Rời khỏi Đan thất, Nhạc Vũ thúc giục Minh Dương kiếm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới động phủ lớn bên trên.
Về phần mấy người Phong Hàn, hắn cũng không đi lo lắng. Nếu Phong Hàn đã thanh tỉnh, thương thế cũng khôi phục, ít nhiều gì cũng đã có lực chống đỡ. Mà Vân Nhạc Thần kia chỉ sợ cũng không có lá gan hạ sát thủ đối với mấy người Phong Hàn. Nếu không sợ bị hắn hoài nghi, từ nay về sau bị truy sát khắp nơi.
- Cũng không biết những sư huynh đệ của ta có mặt bên trong Tử Hiên Phủ hay không?
Nhìn chút ít vết máu trước cửa động, trong lòng Nhạc Vũ nhất thời lo lắng. Ba người Trưởng Tôn Tử Vận, Lý Nại Lạc cùng Trầm Như Tân đều là tuyệt đại anh tài, thực lực của Hoành Dĩ Ninh cũng cực mạnh. Hơn nữa Tạ Hạo còn là Nguyên Anh chuyển thế thân, thực lực cho dù không theo kịp hắn nhưng cũng không kém quá xa.
Chỉ sợ chư tông liên thủ, mấy người kia chưa chắc là đối phó được.
Thoáng do dự, Nhạc Vũ vẫn bước vào bên trong động phủ. Bên trong sơn cốc cũng không có dấu vết của những người khác, chỉ có nơi này có khả năng nhất.
- Hay cho một chỗ ở thật khí phái! Động phủ nơi này chỉ sợ đã sớm bị cô đọng thành pháp bảo. Đồng dạng là tạo ra phương pháp áp súc ngàn dặm, chủ nhân nơi này nhất định cũng là tu sĩ chứng nhận tiên đạo.
Mới vừa bước vào, Nhạc Vũ chợt cả kinh. Hắn cảm giác mình vừa tiến vào một chỗ ở rộng lớn, cảm giác so với bên ngoài khác nhau thật lớn. Chẳng qua nơi này không khoa trương như bên Tử Vân đạo nhân, địa bàn rộng lớn vạn trượng lại bị hắn khuếch trương gấp bốn năm lần mà thôi. Hơn nữa chất liệu của động phủ lại chặt chẽ kết hợp, không có ngăn cách, bên trong có vô số phù văn ảo diệu liên thông, hiển nhiên bản thân đã được tế luyện như pháp bảo, lớn nhỏ tùy ý.
Một đường đi tới, Nhạc Vũ phát hiện mười mấy cấm chế nơi này hoặc bị phá hư mạnh mẽ, hoặc là mất đi hiệu lực. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, cảm giác cấm chế linh trận nơi này mặc dù không cường đại bằng tiên phủ chân chính, rốt cục cũng xuất từ tay tiên nhân, làm sao có thể phá hư dễ dàng như thế?
- Xem ra không sử dụng loại Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù như Phong Hàn, mà là có đồ vật khác để phá!
Liên tục đi qua vài dược viện, Nhạc Vũ phát giác những đồ vật bên trong đã sớm bị dọn dẹp sạch sẽ, không nhìn thấy tung tích của những người còn lại. Chỉ một lúc sau, lại có một đại điện xuất hiện ngay trước mặt hắn. Đại điện khổng lồ hùng vĩ, hơn xa những kiến trúc khác.
Mà phía trên cửa điện, lại điêu khắc ba chữ Truyền Kinh Điện.
- Truyền Kinh Điện? Xem ra nơi này nhất định là nơi truyền đạo thụ nghiệp của tiên nhân cho đệ tử!
Lại nhìn cửa điện, phát hiện cấm chế đã sớm bị phá giải. Nhạc Vũ đem thần thức thăm dò vào bên trong, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng, bước vào bên trong cửa điện.
Chỉ thấy bên trong đại điện tổng cộng có hơn mười thi thể đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Thi thể đã rữa nát hơn phân nửa, tản ra mùi hôi thối, chỉ có hai cỗ thi thể có tu vi Nguyên Anh vẫn duy trì thân thể không hư thối. Nhưng miễn cưỡng có thể phân biệt, nơi cổ bọn họ có miệng vết thương, hơn nữa vẻ mặt lại cực kỳ đau đớn.
Trong lòng Nhạc Vũ liền hiểu ra, biết những người này cũng giống như những đạo đồng kia, không chịu đựng nổi tâm ma tập kích quấy rối, vì thế bị giết chết. Người động thủ hơn phân nửa là chủ nhân nơi này không cần nghi ngờ.
Những đồ vật trên thân những thi thể này đều bị cướp đoạt sạch sẽ. Pháp bảo trước khi thượng cổ hồng hoang bị tan vỡ bởi vì nguyên nhân linh tài sung túc, phẩm chất hơn xa hiện tại mấy lần, pháp bảo vượt cấp sử dụng lại càng là chuyện thường.
Bên trong những thi thể này, tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan. Vật tùy thân củ họ tất nhiên bất phàm, chỉ sợ đệ tử chư tông ở chỗ này cướp đoạt được pháp bảo tam phẩm trở lên cũng phải có mười mấy món đồ vật. Hơn nữa trên thi thể hai tu sĩ Nguyên Anh sưu tập được pháp bảo nhị phẩm thậm chí nhất phẩm cũng không có gì ly kỳ.
Khiến tâm tình Nhạc Vũ trầm trọng chính là dấu vết ẩu đả bên trong điện, còn có hai mươi mấy cỗ thi thể. Bên trong những thi thể này đều có đệ tử chư tông, thậm chí cả Quảng Lăng Tông cũng có hai người chết ở nơi này!
Nhìn thảm trạng cơ hồ bị phân thây của hai người này, trong mắt Nhạc Vũ mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ. Qua hồi lâu Nhạc Vũ miễn cưỡng áp chế lửa giận, bình tĩnh cẩn thận phân biệt dấu vết chiến đấu.
- Nơi này nhất định bộc phát ra một cuộc đại chiến! Những sư huynh đệ kia của ta, quả nhiên hơn phân nửa đều ở đây. Trầm sư huynh tập luyện chính là Băng Diễm kiếm quyết, mà nhìn dấu vết trong điện còn có chút băng diễm còn chưa được dập tắt. Ngoài ra còn có thật nhiều mảnh nhỏ khôi lỗi, sợ rằng chính là Tạ Hạo cùng Hoành sư huynh.
Nhạc Vũ nhìn thấy hai thi thể Nguyên Anh tu sĩ đang ngồi xếp bằng, chân mày thoáng nhíu lại. Tại
- Mãi cho tới khi tiến vào nơi này, đệ tử chư tông vẫn bình thản đi chung. Cho đến lúc vào đại điện mới trở mặt, đệ tử chư tông rốt cục tìm được vật gì trên người hai thi thể này?
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ thu hồi ánh mắt, theo phương hướng đệ tử Quảng Lăng Tông rời đi bước qua. Chỉ chốc lát sau, phía trước truyền tới linh lực ba động có chút ít mãnh liệt, chính là do bị linh trận phòng hộ nơi này ngăn trở nên hắn chỉ có thể mơ hồ cảm giác được mà thôi.
Chân mày Nhạc Vũ lúc này chợt cau lên, bước nhanh đi về phía phương hướng linh lực dị thường. Sau đó trong chốc lát hắn nhìn thấy phía trước có hai mươi mấy người đang chiến đấu, một bên rõ ràng là người của Băng Nguyệt Tông, hắn nhận được một bên mặc đạo bào của Dực Châu Cô Sơn Tông.
- Vì sao người của Băng Nguyệt Tông cùng Cô Sơn Tông lại đánh nhau?
Trong lòng thoáng kinh ngạc, Nhạc Vũ còn có chút ít thất vọng. Tâm niệm trong lòng hắn thay đổi thật nhanh, nhưng vẫn đi tới. Tuy sớm đã có toan tính đem toàn bộ người của Băng Nguyệt Tông lưu lại bên trong Tử Vân tiên phủ, nhưng suy nghĩ đến cục diện của Quảng Lăng Tông hôm nay, Nhạc Vũ cũng có mấy phần kiêng kỵ, cho dù thật sự muốn hạ sát thủ, cũng cần đường đường chính chính, chân chính nắm được chứng cứ của đối phương, như vậy mới làm cho Băng Nguyệt Tông không còn cơ hội trở mặt.
Mà nhìn thấy thân ảnh của hơn mười đệ tử Cô Sơn Tông đều lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Tên đệ tử trẻ tuổi dẫn đầu hai tay kết ấn, khống chế phi kiếm nhất thời bộc phát ra vô số kiếm quang nhỏ xíu như sợi tóc bay vụt chung quanh, đem đối thủ mạnh mẽ bức lui. Sau đó cũng không truy kích, đôi mắt mang theo vẻ đề phòng nhìn về hướng Nhạc Vũ.
Quảng Lăng Tông cùng Băng Nguyệt Tông suốt mấy trăm năm qua tuy mâu thuẫn ngầm không ngừng, nếu không cũng không tạo cơ hội cho Thái Huyền Tông phát triển. Nhưng rốt cục bề ngoài vẫn còn quan hệ đồng minh, cũng không phải không làm cho hắn phải cố kỵ.
Người cùng đấu kiếm với tên trẻ tuổi kia chính là Đinh Di Tinh. Vốn đang đứng ở hạ phong, nhìn thấy Nhạc Vũ vừa đến vẻ mặt nhất thời vui mừng, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt hơi có vẻ chột dạ, liền thuận thế thối lui sang một bên. Theo hai người này ngừng tay ngưng chiến, những đệ tử còn lại của Băng Nguyệt Tông cùng Cô Sơn Tông đều ngừng lại.
Nhạc Vũ chắp tay phía sau, khóe môi hiện lên nét cười trào phúng. Ánh mắt hắn quét ngang những người của Băng Nguyệt Tông, sau đó đôi mắt liền dừng lại trên nữ đệ tử tướng mạo bình thường rất khó làm người khác chú ý.
Hương vị trên người nữ tử này cũng không giống hắc y nữ tử hôm đó, cũng không có vị đạo huyết tinh. Mà lúc vừa rồi đấu pháp cũng không có vấn đề gì trở ngại, trong cơ thể cũng không có thương thế, thật ra làm cho hắn không nắm bắt được nửa phần sơ hở.
Nhưng thật không biết tại sao, Nhạc Vũ nhất định cho rằng nữ tử này chính là hắc y nữ tử không hề nghi ngờ.
Ánh mắt dừng trên người nàng kia hồi lâu, Nhạc Vũ rốt cục nhẹ giọng cười một tiếng nói:
- Đinh sư muội, không biết vị sư tỷ này của ngươi tên là gì?
Không chờ Đinh Di Tinh nói chuyện, nữ tử kia đã khom người thi lễ:
- Đệ tử Băng Nguyệt Tông Lam Túy Tuệ ra mắt Nhạc sư đệ! Không biết sư đệ có gì chỉ giáo?
Lúc này mấy đệ tử có chút ánh mắt của Cô Sơn Tông đều biến sắc. Ánh mắt của họ không thấp, vừa rồi còn chưa chú ý nên không nhận ra. Lúc này tự nhiên đã nhìn ra thực lực nữ tử này cực mạnh. Còn có cảm giác nhìn không xuyên thấu, đặc biệt là thanh niên cầm đầu kia sắc mặt càng thêm biến đổi, mồ hôi lạnh tuôn ra.
- Chỉ giáo không dám, chẳng qua cảm thấy hơi kinh ngạc mà thôi. Trước có Hư Nhược Nguyệt, sau có Lam Túy Tuệ, tông môn Băng Nguyệt Tông quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Ý tứ Nhạc Vũ thật hàm xúc, chỉ cười cười quét mắt nhìn lại:
- Hai tông các ngươi vì chuyện gì tranh chấp? Cần phải đánh nhau sống chết như thế?
Đinh Di Tinh vừa mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng, thanh niên cầm đầu Cô Sơn Tông đã ôm quyền thi lễ nói:
- Cô Sơn Tông Minh Phàm ra mắt Nhạc sư đệ! Thật ra lần này bọn ta chỉ muốn hướng Băng Nguyệt Tông đòi lại công đạo mà thôi. Trong hai mươi ngày nay, tông ta đã có ba tên đệ tử chết dưới kiếm đệ tử Băng Nguyệt Tông. Minh Phàm này dù bất tài cũng muốn cùng các nàng so đo một phen!
- Lại có chuyện này?
Nhạc Vũ nhìn người của Cô Sơn Tông, quả nhiên so sánh với lúc đi vào đã thiếu bốn người. Trong lòng hắn tự nhủ nếu là như thế, lòng dạ người của Băng Nguyệt Tông đúng là ác độc vô cùng. Ngay lúc này Đinh Di Tinh đã tức giận nói:
- Giữa hai tông chúng ta xung đột là có, nhưng khi đó người động thủ trước là Cô Sơn Tông các ngươi, không phải chúng ta.
Vẻ mặt Minh Phàm lộ ra lạnh lùng, đang định cãi lại, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu nói:
- Rốt cục tình hình là như thế nào ta không muốn quản. Chẳng qua nếu ta đã gặp được chuyện này, lại không cho các ngươi tiếp tục đánh nhau trong Tử Vân tiên phủ. Ân oán giữa các ngươi đợi sau khi ra ngoài sẽ có trưởng bối hai tông quyết định.
Nghe được lời này, Minh Phàm chợt ngẩn ra, sau đó ôm quyền thi lễ với Nhạc Vũ:
- Nếu sư đệ đã nói như vậy, bọn ta sẽ nghe phân phó là được!
Nhạc Vũ không tiếp tục để ý tới hắn, quay đầu nhìn đám người Băng Nguyệt Tông, nhìn vào hai nam tử không mặc đạo bào của hai tông, lạnh nhạt nói:
- Hai người này là người của Vân Mộng Tông?
Ánh mắt Đinh Di Tinh chợt ngưng đọng lại, trong lòng đã có chút không ổn. Sau đó trong nháy mắt liền thấy Nhạc Vũ lộ ra nụ cười lạnh lẽo thấu xương:
- Nửa ngày trước, Vân Mộng Tông liên thủ Thái Huyền Tông ý đồ ám sát sư huynh của ta là Phong Hàn. Không biết Băng Nguyệt Tông các ngươi lại có tính toán gì?
Lời này vừa rơi xuống, cả không gian liền tràn đầy sát ý. Đinh Di Tinh chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng, cuối cùng khom người thi lễ nói:
- Sư huynh tha lỗi, lần này là nhờ hai người họ viện thủ…
Nàng vừa nói được một nửa, liền đột nhiên dừng lại. Bởi vì Lam Túy Tuệ bỗng dưng quét ra một kiếm, đem đầu của hai đệ tử Vân Mộng Tông chém rụng.