Quân Lâm Thiên Hạ


Nhạc Vũ nhìn vào đám đệ tử Dực Châu tam tông, không còn người nào tiếp tục khiêu chiến với hắn, cũng không còn hứng thú ở lại nơi này, cùng Đoan Mộc Hàn ngự kiếm rời đi.

Khi bay lên trời, ánh mắt của hắn chợt nhìn xuống những thanh niên trang phục khác nhau bên dưới, trong mắt chợt hiện ra vài phần hăng hái.

Hoa Tập Nhân mặc dù không phải là đối thủ của hắn, chỉ dựa vào Thập Phương Môn cũng làm cho hắn phải nhức đầu. Nhạc Vũ có chút ít mong đợi trong mấy người kia có người làm cho hắn theo bản năng có cảm giác bị uy hiếp sẽ mang đến cho hắn nỗi kinh ngạc thế nào.

Trong nháy mắt hắn định đi xuống, chợt cảm giác tai phải của mình bị níu lấy.

Nhạc Vũ quay đầu, thấy gương mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Hàn sầm xuống, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm:

- Vừa rồi ngươi phá một chiêu của Hoa Như Tuyết là sao vậy? Ta không nhớ trước kia ngươi có được loại bản lĩnh này. Tiểu Vũ ngươi muốn giấu diếm? Hay ngươi cho rằng ta không có tư cách khiến cho ngươi phải xuất thủ toàn lực?

Trong lòng Nhạc Vũ thầm kêu hỏng bét, tâm niệm thay đổi thật nhanh, liền cười hì hì giải thích:

- Sư phụ, ngài cho rằng Hoa Như Tuyết là ngài sao? Có thể tùy tâm mà xuất kiếm. Hoa Như Tuyết dùng Ngự Kiếm thuật, chẳng qua chỉ là tử kiếm mà thôi. Tiểu kiếm quyết kia nàng đã dùng một lần trong cuộc chiến với Nại Lạc sư đệ. Nếu ta đã biết nàng vì ta mà tới, há không chăm chú ứng phó? Cũng đã xem qua một lần, suy tính một khoảng thời gian, nếu còn không biết làm sao phá giải, đệ tử thật sự sống uổng rồi.

- Thật là như thế?

Thấy Nhạc Vũ trịnh trọng gật đầu, trong lòng Đoan Mộc Hàn mặc dù vẫn có chút không tin, nhưng chần chờ buông tai Nhạc Vũ ra. Nàng hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, tựa hồ quả thật đúng như lời Nhạc Vũ nói.

Trầm Như Tân đi bên cạnh nghe được âm thầm bật cười, thầm nghĩ Đoan Mộc sư thúc thật quá dễ bị lừa gạt.

Mặc dù lời này của Nhạc Vũ là sự thật, nhưng năng lực nhạy cảm, còn có việc thông hiểu thiên địa pháp tắc sâu sắc, không khỏi có chút kinh thế hãi tục.

Nhưng hắn chính mắt trông thấy Nhạc Vũ nói ra những chỗ sơ hở của Hoa Như Tuyết khi xuất kiếm, cùng vẻ mặt khiếp sợ của những người trên đài.


Lời nói vừa rồi của Nhạc Vũ, chỉ là che giấu năng lực thôi diễn của chính hắn mà thôi.

Khi hắn đang định mở miệng nói chuyện, liền thấy được ánh mắt uy hiếp của Nhạc Vũ phóng tới, trong lúc mơ hồ còn mang theo tia sát khí.

Trầm Như Tân tất nhiên hiểu ý, ý vị thâm trường nhìn đối phương mỉm cười, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc:

- Dực Châu tam tông truyền thừa vài ngàn năm, nội tình quả nhiên Quảng Lăng Tông chúng ta không thể sánh bằng. Mặc dù Quảng Lăng Tông chúng ta hùng cứ phương bắc, nhưng nếu bàn về pháp bảo đan dược cùng công pháp, khách quan mà nói thật sự là ít ỏi.

Nhạc Vũ nghe vậy liền thầm chấp nhận, thực lực của Vân Mộng Tông bên trong Dực Châu tam tông có thể nói là mạnh nhất. Nhưng nếu hai tông còn lại có thể đi song song, được xem cùng cấp bậc, thực lực cũng có thể thấy được.

Ngay sau đó liền nghe Trầm Như Tân lại nói:

- Còn có Thập Phương Môn, người khác đều nói là một trong tam bảo của Vân Mộng Tông. Lấy thần thông Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo làm chủ, nhưng trong mắt của ta, Thập Phương Môn mới là đệ nhất. Có vật này, chỉ cần không có được thần thông cố khóa không gian của tu sĩ Đại Thừa cảnh, người khác đừng mơ tưởng giết được người sử dụng.

- Vậy cũng chưa chắc, vật này ta xem vẫn còn biện pháp đối phó.

Đoan Mộc Hàn nghe được cau mày:

- Như Tân, mối hận Dụ Ninh sư thúc vẫn lạc chúng ta không thể bỏ qua. Vô luận như thế nào, chưởng giáo chân nhân đều muốn đem toàn bộ Vân Mộng Tông tiêu diệt! Thật ra bản thân ta có biện pháp, chỉ cần nghĩ biện pháp đem người sử dụng Thập Phương Môn bức bách không thể sử dụng vật này, là có thể dễ dàng giải quyết.

Trầm Như Tân cười nhẹ một tiếng, không tiếp tục tranh luận với Đoan Mộc Hàn. Mà Nhạc Vũ lại cảm giác lời này của Đoan Mộc Hàn thâm ý sâu sắc, lúc này nghe vậy khóe môi không khỏi thoáng nhếch lên.

Vài ngàn năm nay, người muốn đối phó với vật này còn ít sao? Thập Phương Môn có thể phá vỡ không gian mười phương, ngay lập tức có thể bỏ chạy vạn dặm, không hề có hạn chế gì khác, cộng thêm pháp bảo cũng không làm được gì, rơi vào trong tay tu sĩ Nguyên Anh cảnh, mặc dù có đụng phải tu sĩ Đại Thừa kỳ, chưa chắc không còn cơ hội chạy trốn.


Vừa nghĩ tới việc muốn đem người sử dụng Thập Phương Môn ép tới không còn cơ hội bỏ chạy, nói ra thật dễ dàng, chân chính làm đâu có đơn giản như vậy?

Ngay sau đó, Trầm Như Tân lại nhắc tới chuyện Tử Vân tiên phủ, lực chú ý của Đoan Mộc Hàn liền bị dời đi, tức giận nói:

- Vân Mộng Tông không khỏi khinh người quá đáng, có Thập Phương Môn, ở bên trong tiên phủ chẳng phải có thể tùy ý di động? Linh trận cấm chế đối với vật kia dường như không có tác dụng gì.

- Sư phụ, động phủ của tu sĩ thượng cổ hơn phân nửa đều có khả năng giam cầm không gian.

Lần này lên tiếng lại là Nhạc Vũ:

- Nếu người nào cũng có thể tùy ý xuyên qua linh trận, vậy còn nói tới hộ phủ linh trận làm gì? Đông Thắng đại lục trong suốt vài ngàn năm nay cũng không có ai chân chính phá được tiên gia động phủ. Nhưng nếu có được vật kia, Vân Mộng Tông xem như chiếm được nhiều ưu thế. Ít nhất một ít khu vực mà không gian giam cầm tương đối yếu kém không thể ràng buộc được nó.

Trên mặt Đoan Mộc Hàn chợt đỏ bừng, im lặng không nói nữa, chỉ nghe hai người thảo luận.

Đợi khi đi tới bầu trời Tiểu Quan Phong, ba người chia tay, tự đi về động phủ của mình. Hôm nay ngoại trừ công khóa tu hành thường xuyên mỗi ngày, còn phải châm viêm cho Nhạc Trương thị, trợ giúp thay tủy dịch huyết, sớm ngày hoàn thành việc bồi nguyên luyện thể.

Hôm nay trải qua trận phong ba ở Tri Khách Điện, làm hắn về trễ gần nửa canh giờ, lúc này có lẽ mẫu thân đang đợi đến sốt ruột.

Ngay lúc này trong lòng Nhạc Vũ chợt động, đưa mắt nhìn về phương hướng Hợp Dương Phong. Vừa rồi hắn xác định không phải là ảo giác, bên bầu trời phía kia có lôi điện hội tụ, phảng phất như đã hiện ra thiên kiếp. Chẳng qua cuối cùng không biết người ứng kiếp đã dùng phương pháp gì, tạm thời chế trụ pháp lực tu vi từ chối không đụng chạm trực tiếp cùng thiên kiếp kéo dài thời gian.

Vẻ mặt Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, sau đó lại vô cùng mừng rỡ. Bên trong Vạn Tiên Quật mặc dù cũng có hơn mười vị tu sĩ Ngụy Đan, nhưng không ai nắm chắc có thể độ kiếp, vẫn luôn áp chế tu vi bản thân, không dám đụng chạm thiên kiếp.

Người dẫn phát kiếp vân ngoại trừ Tào Vấn, sợ là không còn ai khác.


- Có nên đi xem một chút, xác nhận lại một phen?

Trong lòng Nhạc Vũ vừa dâng lên ý nghĩ này, liền lắc đầu. Vì bảo hiểm, tốt nhất không nên biểu hiện quá mức nóng lòng với việc độ kiếp của Tào Vấn mới xong.

Lại nói rốt cục có phải là Tào Vấn hay không, mấy ngày sau mới có thể biết được. Hôm nay mình chạy tới lại có ích gì?

Khẽ mỉm cười, Nhạc Vũ dừng ngay cửa Đại Diễn Phủ, sau đó phất tay đi vào.

Vào lúc này hắn chỉ cần làm Lã Vọng buông cần là được!

Bốn ngàn trượng sườn núi Quảng Lăng Tông, bên trong Lăng Yên Các dùng đãi khách, mây trắng mờ ảo, tiên hạc hót vang, cảnh tượng như chốn tiên gia.

Diêm Chí ngự không đi thẳng vào trong lầu các, liền nhìn thấy Hoa Như Tuyết vẻ mặt tái nhợt bị thương nặng chưa khỏi cùng Hoa Tập Nhân đang đứng nghiêm chờ chực bên trong phòng của hắn.

- Không biết sư thúc tổ thương nghị với Quảng Lăng Tông thế nào?

Trông thấy Diêm Chí xuyên cửa sổ bay vào, ánh mắt Hoa Tập Nhân sáng ngời, vội vàng nghênh đón. Sau đó nháy mắt má phải của hắn chợt vang lên "ba" một tiếng giòn vang, hẳn là Diêm Chí đã cho hắn một bạt tai. Sau đó là một tiếng hừ lạnh đầy vẻ tức giận.

- Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Lần này tới Bắc Hoang phải điệu thấp làm đầu, tốt nhất đừng làm người khác chú ý. Vì sao ngươi lại tự chủ trương?

Hoa Tập Nhân cũng không cảm giác đau đớn, biết là Diêm Chí hạ thủ lưu tình. Nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, vội vàng quỳ lạy dưới đất khấu đầu nói:

- Không phải đệ tử không nghe phân phó. Thật sự Nhạc Vũ nhục người quá đáng, đệ tử không muốn làm hổ thẹn uy danh Vân Mộng Tông mà thôi.

- Như vậy hôm nay có ánh sáng sao? Rốt cục ngươi là vì tông môn hay vì muội muội ngươi?

Diêm Chí đưa mắt nhìn xuống hừ lạnh. Lần này không chỉ là Hoa Tập Nhân, dù Hoa Như Tuyết cũng vội vàng quỳ xuống. Diêm Chí cũng không hỏi tiếp, đi tới cạnh cửa sổ khoanh chân ngồi xuống:

- Lần này bỏ phí nhiều công sức như vậy, cũng không đạt được gì, ngược lại còn vô cùng mất mặt. Sớm biết như thế, đổi lại mang Lâm nhi bọn hắn tới, còn hơn để huynh muội hai ngươi tự chủ trương.


Hoa Tập Nhân nghe vậy cười khổ, sau đó như có điều suy nghĩ nói:

- Không có đạt được? Nói như vậy mấy vị sư thúc tổ không buộc được bọn họ bỏ Nhạc Vũ?

- Nói nhảm, nếu ta có thể nói được họ, cũng không cần bực tức như vậy.

Diêm Chí lắc đầu, tâm tình sa sút nói:

- Cuối cùng Quảng Lăng Tông vẫn là địa chủ, không thể không nể mặt bọn hắn vài phần. Chuyện dọn bãi quanh Tử Vân tiên phủ cũng cần bọn họ hỗ trợ. Huống chi bên trong tiên phủ nguy hiểm khó dò, cũng cần cường thủ trấn giữ. Người này mới đạt cảnh giới Linh Hư Thần Tịch đã kiệt ngạo bất tuân, Cô Sơn Tông cùng Thái Nhất Môn đều hi vọng có người chiếu ứng đệ tử bọn họ. Huống chi Quảng Lăng Tông còn lá bài tẩy khác, không nghĩ tới bọn hắn còn có Ngũ Sắc Thần Quang cùng Hoàng Huyết Khổng Tước cấp sáu!

Hoa Tập Nhân chợt hiểu ra, cau mày nói:

- Một Nhạc Vũ lại cộng thêm một con hạ vị thần thú cấp sáu, còn có Bi Tuyệt Diệt Âm đao chưa từng thấy qua. Chẳng lẽ Cô Sơn Tông cùng Thái Nhất Môn không cảm thấy kiêng kỵ?

- Kiêng kỵ cái gì? Mặc dù thật sự có uy hiếp, vậy cũng phải mấy trăm năm sau. Nói không chừng khi đó tông ta đã tan thành mây khói, bọn họ có thể độc bá Dực Châu. Hôm nay chỉ hận Quảng Lăng Tông có thể cho bắc phương hỗn loạn, để cho bọn hắn có cơ hội, đoạt lại quáng mạch trước kia.

Nhớ tới tình trạng gần đây trong tông môn, gương mặt Diêm Chí hiện lên vẻ thống hận:

- Sáu mươi năm trước tông ta có cục diện thật tốt, toàn bộ bị hủy trong tay Quảng Lăng Tông. Mỗi khi nhớ tới hình dạng chết thảm của các vị sư huynh, ta hận không lập tức giết sạch trên dưới nơi này thành hoang tàn!

Sát ý trên người hắn tuôn ra, Hoa thị huynh muội nhất thời nhìn nhau, bật lui mấy chục bước, dựa vào vách tường ngừng lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Lúc này Diêm Chí đã khôi phục thanh tỉnh:

- Ngày đó khi ngươi đi vào thì lưu cửa bên ngoài, ta muốn đem tên tiểu tử kia cùng linh sủng của hắn tự mình tru diệt!

Hoa Tập Nhân nhất thời hơi lộ vẻ kinh ngạc, lấy tu vi của Diêm Chí sau khi tiến vào tiên phủ, đã nhất định biến nơi đó thành tử cục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận