Quân Lâm Thiên Hạ


Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của Kim Quan Hoả Xà, Nhạc Vũ chạy chếch theo hướng nam đến hơn mấy chục dặm thì mới bất đắc dĩ dừng lại.

Lúc này đã ra khỏi biển xương, không còn lực oán sát áp chế, hồn thức của hắn đã có thể mở ra với biên độ nhỏ. Bất quá cũng chỉ có thể cảm giác sự vật trong vòng mười dặm, hoàn toàn không phải sử dụng đến.

Sở dĩ Nhạc Vũ còn có thể đuổi tới đây, tất cả đều là dựa vào cảm giác của hắn. Tuy còn kém xa yêu thú nhưng nhờ khả năng phân tích của hệ thống trí năng nên khi cần thì về phương diện mẫn cảm của hắn có thể đạt tới mức kinh người.

Nhưng lúc Nhạc Vũ truy đuổi đến đây thì mùi máu tươi và mùi thơm của người kia hoàn toàn biến mất, cũng không còn nhìn thấy dấu máu trên mặt đất.

Ngay cả chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành mà hắn rót vào cơ thể nữ nhân kia cũng đã mất đi cảm ứng, hiển nhiên là đã bị đối phương hoàn toàn khu trừ. Bởi vậy Nhạc Vũ cũng đành triệt để bỏ đi ý định đuổi theo.

Nữ tử này cực kỳ cẩn thận, trong tình huống đang trọng thương vẫn có thể che giấu mùi vị, nhất định là tâm tư cẩn mật, có đuổi theo cũng vô ích.

"Chẳng lẽ không phải là Hư Nhược Nguyệt của Băng Nguyệt tông?"

Nhạc Vũ cảm thấy hồ nghi, nữ nhân này từ hình dạng cho đến mùi vị hoàn toàn khác với vị nữ đệ tử Băng Nguyệt tông. Bất quá dung mạo có thể thay đổi dễ dàng còn về mùi vị thì cũng không có cách nào làm chứng.

Ngoài ra thì kiếm quyết và Băng Phách thần quang nàng vừa sử dụng đều thuộc về đạo pháp băng hệ mà Băng Nguyệt tông sở trường, còn có Băng Phách thần quang truyền thừa cũng có chút ít khả năng.


Cười lạnh, Nhạc Vũ cũng không có tâm tư nghĩ thêm, cho dù nữ hắc y nhân kia có phải là đệ tử của Băng Nguyệt tông hay không thì nếu có duyên sẽ gặp lại. Đến lúc đó nếu như các nàng lộ ra chút dấu vết thì sẽ tính toán sòng phẳng, tuyệt không để cho một người sống sót ra khỏi Tử Vân Tiên Pủ!

Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là phải tìm kiếm dược liệu nhiều hơn nữa. Sau đó tiến vào trong cốc thăm dò một phen, nếu gặp cơ duyên biết đâu có thể tìm được đầu mối tiến vào Tử Vân Tiên Phủ..

Về phần long linh quả thì cần một chỗ an toàn để phục dụng rồi nói sau. Đối phương một bên thì có Cửu Thiên Đô Triện Độn Ảnh Huyền Phù, một bên thì có Thập Phương Môn, đều khiến hắn có thể hoàn toàn an tâm.

"Hiện giờ đã có được Thất Sát U Minh thảo cho Chiến Tuyết, bản thân có long linh quả cũng đủ để đem tu vi trực tiếp lên đến cấp độ gần Kết Đan, như thế chuyện Lục Chuyển Trúc Cơ Đan cũng không cần gấp gáp. Bất quá ngoại trừ chuyện đó ra thì dược liệu rèn luyện huyền sát luyện thi tầng thứ hai còn thiếu mấy vị. Còn có cả chuyện Huyền Hạo Đan và Duyên Thọ Đan mà Xương Sư thúc tổ cùng Chưởng giáo chân nhân cần thiết."

Nhạc Vũ nghĩ đến đây thì lại nhíu mày, trước đây cho dù loại dược liệu rèn luyện thân thể nào cũng dễ dàng tìm được. Cho dù là ở ngoài Tử Vân Tiên Phủ thì chỉ cần bỏ chút thời gian thì đã có thể thông qua Tàng Trân Các và Vạn Bảo Lâu để thu thập. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Nhưng những tài liệu mà Huyền Hạo đan cùng Duyên Thọ Đan cần đều là kỳ trân tam phẩm nhị phẩm, chẳng những khó kiếm mà luyện chế còn rất khó khăn. Ngay cả từ thời thượng cổ cũng đã là vật hi hữu, chỉ là khó kiếm được bên ngoài Tử Vân Tiên Phủ bên ngoài, hắn chỉ sợ là rất khó tìm đến. Khả năng duy nhất cũng chỉ có thể tiến vào bên trong cung điện phía trên để xem xét.

Trong lòng khẩn trương, Nhạc Vũ cũng không dám chậm trễ tiến về một chỗ cao xác định phương hướng, sau đó chạy về một chỗ có linh lực thiên địa nồng đậm.

Có lẽ do nguyên nhân nơi này cách khá xa thập tuyệt chi địa khá xa, lực oán sát đã mỏng đi mà một số yêu thú Nhạc Vũ nhìn thấy đều có thân thể khổng lồ, thực lực cường hoành, rất ít có linh thú, đều tỏ vẻ thù địch với hắn. Bất quá sau khi Nhạc Vũ phóng xuất Ngũ Sắc Thần Quang thì đều hoảng sợ tránh đi. Tuy chúng không rõ ràng vầng sáng kia là gì nhưng theo bản năng lưu lại từ thời thượng cổ trong huyết mạch cũng đủ khiến chúng lựa chọn tránh đi.

Bôn tẩu chừng mấy phút, Nhạc Vũ liền trông thấy một Dược Viên xuất hiện trước mắt.


Bất quá mới vừa tiến gần hắn đã cười khổ một tiếng, chỉ thấy dược liệu nơi này cũng giống như chỗ biển xương, đều đã bị người hái đi hơn phân nửa, bên trong cũng có không ít thi thể yêu thú.

Nhạc Vũ không cam lòng tìm kiếm bốn phía, thuỷ chung vẫn không thấy gì giá trị, cuối cùng bất đắc dĩ cúi đầu buông bỏ, thầm nghĩ:"Quả nhiên trong khoảng thời gian này, những người khác cũng cũng không nhàn rỗi. Đã chậm trễ mấy ngày, những Dược Viên khác chắc cũng đều đã bị quét sạch. Giá trị của long linh quả tuy vượt qua tổng giá trị dược liệu nơi đây nhưng sơ suất như vậy vẫn có chút đáng tiếc!"

Đang định khởi thân rời đi thì Nhạc Vũ đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi của thi thể yêu thú. Hắn rùng mình nhìn về bên trái mười dặm thì thấy ở đó có một gò núi nhỏ, trên đó đầy những mảnh vỡ của huyền binh pháp bảo, còn có năm sáu thi thể nằm ngổn ngang.

"Xem phục sức thì chắc là người của Thuấn Hoàng tông, đều ở U Châu phương bắc, cũng có thể coi là đại phái như Quảng Lăng tông, cũng không biết là người phương nào

Khẽ nhếch miệng, Nhạc Vũ cũng không hứng thú tìm hiểu dấu vết hiện trường, quay người rời đi. Hắn cũng không có quan hệ với người của Thuấn Hoàng tông nên không có hào hứng xen vào.

Cuộc giết chóc này coi như đã bắt đầu, cũng không biết mấy tháng sau còn lại mấy người có thể sống sót rời khỏi Tử Vân Tiên Phủ?

Mấy ngày sau đó, Nhạc Vũ vẫn tiếp tục tìm kiếm những Dược Viên còn lại, không ngoài dự kiến của hắn, linh dược khắp nơi đều đã bị quét sạch, duy chỉ chưa từng nhìn thấy một người nào còn sống sót.

Bất quá điều này cũng không vượt ra khỏi dự liệu của Nhạc Vũ. Lúc này đoàn người đã tiến vào Tử Vân Tiên Phủ chừng bảy tám ngày, cơ bản đều có thu hoạch. Sở dĩ không thấy bóng dáng một ai đoán chừng là đều đã gặp được cơ duyên, hoặc không muốn tiếp xúc với hắn.

Bản thân hắn hôm nay đúng là hung danh vang xa. Những đệ tử khác phái vừa nhìn thấy hắn đều sẽ lập tức né tránh để khỏi bị đoạt đi bảo vật. Nhưng điều khiến hắn kỳ lạ là cũng chưa từng nhìn thấy đệ tử Quảng Lăng tông.


Cũng may chính nhờ vì thế mà Nhạc Vũ có được tự do tìm kiếm khắp nơi.

Theo phỏng đoán của hắn, bên trong thung lũng này là nơi Tử Vân đạo nhân chăn nuôi yêu thú dưới cấp chin. Tất cả các dược viên đều mở cửa, không hề bố trí cấm chế, đoán chừng tất cả linh dược bên trong được chuẩn bị là thức ăn của đám yêu thú.

Bất quá công việc luyện đan này cũng không nhất định cấp bậc linh dược càng cao càng tốt, rất nhiều khi phải xem dược tính. Theo như một số dược phương mà Nhạc Vũ biết, một số đan dược tứ phẩm chỉ đóng vai trò phụ còn rất nhiều linh dược cấp thấp hơn lại có vai trò chính.

Cho dù là nhân vật nhất lưu như Thái Ất Chân Tiên thì trong việc luyện đan cũng không có khả năng không cần những dược liệu cơ sở kia.

Lúc này Nhạc Vũ đánh cuộc là trong cốc còn có mấy Dược Viên chưa từng bị mở ra cấm chế.

Bởi vì hồn thức không cách nào triển khai ra xa, hắn chỉ có thể tăng tốc độ lượn một vòng quanh cốc.

Sang ngày thứ ba, rốt cuộc Nhạc Vũ tìm được một chỗ tình hình tương đối dị thường.

Đây là một khu vực có phạm vi chưa đến ba mươi dặm, phản ứng linh lực giống như bên trong không có vật gì.

Bất quá khi Nhạc Vũ tìm đến thì thấy một đám nai cấp ba, tựa hồ đang tránh đi nơi này.

Thấy tình hình đó, Nhạc Vũ chỉ trầm ngâm một lát rồi không chút do dự tiến vào. Nhưng cảnh tượng trước mắt có chút sai lệch với hồn thức trước đó, phảng phất giống như ảo trận bên ngoài Tiên Phủ.


Lúc hắn dựa vào hệ thống trí năng để tính toán, bước ra đến bước 160 thì cảm giác được một phản ứng linh lực rất mạnh, vượt xa các Dược Viên khác.

Nhạc Vũ vui mừng, biết rõ mình đã tìm đúng chỗ, vấn đề hiện giờ chỉ là ảo trận trước mắt đến trình độ này, bản thân có thể đột phá hay không?

"Nếu chỉ là đề phòng yêu thú cấp tám thì chỉ cần ảo trận trong vòng trăm dặm như như bên ngoài Tử Vân Tiên Phủ là đủ. Bất quá Tử Vân đạo nhân pháp lực thông thiên, chưa hẳn sẽ tiết kiệm như vậy."

Trong lòng cảm thấy hơi bất an, Nhạc Vũ vừa bước ra đến bước 300 thì cảm giác thấy hệ thống trí năng đã đến cực hạn, trong đầu choáng váng từng đợt. Đang lúc hắn cảm thấy khó có thể ứng phó thì trong nội tâm chợt bật lên cảnh báo. Chỉ cảm thấy quanh người trong cự ly trăm thước vô số phong nhận kèm theo luồng điện màu tím đánh tới. Nếu như hắn vẫn bị ảo trận mê hoặc thì chắc chắn đã bị đánh trúng.

Nhạc Vũ không hề kinh sợ mà còn cảm thấy mừng rỡ, biết rõ bản thân đã sắp đột phá ảo trận. Những công kích này chắc chắn là để đối phó với những yêu thú có sực kháng cự lại ảo trận!

Tâm niệm vừa loé lên, Nhạc Vũ cơ hồ đồng thời phát ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang bảo vệ quanh thân, sau đó không quan tâm cứ thể đi thẳng vào trong trận.

Nhạc Vũ cảm giác càng xông vào thì các loại cấm chế càng mạnh lên. Đúng lúc hắn dường như tiêu hao hết pháp lực thì đột nhiên cảm thấy trước mắt rộng rãi, tất cả ảo cảnh tiêu tán không còn, không gian trước mặt trông hút tầm mắt, phương viên tối thiểu cũng đạt đến trăm dặm.

"Lại là thuật pháp co rút không gian! Không gian mấy ngàn dặm lại co lại chỉ còn hai trăm dặm. Không ngờ Tử Vân đạo nhân còn có thể bố trí trận trong trận. Thủ đoạn của chân tiên thượng cổ quả thật khiến người khác kinh hãi!"

Nhạc Vũ nhìn ra xung quanh thấy nơi này chưa từng có dấu vết của ai đặt chân, sau một lát ánh mắt của hắn bị một pháp trận cỡ lớn bố trí phía trước mấy dặm hấp dẫn.

Nhạc Vũ nhìn kỹ một lát thì khẽ nhếch miệng vui vẻ, đây chắc chắn là một linh trận truyền tống, cơ duyên lần này coi như không tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận