Nghĩ lại tình hình vừa rồi, Nhạc Vũ tuôn mồ hôi lạnh, nếu không nhờ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, lại có Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ sợ hơn phân nửa đã bị súc sinh kia hại chết!
- Quả nhiên tu sĩ muốn kháng cự vu lực cần phải đem Tam Muội Chân HỎa tu luyện mới có thể luyện hóa vạn vật, thật khác hẳn với đạo pháp tu chân.
Tam Muội Chân Hỏa có thể diệt hết thảy tà pháp, mà lực lượng của Vu Thần chính là một trong số đó. Cho dù là những tu sĩ Đại Thừa cảnh, cũng không thể làm được chuyện bách tà bất xâm.
Thật ra quan hệ tới lực lượng mạnh hay yếu, những Vực Ngoại Thiên Ma tuy có thể uy hiếp được tu sĩ, nhưng nếu hồn lực cùng Tam Muội Chân Hỏa mạnh mẽ, cũng có thể khiến cho Vực Ngoại Thiên Ma phải ngoan ngoãn tránh lui. Chỉ có Đạo Tổ trong truyền thuyết, hoặc đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực Thái Thượng giáo chủ, mới chính thức không cần sợ hãi ngoại tà xâm nhập!
Cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, hôm nay dù nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.
Hôm nay Vu Thần đại đa số đều vẫn lạc, hắn cũng không cần quá để ý tới.
Nhưng tác dụng của Tam Muội Chân Hỏa quả thật khổng lồ, vừa rồi trong lúc khẩn cấp, Nhạc Vũ lấy pháp lực huyết khí đốt thành Tam Muội Chân Hỏa ngăn cản, vì thế không bị dị lực kia mê hoặc. Chính vì như vậy, hắn mới có cơ hội sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ thu hồi suy nghĩ, sau đó ánh mắt của hắn liền bị hai kiện đồ vật trước mặt hấp dẫn.
Đó là một viên tinh hạch màu xanh đỏ đan xen, cùng một kim sắc tiểu nhân đang chậm rãi trầm xuống trong nước, rơi xuống mặt băng còn chưa kịp hòa tan. Xem hình dáng của kim sắc tiểu nhân, mười phần tương tự bóng người hư ảo trên đỉnh đầu Bát Trảo Chương, tựa hồ là rút nhỏ lại biến thành.
- Đây là vật gì?
Nhạc Vũ khẽ kinh ngạc, đem hai đồ vật này cầm lại trong tay, sau đó dùng linh thức tìm tòi liền hiểu được sự bất phàm bên trong.
Đầu tiên là viên tinh hạch, một khi hắn nắm trong tay Diễn Thiên Châu liền điên cuồng chuyển động. Sau đó những phù triện còn chưa thể xác định vị trí bên trong lại bắt đầu quá trình sắp xếp, những phù triện vốn đã cố định cũng có chút thay đổi nho nhỏ, khiến thế giới bên trong càng thêm chân thật.
Viên tinh hạch kia lúc ban đầu ngay cả tầng cơ bản nhất cũng không thể tiến hành phân tích, nhưng ngay khi Diễn Thiên Châu phát sinh biến hóa, hình ảnh kết cấu cũng từ từ xuất hiện trong đầu Nhạc Vũ, sau đó hắn lại cảm thấy kinh nghi bất định.
Bên trong tinh hạch cũng giống như Diễn Thiên Châu, đều do phù triện tạo thành. Trong đó tuyệt đại đa số phù triện Nhạc Vũ nhìn qua cực kỳ quen mắt, chẳng qua tình huống sắp xếp trong tinh hạch có chút quỷ dị mà thôi.
Về phần một vật khác, kim sắc tiểu nhân cũng có chỗ ích lợi nhiều hơn một chút. Nhạc Vũ thử dò xét một phen, phát hiện không ngờ mình có thể trực tiếp thu nạp lực lượng, sau đó cường hóa thân thể của mình.
Nếu không phải lo lắng hút vào khó lường được hậu quả, hơn nữa còn phải chia một nửa cho Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ chỉ hận không thể lập tức đem lực lượng bên trong kim sắc tiểu nhân thu nạp vào trong người.
Vừa nghĩ tới Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ liền chợt tỉnh. Vừa rồi hắn bị hai món đồ vật này hấp dẫn, nhất thời lo tìm hiểu quên mất chuyện xem xét tình huống tiểu sư phụ như thế nào.
Hắn vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt nhất thời ngẩn ngơ. Trên trán hắn toát đầy mồ hôi, chỉ thấy ở sau lưng mình, chỗ Đoan Mộc Hàn đang đứng lại tăng thêm năm mươi cỗ thi thể yêu thú, ngoài ra những con yêu thú khác cũng đang hoảng sợ bỏ chạy khi nhìn thấy con Mị Hương Bát Trảo bị giết chết.
Quan trọng là ánh mắt của Đoan Mộc Hàn lúc này đã đỏ ửng, không còn chút lý trí, đầy dẫy dục niệm nồng đậm.
- Không phải chứ!
Nhạc Vũ há hốc miệng, trong lòng chợt cười khổ, vội vàng khởi động đạo bào La Thiên Nhị Thập Bát Tú, đang chuẩn bị đem lôi châm triệu hoán trở về, thân ảnh Đoan Mộc Hàn đã nhanh như mũi tên bắn tới.
Vừa rồi còn cách ngoài ngàn trượng, nhưng chỉ đảo mắt Đoan Mộc Hàn đã đến trước mặt hắn. Nhạc Vũ toàn lực thúc giục đạo bào khởi động hộ thuẫn, lại triệu hoán lực lượng lôi châm che phủ xung quanh người. Truyện Tiên Hiệp -
Nhưng cử động này chỉ cản trở được tích tắc! Đoan Mộc Hàn dùng phi kiếm đánh tới, lợi dụng pháp lực đem toàn bộ đạo pháp của Nhạc Vũ phá giải nát vụn.
Nhạc Vũ bất đắc dĩ, vừa dùng Phong Loan kiếm che chắn trước người, Đoan Mộc Hàn lại giống như liều mạng lấy một kiếm chém ra, sau đó đem chuôi lục phẩm huyền binh gọn gàng linh hoạt quét văng ra ngoài mấy trăm trượng.
Nhạc Vũ ngây người, hắn hoàn toàn không nghĩ otiws mình lại không nhớ tới thực lực của Đoan Mộc Hàn. Vừa rồi tuy hắn không dám sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, nhưng xem như miễn cưỡng toàn lực ứng phó, lại không hề ngăn cản được tiểu sư phụ dù chỉ chốt lát.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Hàn đã tiến tới trước người hắn, cơ hồ đã dựa sát vào nhau, thân thể hai người không còn chút khoảng cách.
Đầu tiên Nhạc Vũ cảm nhận được vóc người lung linh mạn diệu kia, ngay sau đó là hơi thở nóng rực, cuối cùng là đôi môi anh đào mềm mại. Nhạc Vũ theo bản năng muốn tránh né, nhưng lại bị Đoan Mộc Hàn ôm chặt cứng, tuy lực lượng của hắn cường hãn nhưng ở trong tay Đoan Mộc Hàn chẳng khác gì trở thành một món đồ chơi.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, chiếc lưỡi thơm tho vừa lách vào, trong phút chốc Nhạc Vũ chỉ cảm thấy đầu óc mình ngừng chuyển động, ý thức trống rỗng. Hắn chỉ cảm thấy chiếc lưỡi thơm tho của Đoan Mộc Hàn không ngừng quẫy động trong miệng hắn, hôn ngấu nghiến.
Một nỗi khoái cảm tê dại từ trong đại não hắn lan tràn khắp thân thể.
Còn có đôi tay nhỏ bé đang không ngừng hoạt động trước ngực hắn, lướt xuống cổ, xuống ngực sau đó lại tiếp tục lần mò xuống bên dưới.
"Xuy lạp", lần này Đoan Mộc Hàn mạnh mẽ xé mở đạo bào hắn mặc trên người, sau đó thở gấp, đem đôi môi anh đào dời đi, đôi mắt mê ly, khóe môi còn kéo ra một dòng nước bọt trong suốt.
Nhạc Vũ thở dài một tiếng, cuối cùng từ từ khôi phục lại mấy phần ý thức. Chỉ thoáng qua đầu óc hắn lại như nổ vang, lý trí cũng tiêu tán không còn.
Đoan Mộc Hàn bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, kéo vào bên trong áo của mình, trực tiếp đặt lên bầu ngực mềm mại trắng noãn.
Sau đó ánh mắt như oán như say mang theo vẻ mong đợi nhìn hắn.
- Vũ nhi, ta muốn…
Cơ hồ theo âm tiết cuối cùng phun ra, Nhạc Vũ lại hôn lên đôi môi anh đào của Đoan Mộc Hàn. Một bàn tay khác lại nắm lấy vạt áo nàng, động tác chợt khựng lại, sắc mặt không ngừng giãy dụa.
- Nếu ngày sau tiểu sư phụ tỉnh lại, chỉ sợ một kiếm giết chết ta!
- Sợ cái gì, đây là do tiểu sư phụ tự mình câu dẫn, không trách được ta. Lúc này không lên thì còn gì là nam nhân? Tư vị tiêu hồn này, có chết cũng đáng giá. Trong lòng ngươi đối với tiểu sư phụ chẳng lẽ chưa từng có ý nghĩ nào?
- Nhưng nhân luân đại đạo sư đồ, phải tuân thủ chặt chẽ.
- Giả đứng đắn! Nhân luân lễ phép đương nhiên phải tuân theo, nhưng ở kiếp trước chuyện sư đồ mến nhau không ít, giữa thầy trò không phải không thể vượt qua rào cản, lại nói Nhạc Vũ ngươi, có khi nào từng quan tâm ánh mắt người khác? Nếu ngươi bên cạnh nghị luận thì cứ giết hết là xong!
- Không được! Nhạc Vũ này đường đường chính chính, làm sao làm ra chuyện lợi dụng khi người gặp khó khăn? Mặc dù ngày sau muốn lấy tiểu sư phụ, cũng phải quang minh lỗi lạc, phải làm trong lòng nàng tự nguyện!
- Đúng rồi! Hôm nay còn đại địch bên cạnh, không thể khinh thường!
Vừa nghĩ tới có địch nhân đang nhìn trộm trong bóng tối, dục niệm trong lòng Nhạc Vũ trong nháy mắt liền biến mất, thần trí cũng khôi phục thanh minh.
- Thao! Suýt chút nữa bị người nhìn cảnh xuân cung!
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Nhạc Vũ dùng lôi châm thật cẩn thận tiếp cận sau gáy Đoan Mộc Hàn, sau đó bắn ra chút điện mang khiến thân thể Đoan Mộc Hàn mềm nhũn, tạm thời hôn mê.
Nhạc Vũ thấy phương pháp này chẳng qua chỉ có thể làm cho nàng tạm thời mất đi ý thức mà thôi, dị lực kia vẫn còn đang tác dụng, với tu vi của Đoan Mộc Hàn có thể chỉ cần thêm một thời gian là có thể khôi phục lại thanh tỉnh.
Nhạc Vũ vội vàng đặt tay lên lưng Đoan Mộc Hàn, rót Ngũ Sắc Thần Quang vào cơ thể nàng, đang muốn đem dị lực hóa giải, liền cảm nhận được có một cỗ sát khí từ phương hướng bên phải sau lưng đang hướng mình đánh thẳng tới.
- Người này hẳn là lẻn vào sau lưng ta chừng ngàn trượng mới bị hồn thức của ta cảm giác!
Trong lòng Nhạc Vũ vô cùng rung động, vừa rồi tuy tích tắc bị Đoan Mộc Hàn mê hoặc, nhưng sau đó hắn hoàn toàn ở trong trạng thái thanh tỉnh.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, Nhạc Vũ liền nhìn thấy một thân ảnh bao phủ trong hắc bào, quanh thân cuồn cuộn huyết khí đang bao phủ trong phạm vi tầm nhìn, mà uy áp to lớn không ngừng áp tới.
- Huyết Nguyên công pháp! Không ngờ người này tu luyện được tới trình độ cực hạn, là địch không phải bằng hữu.
Trong phút chốc Nhạc Vũ liền quyết định, ba trăm sáu mươi lăm lôi châm lập tức tổ hợp lại tạo thành hình dạng cây châm uy lực lớn nhất mang theo điện quang đầy trời thẳng chém ra.
Trong đôi mắt huyết sắc của nhân ảnh hắc bào kia chợt lộ vẻ kinh ngạc, trong tay cũng không vận dụng pháp bảo, tiện tay sái ra một mảnh huyết quang, liền hóa giải luồng điện mang kia. Bất quá chỉ ngăn trở được trong chốc lát, ba mươi tia Diệt Tuyệt Quang Châm trong đan điền Nhạc Vũ lại đột nhiên bắn ra như mưa.
Lần này trong mắt hắc bào nhân hiện ra vẻ kinh hãi, lập tức biến thành một mặt pháp bảo hình thuẫn chắn ngay trước người, sau đó thân hình đột nhiên tránh sang bên trái thật nhanh.
Pháp bảo kia chẳng qua chỉ ngăn trở được trong chốc lát, liền nứt vỡ. Còn lại mười mấy tia Diệt Tuyệt Quang Châm tiếp tục xông lên phía trước, bóng người màu đen vội vã không kịp tránh né, bả vai bị xuyên thủng phun ra máu tươi!
Ngay sau đó, thân hình của hắn bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, nhìn vào vết thương của mình.
Ngay khi Nhạc Vũ còn đang lo lắng đối phương sẽ xuất ra thủ đoạn kinh người, hắc bào nhân ảnh bỗng nhiên bật lên tiếng cười to điên cuồng!