Quân Lâm Thiên Hạ


- Cấm kỵ của tông môn.Sư huynh, chẳng lẽ là tông môn ra lệnh nói rõ đó là cấm địa.

- Nhạc Vũ hơi kinh ngạc, nghĩ thầm nơi này bất quá chỉ một số động phủ của các tu sĩ Linh Hư cảnh mà thôi, có cái gì mà cấm kỵ?

Trầm Như Tân khẽ lắc đầu:

- Thế thì chưa từng, chẳng qua thân phận của vị chủ nhân động phủ đó tương đối nhạy cảm mà thôi. Tiểu Quan Phong xuống dốc có quan hệ rất lớn với người này. Thậm chí có thể nói toàn bộ là do người này tạo nên. Bất quá động phủ mà ông ta lưu lại thì ngươi cũng có thể tiến vào.

Nhạc Vũ nghe vậy thì nghiêm mặt, đang chuẩn bị hỏi chuyện của người này thì Trầm Như Tân lại không chịu nhiều lời, than khẽ một tiếng rồi ngự kiếm bay ra khỏi động phủ bay về trước. Nhạc Vũ theo sát phía sau, ước chừng bay hơn ngàn trượng thì thấy một động phủ nằm sâu trong hang núi xuất hiện trước mặt.

Ở bên ngoài động phủ này có một thạch đài, chung quanh là hoa viên và đình đài rộng rãi, chẳng qua là đã bị bỏ hoang phế.

Những chỗ khác cũng không có gì bất thường, bất quá bên trong như thế nào thì còn cần phải tiến vào biệt phủ mới có thể nhìn ra.

Sau khi Trầm Như Tân lấy đồng bài mở ra cấm chế, Nhạc Vũ lập tức cảm giác được ở đây Ngũ Hành linh lực cực kỳ dư thừa, đi vào vừa nhìn thì càng cảm thấy hài lòng.

- Không gian nơi này thật tốt! Cơ hồ tương đương gấp mấy lần những động phủ tu sĩ khác, so với Ly Hận phủ của Xương sư thúc tổ cũng kém không bao nhiêu. Phẩm cấp linh mạch lại càng không thua kém. Chẳng qua bố trí bên trong tương đối đơn giản, những dấu vết trên bốn vách này là do chuyện gì xảy ra?

Nhạc Vũ nhìn chung quanh thì thấy khắp thành động chi chít những dấu vết tựa hồ như là do một loại huyền binh nào đó khắc lên khiến bên trong có một cảm giác quỷ dị.

Lúc đầu hắn không để ý, song khi ánh mắt chạm vào vết kiếm chỗ sâu nhất thì tâm thần bất giác rùng mình.

- Trầm sư huynh! Có thể nói cho ta biết đây vốn là chỗ ở của ai?

- Ngươi hỏi cái này làm chi?

Đang đi ở phía trước, Trầm Như Tân, ngạc nhiên nghiêng đầu:

- Những thứ vừa rồi ngươi cũng không cần chú ý. Chủ nhân trước ở đây nếu nói cho ngươi biết cũng không vấn đề gì. Dù sao ngày sau không chừng ngươi sẽ gặp phải. Người này tên là Diệp Tri Thu, vốn cũng là đệ tử Quảng Lăng Tông ta. Chẳng qua là ước chừng sáu mươi năm trước thì bị trục xuất tông môn. Bất quá người này đối với tông môn ta mà nói cũng rất có công lao. Chẳng qua năm đó vì cầu tu hành, để tăng tiến tu vi mà giết chóc quá mức, bị chư vị trưởng lão hợp nghị trục xuất!

- giết chóc quá mức?

Nhạc Vũ càng ngạc nhiên, Quảng Lăng Tông bọn họ cũng không cho mình là chính đạo, làm việc cũng bình thường cũng không chừa thủ đoạn nào. Tu sĩ trong môn mặc dù không cố ý giết chóc người bình thường, nhưng cũng không đặc biệt xem không thuận mắt những tu sĩ tà đạo. Trừ phi là người trước hành động quá mức, hay là ảnh hưởng đến lợi ích Quảng Lăng Tông, còn thì đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Mấy thập niên trước tu hành công pháp tà đạo để tăng tu vi càng không biết có bao nhiêu, làm sao lại nói là giết chóc quá mức?

Nhân mạng trong mắt những tu sĩ như bọn họ từ khi nào đáng giá như vậy?

- Bản tính lương thiện Diệp sư thúc, tuy là tu luyện chút ít tà đạo thuật để lấy tủy nguyên huyết nhục nhưng cũng chỉ lấy từ phi cầm và dã thú mà thôi.

Nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt Nhạc Vũ, Trầm Như Tân do dự chốc lát rồi giải thích: - Nói giết chóc quá mức, là có duyên cớ khác. Năm đó sư thúc Diệp Tri Thu cũng không biết vì sao mà xung đột với Vân Mộng Tông ở Dực châu phương nam, một mình một kiếm đi về phương nam, trong một tháng tàn sát chín tu sĩ Kim Đan của đối phương, đánh bị thương nặng một trưởng lão Nguyên Anh. Kết quả cuối cùng dẫn đến Vân Mộng Tông tụ tập đồng minh bắc thượng hỏi tội Quảng Lăng Tông. Cuối cùng chưởng giáo tiền nhiệm bất đắc dĩ mà phải xóa tên!

-Chuyện này không phải là Quảng Lăng Tông ta không đúng mà là sư thúc Diệp Tri Thu cũng vậy. Cho dù đã xảy ra qua sáu mươi năm thì tông môn chúng ta vẫn lấy đó làm nhục nhã.

Nói đến chỗ này, Trầm Như Tân thở dài lần nữa:

- Thật ra thì nếu không phải là chuyện này, Dụ Ninh sư thúc của Tiểu Quan Phong cũng không khư khư cố chấp. Năm đó sư thúc Diệp Tri Thu bị người của Vân Mộng Tông vây khốn. Dụ Trữ sư thúc tổ bất mãn tông môn ngồi nhìn, dẫn toàn bộ thành viên Tiểu Quan Phong trái lệnh tông môn đi trước cứu viện. Sau khi trải qua một cuộc huyết chiến thì tuy cứu ra được Diệp Tri Thu sư thúc nhưng mấy Dụ Ninh sư thúc tổ và mấy đệ tử đích truyền cũng vẫn lạc, dẫn đến Tiểu Quan Phong suy bại.

Nhạc Vũ nghe được thì cũng cảm thấy buồn bã, hóa ra Tiểu Quan Phong xuống dốc lại có nguyên do như vậy. Mặc dù hắn không trải qua chuyện năm xưa nhưng lúc này nghe ra cũng cảm thấy căm hận.

- Cho nên nói là cấm kỵ tông môn thật ra cũng chỉ vì mấy vị trưởng lão của chúng ta không muốn bị gợi lại chuyện cũ mà thôi. Chuyện này đúng là khó nuốt!

Đang lúc Nhạc Vũ cúi đầu suy ngẫm thì Trầm Như Tân lại cười một tiếng, thần sắc lộ vẻ phức tạp:

- Chuyện năm đó cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn ta, Nhạc sư đệ cũng không cần quá suy nghĩ.

Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, sau đó nhìn chăm chú vào những vết kiếm sâu hoắm trên vách động.

- Trầm sư huynh, ngươi nói sao ta không thể không để ý. Từ chút dấu tích này có thể thấy chắc là Diệp sư thúc đã phục hồi được phân nửa tam thức Quảng Lăng tuyệt kiếm. Chẳng qua là cuối cùng không biết nguyên do vì sao mà chưa hoàn thành mà thôi.

Trầm Như Tân nghe vậy ngẩn người, nhìn theo ánh mắt Nhạc Vũ thì cũng không nhận ra gì, vẻ nghi ngờ trên mặt càng đậm.

Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng, lấy ra thanh Minh Dương kiếm rồi sử xuất thức đầu tiên của Quảng Lăng tuyệt kiếm bản đầy đủ.

Hắn cố ý áp chế uy lực chỉ trong vòng quanh thân mấy trượng song Trầm Như Tân vẫn có thể nhìn ra quỹ tích của Minh Dương kiếm mơ hồ tương hợp với những vết khắc kia!

Nhạc Vũ sử ra chừng một phần ba thì thu hồi kiếm thế. Uy lực của một thức Tê Thiên Bài Vân nguyên bản này vốn cực kỳ mạnh mẽ, hắn cũng chưa thể khống chế. Sau đó chuyển sang hai thức Tán Vân Vô Định và Đái Lệ Sơn Hà cũng phù hợp với vết kiếm trên động.

Trầm Như Tân thấy vậy thì trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

- Thì ra vào sáu mươi năm trước Diệp sư thúc cũng đã sớm phục hồi ba thức của Quảng Lăng tuyệt kiếm sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua? Bất quá cũng khó trách, năm đó tông môn nói Lý Vô Đạo sư thúc là đệ nhất nhân đời thứ ba nhưng danh vọng Diệp sư thúc không hề thua kém, còn có xu thế vượt qua. Bạn đang đọc truyện được tại

Thu hồi Minh Dương kiếm vào nhẫn trữ vật, Nhạc Vũ tò mò:

- Nếu năm đó Diệp Tri Thu sư thúc đã được Dụ Ninh sư thúc tổ cứu ra thì hiện giờ chắc còn tại thế, không biết sống ở đâu?

- Ha hả, rất tốt! Nghe nói trước đây không lâu đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh, hung danh lan tràn ỏ Dực châu phương nam.

Trầm Như Tân bĩu môi, sau đó thu hồi ánh mắt. Nếu như ba năm trước biết được ẩn tình trong những vết kiếm này thì chắc chắn hắn sẽ cực kỳ vui mừng nhưng hiện giờ chỉ cảm giác hơi kinh dị mà thôi.

- Thật ra năm đó mặc dù Tiểu Quan Phong trái lệnh tông môn thì Diệp sư thúc cũng đã bị quản thúc. Nếu không phải những tu sĩ tiền bối chấn nhiếp thì Vân Mộng Tông cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Trận chiến sáu mươi năm trước, tu sĩ của Vân Mộng Tông vẫn lạc trên một ngàn, còn có hai tu sĩ Nguyên Anh bị thương nặng, ba mươi năm sau thì vẫn lạc. Bất quá xem từ việc Diệp sư thúc tuy đã hiểu được tam thức tuyệt kiếm nhưng không lưu lại cho tông môn thì chắc trong lòng ông ấy vẫn ôm hận với Quảng Lăng Tông. Bỏ đi! Vũ sư đệ thấy hài lòng với động phủ này hay không?

Nhạc Vũ thôi không suy nghĩ, nhìn lại bốn phía, nếu bỏ đi những vết kiếm này thì nơi đây thật đúng là tốt.

Cơ hồ là cùng một thời gian, trong truyền pháp điện của Thủy Hàn Phong, một bóng người mặc đạo bào đang đẩy cánh cửa đá nặng nề đi vào, lúc này trong thạch điện không hề có một bóng người.

Cặp mắt màu máu của người kia nhìn chung quanh một cái rồi đưa tay lên, trong điện phủ chợt bùng lên mười đạo hỏa diễm soi tỏ cả thạch điện âm u.

Từ chỗ sâu trong thạch điện vang lên tiếng thở dài sâu kín.

Người trong điện nghe thấy vậy thì cũng không hề kinh hoảng mà chỉ chắp tay trước ngực lạnh lùng nhìn những đồ án kia.

- Vô Đạo sư huynh, nếu như đã tới sao không đi vào?

- Không ngờ ngươi làm giặc còn không sợ cả chủ nhân.

Người bên ngoài cười một tiếng rồi sau đó chỉ thấy một tu sĩ trung niên mặt mày phân minh, thần sắc nghiêm nghị chậm rãi bước vào trong điện.

- Vài ngày trước ta nghe sư phụ nói là gần đây Diệp sư đệ tới Truyền pháp trung điện tìm hiểu kiếm pháp, nên mới sang đây để xem. Không ngờ lần này lại là gặp dịp, chẳng qua không biết hai mươi năm nay ngươi tham ngộ được sở đắc gì không?

Người được gọi là Diệp sư đệ nghe vậy vẫn thanh sắc bất động, lấy ra một thanh kiếm rồi ngồi xếp bằng xuống trong được, sau đó lạnh lùng:

- Chuyện của ta không liên quan đến ngươi!

- Chẳng lẽ sư đệ còn đang hận ta lẫn Quảng Lăng Tông?

Trong mắt Lý Vô Đạo dần hiện lên vẻ xấu hổ:

- Tri Thu! Mấy vị trưởng lão tông môn năm đó cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Vân Mộng Tông bức ép quá đáng, còn có Lệ gia Thiên Hồ Sơn dòm ngó, bất đắc dĩ mới đưa ngươi trục xuất tông môn, chỉ cần vượt qua nguy cơ là được.

- Hận? Ha hả, ta sao phải hận?

Diệp Tri Thu rốt cục khàn giọng cười một tiếng:

- Lý sư huynh, ngươi vì chuyện của ta, bị chấp luật điện trừng phạt sáu mươi năm trông chừng động ma, Xương sư thúc vì để chấn nhiếp chư tông Lạc Hà Sơn mà cường hành kết anh. Nhiều sư huynh đệ có thể thoát khốn cũng nhờ mấy tu sĩ Nguyên Anh trong âm thầm tương trợ. Thử hỏi ta có thể hận Quảng Lăng Tông hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui