- Xương sư thúc tổ quả nhiên tuệ nhãn, lại biết ta sắp gặp phải tâm kiếp.
Nhạc Vũ mở mắt, chỉ thấy Chiến Tuyết vô cùng lo lắng đang ngồi bên cạnh hắn.
- Chủ nhân, vừa rồi trên người của ngươi không thích hợp. Mùi vị này ta cảm giác rất quen thuộc! Cũng cảm giác thật nguy hiểm!
Khẽ gật đầu, Nhạc Vũ lại nhắm mắt lại. Chiến Tuyết có thể nhận thấy được động tĩnh khi tâm kiếp vừa tới, cũng không kỳ quái.
Thần hồn của nàng là Chiến Sát, vốn tương tượng như Vực Ngoại Thiên Ma tồn tại. Cũng từ Ám Giới lấy ra lực lượng, tới ân cần săn sóc sát lực, rèn luyện thần hồn. Đối với cảm ứng về Vực Ngoại Thiên Ma, vốn là cực mạnh. Ngoài ra nàng còn tâm linh liên lạc chặt chẽ với hắn, có được cảm ứng cũng không kỳ quái.
Lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, Nhạc Vũ lại bắt đầu một vòng tuần hoàn chân khí, sau đó lại tiến vào trạng thái nhập định. Ngay trong nháy mắt này, huyễn tượng nhìn qua lúc trước lại lần nữa hiện ra trong đầu hắn. Nhưng lần này là tình hình đang cùng uống rượu với một vị chiến hữu chí giao ở kiếp trước.
Lần này Nhạc Vũ đã sớm có chuẩn bị, tùy ý cho hình ảnh kia không ngừng xuất hiện bên trong ý thức của mình, lại không ngừng biến mất.
- Trong sách nói Vực Ngoại Thiên Ma giỏi nhất là rình rập trí nhớ người khác, lời này quả nhiên không sai! Càng là sự vật có ấn tượng khắc sâu, lại càng dễ dàng bị lấy tới. Nhưng trong sách cũng đã nói qua, chỉ cần có thể bảo vệ tâm thần chặt chẽ, không vì huyễn tượng mà thay đổi, như vậy Vực Ngoại Thiên Ma có thể đánh cắp ký ức sẽ càng ít hơn.
Nhưng cho dù là biết rõ như thế, trong lòng Nhạc Vũ vẫn dần dần có chút ảnh hưởng. Mà hôm nay khi hắn tu luyện gần hoàn thành, ý thức khôi phục lại thanh tỉnh, hai tay hắn đã nổi gân xanh.
Nhạc Vũ cũng không phải lo lắng trí nhớ kiếp trước bị tiết lộ. Vực Ngoại Thiên Ma mặc dù lợi hại, nhưng các tu sĩ tiền bối đã giao thiệp nhiều nên có chút ít hiểu rõ. Những thứ này tồn tại đại đa số thần trí mơ hồ, toàn bộ chỉ làm việc theo bản năng, cũng không nhớ được thứ gì.
Chỉ có Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, thực lực tương đương tu sĩ Đại Thừa kỳ, mới có được linh trí cùng trí nhớ. Nhưng nếu đạt tới tầng cấp này, ước chừng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với Nhạc Vũ.
Năng lực của Vực Ngoại Thiên Ma trong tâm linh thậm chí có thể uy hiếp được người đã chứng tiên đạo. Bất quá trừ phi tìm được thân thể thích hợp, nếu không bản thân cũng có chiến lực gì, mà cướp đoạt thân thể tu sĩ cấp thấp tuy nhiên dễ dàng, nhưng làm chuyện này cũng tự đặt mình vào trong nguy hiểm.
Từ vài ngàn năm trước, tu chân chi sĩ đã sớm có vô số phương pháp có thể dọ thám biết được sự hiện hữu của bọn hắn. Ở Đông Thắng đại lục chưa từng có Vực Ngoại Thiên Ma vượt giới đến làm loạn mà còn có thể sống qua hai mươi năm! Hơn phân nửa vừa mới tới đây cũng đã bị giết chết.
Ngoài ra càng là tồn tại cường đại, muốn xuyên qua thời không loạn lưu lại càng khó khăn, hơn nữa càng phải trả giá thật nhiều.
Điều này cũng khiến cho những thiên ma cao cấp muốn cắn nuốt thần hồn của địa giai tu sĩ đã biến thành chuyện không thể nào.
Vào lúc này Nhạc Vũ thực sự căm tức chính là những thiên ma kia muốn lợi dụng trí nhớ của hắn, dám có ý đồ với những người cực kỳ trọng yếu trong trí nhớ của hắn!
Mỗi khi nghĩ tới những sự vật cùng những người mình từng gặp qua, lại bị những thiên ma bộ dáng xấu xa lợi dụng, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Quả nhiên là thứ thần nhân chán ghét! Chỉ là có chút kỳ quái, nghe tiểu sư phụ từng nói qua, lúc nàng độ tâm kiếp những Vực Ngoại Thiên Ma tối đa chỉ có thể lật xem tầng ngoài trí nhớ của nàng mà thôi, dùng chút chuyện nhỏ vô ích tạo thành ảo ảnh, không dao động được tâm thần của nàng. Tình hình của những người khác cũng là như thế, tóm lại hồn lực càng thấp tâm chí càng yếu, mới dễ dàng làm cho chút ít tâm ma kia lợi dụng. Ta không dám đánh giá mình quá cao, nhưng tự hỏi vô luận là hồn lực hay là đạo cơ, cũng không thua kém bất kỳ đồng môn nào, vì sao lại xuất hiện tình huống như thế?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ nhất thời trầm xuống:
- Chẳng lẽ vì nguyên khí của ta tràn đầy, khí huyết hơn xa người khác mấy lần? Sư thúc nói tâm kiếp của ta nhất định là thật khó khăn vượt qua. - .
Hoàn thành một vòng tuần hoàn cuối cùng, đem nguyên lực còn thừa lại luyện hóa, Nhạc Vũ lại lấy ra Ngũ Chuyển Linh Tịch đan.
Hắn suy ngẫm một thoáng, nhẹ nhàng bắn ra ngón tay vứt ra xa. Thậm chí cả Cửu Chuyển Linh Tịch đan cùng đan dược dùng trong tâm kiếp bên trong giới chỉ đều lấy ra, sau đó ảo não giao cho Chiến Tuyết.
Hắn biết Xương Băng Hồng cho mình bình Ngũ Chuyển Linh Thạch đan này hoàn toàn là vì một mảnh hảo tâm, lo lắng cho hắn cuối cùng không thể chống đỡ nổi tâm ma mà thất thủ.
Nhưng Nhạc Vũ mơ hồ có loại cảm giác, lần này cho dù mượn bất kỳ ngoại lực nào cũng chắc chắn sẽ lưu lại một tia sơ hở. Trước mắt tuy mấy viên Ngũ Chuyển Linh Tịch đan có thể giúp hắn vượt qua cửa ải khó, nhưng ngày sau lại như thế nào? Vốn không thể mỗi lần gặp cửa ải khó khắn đều chỉ dựa vào đan dược.
Giờ khắc này ý nghĩ của Nhạc Vũ càng thêm đơn giản.
Chỉ có thể tiến tới không thể lui! Thành thì sống bại thì chết! Ngoài ra không còn đường lựa chọn.
Giờ phút này trong lòng hắn hoàn toàn không cho phép mình được hèn nhát. Đã sống qua hai kiếp, tâm kiếp dù cường đại, nhưng ý chí chiến đấu trong lòng Nhạc Vũ lại càng sôi sục!
Hắn cười một tiếng, cũng không như ngày thường cùng Chiến Tuyết nghiên cứu Linh trận phù hay kiếm đạo, mà đem bộ phù văn ngũ hành thứ hai bắt đầu ngưng luyện vào trong đan điền của mình.
Công việc thăng cấp cho Ngũ Hành Phù trận hắn đã bắt đầu vào nửa tháng trước.
Sau đó Nhạc Vũ phát hiện, lúc trước sở dĩ bị thất bại nhiều lần là do nguyên nhân tu vi mình chưa đầy đủ. Nhưng những phù văn này thực sự tương đối phức tạp, rất khó ngưng luyện, hơn xa trước kia mấy lần. Hơn nữa hắn còn phải suy nghĩ vấn đề làm sao phù hợp với Ngũ Hành Phù Trận thứ nhất, vì vậy còn phải bỏ ra một phen công sức.
Cũng may hắn đã theo Xương Băng Hồng học tập suốt ba năm thời gian. Ở phương diện Linh trận xem như có chút thành tựu, nếu không phải pháp lực không đủ, hắn cũng đã không thấy khó khăn như vậy.
Kéo dài mười ngày như thế, mỗi ngày Nhạc Vũ đều tu luyện vào buổi sáng, những thời gian khác đều một mặt ngưng tụ tâm thần, một mặt ngưng luyện Ngũ Hành phù bên trong đan điền.
Mà Chiến Tuyết cùng Sơ Tam tựa hồ đều biết lúc này không thể quấy rầy Nhạc Vũ. Một người ở ngoài phòng hộ pháp, một cầm cũng không dám dùng hồn thức liên lạc.
Khi Nhạc Vũ thật khó khăn ngưng luyện Ngũ Hành phù triện thứ một trăm, Ngũ Hành Phù Trận cũng đã bắt đầu chuyển động. Trong thời gian ngắn những phù triện ngũ hành kia liền tan ra thành một thể. Mà phù trận trọng yếu phảng phất giống như đang bị lực lượng nào đó áp bách, kể cả bộ phận chân khí đoàn mà những phù trận chiếm cứ cũng đang từ từ ngưng đọng lại. Khi ngưng đọng đến một phần ba thể tích mới dừng lại, ngũ thải quang mang vô cùng chân thật.
- Bộ dáng phù trận này phảng phất như trong điển tịch đã nói, miêu tả về Kim Đan. Chẳng qua trong màu sắc hơi có chút bất đồng, cũng không nhìn thấy lôi điện vờn quanh.
Trong lòng Nhạc Vũ vừa động, biết được phù trận hình cầu này của mình tự nhiên không thể nào là Kim Đan. Những thứ khác không nói, chỉ nói về phương diện uy năng còn kém thật xa, nhưng điều này cũng không loại bỏ là một loại khác.
Nếu mình có thể ngưng tụ thêm hai bộ phù trận khác, nói không chừng có thể trực tiếp lướt qua Dung Hợp kỳ trực tiếp thành tựu Kim Đan.
Trước kia hắn từng nghe nói qua có một số công quyết cao cấp của tu chân giới, khi luyện được tới mức thành tựu liền có thể nhằm vào Kim Đan đại đạo. Mà Ngũ Sắc Thần Quang là hắn tập luyện được thiên phú thần thông trên người Sơ Tam, chưa hẳn là không thể làm được.
Lúc này Nhạc Vũ lại nghĩ tới Sơ Tam, trong lòng chợt cười khổ. Ba năm nay, tên tiểu tử Sơ Tam này lại giống như động không đáy, vô luận hắn bồi dưỡng bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không hề có tác dụng, không có dấu hiệu muốn độ kiếp chút nào.
Nhưng có thể nhờ vậy đối với lôi kiếp lần thứ hai của Sơ Tam, mặc dù thời gian có lẽ chậm hơn chút ít, nhưng có thể mong đợi nhờ vào việc gia tăng huyết mạch cũng đủ giúp nó bạo tăng thực lực.
- A? Phía ngoài hình như có người tới, khí tức này không phải Trầm sư huynh, cũng không phải Thượng sư huynh.
Nhạc Vũ theo bản năng đem linh thức khuếch tán ra bên ngoài. Trong lòng hắn tồn tại ý tứ cảnh cáo, không chút khách khí trực tiếp hướng người kia áp bách tới. Ở trong nháy mắt, sắc mặt Nhạc Vũ chợt tái nhợt, hồn thức cũng lập tức thối lui trở về.
Người vừa tới cũng đón nhận không hề có ý tránh lui, lần này hồn lực giao phong lại ra kết quả ngang tài ngang sức! Tuy người nọ chiếm tiện nghi bởi khoảng cách tương đối gần, nhưng thần hồn của hắn có thể nói cũng đáng sợ!
- Hồn lực thật mạnh, người này hẳn chính là Lý Nại Lạc!
Dù chưa gặp mặt nhưng trong đầu Nhạc Vũ cũng hiện ra hình dạng một thiếu niên oai hùng mày rậm mắt to.
Hơi nhướng mày, Nhạc Vũ không chút do dự lấy thanh Hàm Phong kiếm bên trong giới chỉ đem ra. Lúc trước hắn dùng Linh trận bố trí Chính Phản Tứ Tượng trận, cũng không phải muốn tránh cuộc chiến, mà không muốn bị quấy rầy trong lúc mấu chốt.
Lần này trong ý thức của hắn tuy huyễn tượng đã lộ ra nhiều lần, nhưng còn chưa đủ làm ảnh hưởng tâm trí của hắn. Người này lại vừa lúc tìm tới cửa, vậy thì cứ dứt khoát đánh một trận cho xong việc! Hắn thật muốn nhìn xem người này rốt cục lại có bản lĩnh gì!
Nhưng trong khoảnh khắc Nhạc Vũ chợt dừng chân lại. Hắn cảm giác được người kia đầu tiên hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó trong giây lát liền thối lui ra ngoài trăm trượng, sau đó lại chắp tay.
- Nhạc sư huynh hiện tại bất tiện, vậy sư đệ ngày khác sẽ tới bái phỏng!
Lý Nại Lạc nói dứt lời, quả nhiên liền xoay người rời đi. Nhạc Vũ thoáng cau mày, trong lòng chỉ cảm thấy khó hiểu, sau đó cũng không tiếp tục quan tâm tới.
Giờ khắc này ở bên ngoài việc, thiếu niên mày rậm mắt to kia hiện lên vẻ mặt ngưng trọng.
- Mùi vị vừa rồi, lại thêm hồn lực dị thường, tựa hồ là Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập mà hiện ra?