu Lệ kiếm biến thành Chu Tước điểu, bỗng dưng chia ra làm ba, lại men theo một quỹ tích cực kỳ huyền diệu hướng nam tử tà mị trước mắt giáp công tới. Đem trọn phương viên không gian ngàn trượng nhuộm thành màu diễm hồng sắc. Rừng cây bên dưới đã bị nhiệt độ cao đốt cháy trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Trên mặt Lệ Thiên Tuyết rốt cục hiện ra mấy phần ngưng trọng, thân ảnh của hắn tránh né, sau đó quanh người cuồng phong cuồn cuộn, phong nhận xé rách, đem Chu Tước điểu vững vàng ngăn bên ngoài phong nhận.
- Thật ra chủ mẫu đại nhân cần gì phải làm vậy chứ? Ta và ngươi đấu nhau đã một canh giờ, ta dĩ nhiên không thể đả thương ngài chút nào, nhưng ngài lại làm gì được ta? Mà hôm nay trong Quảng Lăng Tông thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi không ít. Cho dù có đuổi đi qua cũng hơn phân nửa là vô dụng! Lần này đại nhân nhà ta mời Yêu Suất đại nhân của Tuyệt Nhận sơn cùng Vân Tung sơn, ba nhà liên thủ, sợ vị Nông chưởng giáo của các ngươi chắc không đoán được phải không?
Ánh mắt Đoan Mộc Hàn lạnh lùng, quét nhìn Quảng Lăng sơn phía xa, không hề đáp lời, sắc mặt nàng từ ửng hồng chuyển sang tái nhợt không còn chút huyết sắc, mà Chu Tước điểu lại lần nữa phân hóa.
Lệ Thiên Tuyết bất đắc dĩ thở dài, đang cảm thấy phiền não, trong lòng bỗng nhiên khẩn trương, sắc mặt hắn khẽ biến, quay đầu kinh dị nhìn ra phía sau.
Chỉ thấy trên Quảng Lăng sơn, mặt dù thiên kiếp đã lui, nhưng có ba đạo kiếm quang cuồn cuộn mang theo uy năng diệt thế bỗng nhiên quét ngang phía chân trời, tung hoành tịch đãng!
Âm thanh chấn vang khắp nơi, hòa lẫn tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một thân ảnh từ đỉnh Quảng Lăng sơn mạnh mẽ vọt ra, biến mất chân trời xa xa.
Ngay sau đó, ba cỗ kiếm quang lại từ trên tầng mây đen xuyên thấu xuống Quảng Lăng sơn, những nơi kiếm quang đi qua đều hóa thành bụi phấn. Chỉ thoáng chốc số yêu cầm trên sườn núi đã tiêu tán ba phần, đàn yêu thú dày đặc dưới mặt đất càng thêm thê thảm, cơ hồ không có cơ hội nào để né tránh, bị luồng kiếm quang mênh mông trực tiếp hòa tan thành bụi, hao tổn gần phân nửa.
- Đây là Quảng Lăng kiếm trận? Quảng Lăng Tông các ngươi đã hồi phục lại Quảng Lăng Tuyệt Kiếm? Lại còn có ba thanh nhị phẩm huyền binh. Tốt! Tốt! Tốt! Không trách được có thể duy trì đến tận bây giờ!
Thu hồi tầm mắt, Lệ Thiên Tuyết quay đầu, sắc mặt biến thành một mảnh xanh mét, thảm thanh cười nói:
- Lần này Thiên Hồ sơn chúng ta đúng là té thật thảm rồi! Hắc! Vị Nông chưởng giáo của các ngươi dẫn dụ chúng ta vào cục, thật khổ tâm chuẩn bị!
Trong con ngươi Đoan Mộc Hàn lại hiện lên vẻ sáng bóng, tuy nàng miễn cưỡng sử dụng đạo pháp khiến cho khí huyết hao tổn, nhưng tinh thần vẫn thật phấn khởi. Bốn con Chu Tước dưới sự chỉ huy của nàng càng thêm linh động như ý.
Nhưng chỉ khoảnh khắc sau, Lệ Thiên Tuyết liền phất tay áo.
Trong nháy mắt, cả Linh trận bên dưới chợt nổ tung, mà thân ảnh Lệ Thiên Tuyết cũng thừa dịp cuồng phong bạo loạn, viễn độn ra ngoài hơn mười dặm.
- Chủ mẫu đại nhân! Lần này Thiên Hồ sơn chúng ta đã thua bại, nhất định sẽ trở lại quấy rầy! Lần sau gặp mặt, mong rằng chủ mẫu ngài có thể nhớ lại chuyện kiếp trước, nếu không đại nhân nhà ta sẽ vô cùng thương tâm!
Nói tới đây, bên kia thị trấn cũng xuyên ra một đạo thân ảnh hội họp với Lệ Thiên Tuyết phía xa, sau đó hai người dung hợp lại cùng nhau, vội vã bỏ chạy.
Đoan Mộc Hàn hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục quản tới người này, nàng đưa mắt nhìn về Quảng Lăng sơn, sau đó trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
Không còn bị yêu tộc áp chế, yêu cầm bầy thú lần lượt tứ tán. Ba cỗ kiếm quang vừa rồi, uy thế đã yếu đi. Nhưng giờ phút này lại hội họp chung một chỗ, thẳng bắn lên chân trời Quảng Lăng Tông, hiển uy cực lớn, cương mãnh bá đạo, đem kiếp vân sinh sôi đánh tan. Nhưng kiếp vân chỉ thoáng chốc lại bắt đầu hội tụ lần nữa.
- Cũng may Xương sư thúc đạo cơ vững chắc, pháp lực mênh mông, cuối cùng chống đỡ được cho đến khi đám yêu tộc kia rút đi! Có được kiếm trận cùng đánh tan kiếp vân, kéo dài lôi kiếp, có thể chống đỡ được. Chẳng qua mặc dù sư thúc có thể qua được lần tai nạn này, nhưng vì dẫn dắt lôi kiếp đến sớm, sợ rằng làm đạo cơ của sư thúc bị hao tổn, rơi vào kết quả giống như sư phụ của ta.
Nghĩ đến tình hình của Nông Dịch Sơn, trong nội tâm Đoan Mộc Hàn lại ảm đạm. Nhưng ngay khi kiếm mang đập vào mắt, trong nội tâm nàng cũng dâng lên vài phần nghi ngờ.
- Nhìn cường độ của kiếm quang, mặc dù tính cả uy năng của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, cũng không phải nhị phẩm huyền binh có thể xuất ra. Bên trong Quảng Lăng Tông, cho dù là có thêm Tử Hiên kiếm trấn sơn chi bảo của chưởng giáo sư tôn, cũng chỉ có ba thanh, mà đã bị sư tôn mang đi phía nam. Ba thanh nhị phẩm huyền binh kia từ đâu mà có? Trước kia trong tông môn sao ta chưa từng nghe nói qua?
Suy ngẫm một hồi lâu, Đoan Mộc Hàn chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua ý nghĩ này. Nếu như là trước khi nàng chuyển thế, như vậy Tiểu Quan Phong nhất mạch cũng không đến nỗi suy sụp đến như vậy. Nếu như là sau khi nàng chuyển thế, những năm này bên trong tông môn cũng không có luyện khí tu sĩ cấp bậc đại sư, càng thêm không nghe thấy có chuyện chế luyện được cao phẩm huyền binh bao giờ.
Nhưng nàng cũng không cố gắng suy nghĩ, sau khi xác nhận bên Quảng Lăng sơn không còn nguy hiểm, nàng liền thu hồi tầm mắt, vội vàng men theo lộ tuyến chạy trốn của Nhạc Vũ đuổi tới.
Ban đầu cho Nhạc Vũ chạy trước, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, không biết hiện tại hắn đã ra sao? Với tốc độ của Xuyên Vân Toa, có thể tránh được đám đạo chích kia hay không?
Ngay khi Đoan Mộc Hàn còn đang tràn ngập lo lắng, hướng phía nam Quảng Lăng sơn tìm kiếm, Nhạc Vũ lại đang ngửa đầu bình tĩnh nhìn lên bầu trời, trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên tia sáng rực.
Ngay khi kiếm quang xông lên trời, Nhạc Vũ cũng đã biết được, liền cùng Chiến Tuyết và Sơ Tam hạ xuống đất tạm thời bố trí Linh trận giấu diếm khí tức của bọn họ.
Cho nên vô luận là yêu thú hay yêu cầm khi bay ngang qua trên bầu trời hoặc chạy dưới đất, đều không hề phát hiện sự hiện hữu của bọn họ.
Nhưng sau khi nguy hiểm đã qua đi thật lâu, Nhạc Vũ vẫn không cách nào hồi phục lại tinh thần.
Tâm thần của hắn vẫn bị uy thế của ba đạo kiếm cương quét ngang thiên địa làm rung động thật sâu.
Hắn lại càng thêm lo lắng chuyện độ kiếp của Xương Băng Hồng, nếu không có biến cố gì khác, chỉ sợ thời gian ở chung với vị sư phụ này đã không còn được bao lâu.
Nhưng suy nghĩ tới những việc này, trong lòng hắn càng thêm ấn tượng với tình hình yêu tộc vây công Quảng Lăng sơn.
Thì ra cây đại thụ Quảng Lăng Tông cũng không phải hoàn toàn không cách nào lay động. Mà ở dưới sự che chở của Quảng Lăng Tông, cũng tuyệt không phải hoàn toàn là thiên đường bình yên hưởng lạc!