- Hỏng bét! Thật không biết những đồng môn kia của ta, hôm nay đã như thế nào?
Đáy lòng Nhạc Vũ trầm xuống, hắn vốn dự tính khi thu nạp hoàn toàn Kiền Li Chân Diễm cùng Thái Huyền Chân Thủy liền đi tìm kiếm đồng môn Quảng Lăng Tông. Chẳng qua hắn không ngờ tới, lần đả tọa này lại kéo dài thời gian tám ngày.
Nhạc Vũ lập tức sải bước đi ra cửa, nhưng ngay lúc này khóe mắt hắn lại nhìn thấy một hồ nước nho nhỏ ngay gần bên, chợt dừng chân lại.
Bên trong hồ nước thủy linh lực nồng nặc, tên là Thanh Vân Linh Thủy, rất có kỳ hiệu trong việc luyện đan, cũng không biết Tử Vân chân nhân tìm tới từ nơi nào.
Nhạc Vũ nhìn chăm chú vào những phù văn cạnh hồ nước, có chút quái dị, hơn nữa như đã từng quen biết. Hắn vừa ghi chép mấy ấn phù, vừa phảng phất như điều khiển pháp quyết.
- Không giống như trụ cột linh trận, lại phảng phất như Thiên Lý Chiếu Ảnh thuật!
Nhạc Vũ thử dò xét, dựa theo những ấn phù kia toàn bộ đánh ra. Sau đó quả nhiên nhìn thấy bên trong hồ nước xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, từ từ rõ ràng. Hình ảnh bên trong rõ ràng chính từ chỗ cao trong sơn cốc quan sát tình hình mọi nơi.
- Ân? Hai bên ngọn núi này quả nhiên có thật nhiều động phủ tán tu.
Ấn quyết trong tay Nhạc Vũ biến ảo, đem hình ảnh kéo tới gần hơn. Lúc này trên núi cao còn có không ít động phủ còn chưa hoàn toàn hư hỏng. Cấm chế của mấy động phủ bị mở ra, hiển nhiên đã có người tiến vào bên trong.
Những tán tu kia nếu sống nhờ dưới sự che chở của Tử Vân đạo nhân, pháp trận cấm chế của động phủ tự nhiên nối liền thành một thể với đại trận thủ hộ của Tử Vân tiên phủ.
Chỉ là tình hình bên trong hiện tại Nhạc Vũ hoàn toàn không nhìn thấy được nên cũng không biết như thế nào.
Nhưng sau khi hắn cẩn thận xem xét một phen, gương mặt liền thay đổi thành ngưng trọng. Hắn chú ý trong một hình ảnh, ở ngay cửa một hang động có chiêu bài Tử Hiên Phủ ngay giữa sườn núi có chút vết máu.
Nếu bản thân ở ngay động phủ sẽ không thể phát hiện ra, nhưng ở trong mặt nước trước mặt Nhạc Vũ ước chừng liền có thể tính ra, động phủ này có phương viên chừng vạn trượng, chiếm cứ gần như cả sườn núi. Linh lực bên trong lại cuồn cuộn, vượt xa những hang động khác. Tất cả động phủ của tán tu cũng chỉ có sáu bảy động phủ có thể sánh vai.
- Động phủ này có thể ở bên trong tiên phủ của Tử Vân đạo nhân chiếm giữ một phương viên lớn như thế, thân phận tất nhiên sẽ không thấp! Mặc dù không chứng thành tiên đạo, cũng phải có tu vi Đại Thừa cảnh. Nhìn pháp trận phòng hộ bên trong, tựa hồ cũng không mất đi hiệu lực. Thật không biết bọn hắn làm sao phá vỡ? Nơi này khác với những động phủ tán tu cấp thấp, linh trận cấm chế mạnh mẽ, có thể gần với những dược viên phong bế bên dưới, còn có vết máu kia, không biết kẻ bị thương lại là người nào?
Trong lòng Nhạc Vũ kỳ quái, đem hình ảnh kéo xa, sau đó tìm khắp trong sơn cốc cũng không thấy hình bóng của những người khác.
Hắn cũng trông thấy dấu vết chiến đấu cùng vết máu, về phần thi thể hơn phân nửa đã vào trong bụng dã thú. Chỉ có những đạo bào cùng mảnh vụn pháp bảo bị vỡ để phân biệt được. Vạn hạnh chính là không tìm được dấu vết tử vong của người Quảng Lăng Tông.
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm hơn phân nửa đệ tử chư tông cũng đã tiến vào bên trong động phủ của các tán tu. Hơn nữa nếu không vượt ngoài dự liệu, hẳn tuyệt đại đa số đều đi vào Tử Hiên Phủ. Nơi này bất phàm, hơn phân nửa là ai cũng có thể phát hiện.
Ngay sau đó, tâm niệm hắn chợt động, ngược lại đem hình ảnh dời qua ngọn núi gần với Đan thất, sau đó gương mặt hiện vẻ kinh ngạc.
Khu Luyện Đan thất này thật khổng lồ, vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Khu vực bên ngoài cùng Đan thất địa hỏa lại đạt tới hai ngàn, mà Địa Tâm Phế Hỏa cũng có tới hai trăm, cùng Địa Tâm Tử Hỏa tuy chỉ có trung ương nơi hắn đứng mới có, nhưng ước chừng phải có tới ba mươi chỗ.
Trong lòng Nhạc Vũ không ngừng cười khổ, biết dưới Tử Vân tiên phủ tất nhiên phải hội tự một tuyệt đại linh mạch. Nếu nơi này không có pháp trận ngăn trở, chỉ sợ chư tông Đông Thắng đại lục đã vì nơi này tranh đoạt chém giết.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là Đan thất giống như vậy cũng có người tiến vào. Bên trong ngoại trừ một ít thi thể tán tu vì tâm ma mà chết, trên người đã bị lột sạch sẽ. Hơn nữa những người này không chỉ có thân phận đạo đồng, hơn phân nửa còn là những tán tu có chút thực lực.
Trong lòng Nhạc Vũ vô cùng nghi ngờ, thầm nghĩ tuy linh trận phòng ngự bên ngoài bày ra không mạnh lắm, nhưng tuyệt khó có thể dễ dàng đột phá. Những người này không có Ngũ Sắc Thần Quang, rốt cục làm sao có thể tiến vào?
Mà chỉ chốc lát sau, Nhạc Vũ lại kêu lên một tiếng kinh dị:
- Ân? Linh lực nơi này có chút quái dị, tựa hồ có người đang đánh nhau bên trong Đan thất.
Đem hình ảnh trong hồ nước kéo vào bên trong Đan thất, phát hiện phi kiếm phù pháp đang không ngừng giao kích bên trong, có một bóng người cả người bốc lửa đang đứng trung ương, thanh thế kinh người, giờ phút này lại bị ngăn chặn, tình hình có chút không ổn. Mà ở bên cạnh hắn còn có hai người đang khoanh chân ngồi, sắc mặt tái nhợt, đạo bào bị rách nát, đầy máu tươi, thương thế trầm trọng. Mặc dù thỉnh thoảng có thể viện thủ với người bốc lửa kia một phen, mỗi một lần vận dụng đạo pháp va chạm phi kiếm, thần sắc càng thêm tái nhợt.
Nếu hình ảnh bên trong là người không chút quan hệ, Nhạc Vũ cũng không thèm để ý. Song trên người ba người này rõ ràng mặc đạo bào của Quảng Lăng Tông.
Mà trong căn phòng rộng chừng trăm trượng kia, ngoại trừ ba người bọn họ còn có ba tổ nhân mã. Trong đó rõ ràng là nhóm của Vân Nhạc Thần, còn có hai Vân gia đệ tử, bất quá ngoài dự tính của hắn mấy người này cũng không động thủ. Còn có hai đám người khác, một là đệ tử Vân Mộng Tông, đồng dạng là ba người, một là đạo bào Thái Huyền Tông, chỉ có hai người.
- Đây là Phong Hàn? Hay cho Hỏa Linh Thể. Chỉ mới đạt tu vi Linh Hư cảnh cũng đã dám lấy một địch năm sao? Còn là Ngụy Đan tu sĩ!
Nhạc Vũ cau mày, mắt thấy ngọn lửa trên người Phong Hàn đã từ từ lờ mờ, mặc dù vẫn còn chống đỡ được nhưng bại cục đã định. Hắn lập tức không chút chần chờ đi ra ngoài cửa. Tuy hắn không ưa Phong Hàn, đối với người của Tân gia cũng rất phòng bị, nhưng nếu bảo hắn thấy chết mà không cứu đồng môn sư đệ, hắn cũng không làm được chuyện này. Nếu có thể cương quyết bỏ mặc, hắn cũng không còn là Nhạc Vũ.
Ngay khi hắn bước ra cửa đá, quang màng cấm chế chợt lóe lần nữa, lần này cũng không cần chờ đưa ra mộc bài màu tím, quang màng đã chợt biến mất.
Trong nội tâm Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, sau đó nháy mắt liền tỉnh ngộ lại:
- Được! Ta đã thành công tu luyện đến tầng thứ hai của Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, thu nạp Kiền Li Chân Diễm cùng Thái Huyền Chân Hỏa, pháp lực trên người đã có đặc thù của Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, linh trận hộ phủ đã có thể tự động nhận thức ra.
Khóe môi nhếch lên, Nhạc Vũ đi ra cửa, không chút cố kỵ ngự kiếm bay lên, hướng chỗ của đám người Phong Hàn bay tới. Vừa mới bay tới gần, liền nghe bên trong có một người nói:
- Vân đại công tử, người này đã không còn chống đỡ nổi, chỉ cần thêm chút khí lực là có thể chém giết! Nghe nói công tử cùng Quảng Lăng Tông có mâu thuẫn, còn bị Nhạc Vũ nhục nhã, sao không cùng bọn ta liên thủ, cùng nhau tru diệt ba người này? Chúng ta vừa nhìn thấy trên người bọn họ có Bất Diệt Hoàng Hỏa Đỉnh, ngoài ra họ còn thu được hai kiện tam phẩm pháp bảo. Nếu Vân đại công tử có thể tương trợ giúp bọn ta một tay, hai kiện pháp bảo kia chúng ta cam nguyện đưa ra.
Nhạc Vũ nghe được khẽ nhướng mày, sau đó khuôn mặt cười khổ, thầm nghĩ mấy người Phong Hàn kia đã góp nhặt được hai kiện tam phẩm pháp bảo sao? Còn có Bất Diệt Hoàng Hỏa Đỉnh, nghĩ đến nhất định bất phàm, cũng phải mạnh hơn so với mình.
Thu hoạch lần này của hắn thật ra không tệ, chỉ tính giá trị của Long Linh Quả đã vượt ngoài mười chuôi tam phẩm huyền binh đỉnh cấp! Nếu muốn luyện chế ra linh đan tác dụng tương tự, nhất định phải tiêu hao thật nhiều dược liệu tam phẩm mới có thể luyện chế thành công, lại còn bị vô số tác dụng phụ. Về phần Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, cùng Kiền Li Chân Diễm và Thái Huyền Chân Hỏa, còn là vật khó cầu, nhưng những vật này lại không thể giao cho tông môn. Lấy được ra ngoài cũng chỉ có dược liệu mà thôi. Nhưng đan dược đều là vô ích, mặc dù có thể đẩy ra được vài thứ, nhưng chiến lực cũng đáng lo lắng.
Ngay khi trong lòng hắn có chút ngẫm nghĩ, lại nghe được Vân Nhạc Thần chửi mắng:
- Ngươi làm như ta là kẻ ngu ngốc? Nếu hôm nay cùng các ngươi giết người này, nếu sau này có nửa điểm tin tức truyền đi, vậy Vân gia chúng ta chẳng phải bị kết làm một khối với các ngươi, muốn cùng Quảng Lăng Tông kết thành tử thù? Nếu các ngươi có thể làm thịt hắn, ta tự nhiên cao hứng, nhưng chuyện này đừng có liên lụy trên người ta! Tên điên kia, ta đối đầu với hắn một lần là đủ rồi.
- Vân công tử đã quá lo lắng! Chuyện hôm nay chẳng qua chỉ mấy người chúng ta nhìn thấy, nhất định sẽ không cho người khác biết. Mà Nhạc Vũ chưa chắc có thể sống sót rời khỏi Tử Vân tiên phủ.
- Ta khinh! Trời mới tin ngươi, thật muốn ta cùng Quảng Lăng Tông đối nghịch, vậy cũng chờ các ngươi giết chết được hắn rồi hãy nói. Bất quá theo ta nhìn thấy, sư tổ ta đã chính miệng khen, người này vô địch trong cảnh giới Kim Đan. Nếu gặp phải tên kia, cũng không biết các ngươi còn cơ hội hay không?
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi bật cười, thầm nghĩ không trách người này không chịu động thủ, cũng là người thức thời. Hắn triệu ra Phong Loan kiếm cùng lôi châm, sau đó bước vào phòng. Bạn đang đọc truyện được tại
Chỉ thấy ba người Vân Mộng Tông vừa há miệng định khuyên tiếp, Nhạc Vũ lạnh lùng cười một tiếng, tiện tay đánh ra một ấn quyết, Phong Loan kiếm liền chém tới, trong nháy mắt đã chém người kia thành hai đoạn.
Tên còn lại vừa nhìn thấy hắn liền kinh hãi, lập tức tế ra một thanh pháp bảo hình dáng như tháp ba tầng đập tới. Nhạc Vũ cũng liều mạng, đợi khi cái tháp kia đến trước người, liền dùng tay nâng lấy, đầu tiên truyền vào sức lực mấy trăm thạch, sau đó trảo mạnh, trực tiếp đem lục phẩm pháp bảo niết thành nát bấy!
Sau khi hấp thu Kiền Li Chân Diễm cùng Thái Huyền Chân Thủy, lực lượng của thân thể hắn đã đạt tới một trăm bốn mươi thạch! Lại thêm pháp lực phối hợp thân thể, bộc phát ra lực lượng đủ đạt tới bốn trăm thạch. Tháp tuy nặng, chất liệu chỉ bình thường, giờ phút này không ngăn được một trảo của hắn!
- Ngươi là Nhạc Vũ?
Thấy được hình dáng của hắn, mọi người trong phòng cảm thấy kinh ngạc. Sau đó Vân Nhạc Thần vừa nhìn thấy rõ thân ảnh của hắn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị cùng may mắn.