Quân Lâm Thiên Hạ


Thanh kiếm của Lam Túy Tuệ nhanh như tia chớp, Đinh Di Tinh còn chưa kịp phản ứng thì đầu của hai đệ tử Vân Mộng Tông đã bị chém rớt.

Ở phía đối diện các nàng, trên mặt Minh Phàm không hề có nửa ý chê cườ. Vừa rồi hắn thối lui dĩ nhiên có ý tứ thuận thế mà xuống đài, nếu chỉ có đám người Đinh Di Tinh thì hắn còn có cơ hội thắng, hơn nữa nhìn không thấu thực lực Lam Túy Tuệ, cho dù lần này có thể kết thúc ân oán với Băng Nguyệt Tông, cũng bị thương vong thảm trọng, rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương.

Nhưng ở chỗ này hắn còn kiêng kỵ đối với thiếu niên trước mắt. Trong người hắn mang theo chí bảo tông môn, bảo vệ tính mạng tuyệt đối không có bất cứ vấn đề, nguyên cũng không cần sợ hãi. Cho dù ngày đó ở tại Quảng Lăng Tông, Nhạc Vũ đánh thắng Vân Mộng Tông, làm Hoa Tập Nhân dù mang theo Thập Phương Môn cũng phải tránh lui ngàn trượng, trong lòng chỉ cảm thấy có chút kiêng kỵ mà thôi.

Chẳng qua hôm nay gặp lại Nhạc Vũ, hắn lại cảm giác có chút khác trước. Cho dù có được tấm át chủ bài mà tông môn trưởng bối đưa cho, Minh Phàm vẫn cảm giác thiếu niên trước mắt thật nguy hiểm, cực độ nguy hiểm. Hắn theo bản năng cảm thấy, giờ phút này trở thành kẻ địch của Nhạc Vũ là chuyện cực kỳ không sáng suốt.

- Làm sao hơn mười ngày không thấy, thực lực của người này giống như tăng lên tới gấp đôi? Cũng không biết bên trong tiên phủ hắn lại có kỳ ngộ gì? Động thủ cùng hắn chỉ sợ sẽ bị hắn giết chết ngay tại chỗ.

Giờ phút này Minh Phàm thực không nguyện dễ dàng chọc giận Nhạc Vũ, tay chân hắn chợt lạnh như băng, có loại cảm giác vô lực vì toàn bộ sống chết đều bị người khác nắm trong tay.

Càng làm trong lòng hắn thêm sợ hãi chính là không biết người của Băng Nguyệt Tông rốt cục có chỗ nào chọc giận Nhạc Vũ, nghe trong ngôn ngữ của thiếu niên kia không ngờ mang theo sát ý lành lạnh.

Trong lòng Minh Phàm hiểu rõ ràng, thiếu niên này nói như vậy, cho dù chưa có ý nhắm vào Cô Sơn Tông bọn họ, chỉ khi nào Nhạc Vũ thật lựa chọn động thủ, những người chứng kiến như bọn họ chưa chắc chạy thoát dưới kiếm Nhạc Vũ.

Cho nên trong mắt hắn, hành động của Lam Túy Tuệ thật vô cùng anh minh quả quyết. Đối mặt cục diện bây giờ, mặc dù đổi lại là hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn như thế, thật sự không có địa phương nào đáng giá để cười nhạo.

Nhạc Vũ thấy thế liền híp mắt, trong mắt lóe lên sát ý, lại thu liễm, sau đó ngược lại nhìn Đinh Di Tinh:

- Không biết sư huynh đệ của ta hiện tại ở đâu? Hai vị sư huynh của ta ở trong Truyền Kinh Điện bị người phương nào giết chết? Nguyên do gì đệ tử chư tông tàn sát lẫn nhau?

Da mặt Đinh Di Tinh trướng đỏ, trong lòng cảm thấy cực kỳ khuất nhục, hận không lập tức dùng đạo pháp đem người này đông thành tượng đá. Mà giờ khắc này nàng lại phải miễn cưỡng cười, cúi người nói:

- Nhạc sư đệ, sở dĩ bọn ta tranh chấp là vì mới bước vào Truyền Kinh Điện, đã tìm ra ba đạo Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù. Về phần hai vị sư huynh quý tông, rốt cục chết trong tay người phương nào, Di Tinh cũng không biết. Chỉ biết lúc ấy vô cùng hỗn loạn, vì Đại Diễm Phá Cấm Thần Phù mà bốn phương loạn chiến, nhưng lúc rời khỏi Truyền Kinh Điện, Di Tinh có nhìn thấy Trầm sư huynh cùng Lý sư đệ của quý tông đang liên thủ tru diệt bốn gã đệ tử Phù Sơn Tông, nhưng tựa hồ hai người họ cũng vì vậy mà bị thương.

Nhạc Vũ không khỏi cau mày, biết lần này Phù Sơn Tông tiến vào Tử Vân tiên phủ tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi. Hai người Trầm Như Tân cùng Lý Nại Lạc nếu không để ý bị thương vẫn hạ độc thủ, như vậy hai vị sư huynh bị giết chết trong Truyền Kinh Điện hơn phân nửa có liên quan đến người của Phù Sơn Tông.

Ý tứ của hắn chính là muốn hỏi rõ ràng hai người nọ vì sao bị giết chết, nhưng nếu như đã có sư huynh đệ xuất thủ kết liễu đoạn ân oán này, liền tạm thời đem việc này để xuống, hắn cau mày nói:

- Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù? Nói như vậy ít nhất là cấp bậc tiên phù?

Có thể sau mấy vạn năm vẫn bảo tồn nguyên vẹn, hơn nữa còn bị đệ tử chư tông liều mạng tranh đoạt, người chế tác Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù nhất định là tu sĩ tiên đạo không thể nghi ngờ. Nhạc Vũ duy nhất không xác định chính là ba tờ phù triện kia ở năng lực phá trận rốt cục đạt tới bậc thực lực nào.

Đinh Di Tinh cũng không hề do dự, nàng biết chuyện này không thể giấu diếm Nhạc Vũ, thần sắc thản nhiên ngẩng đầu nói:

- Vừa rồi Di Tinh có tận mắt thấy qua, hẳn do linh tiên chế tác. Bên trong Băng Nguyệt Tông chúng ta cũng còn vài tờ phù triện do tiên gia thượng cổ lưu lại, tuyệt sẽ không nhìn lầm. Hôm nay đệ tử chư tông tranh chấp không ngừng, còn chưa quyết ra được sẽ thuộc về ai.

Nhạc Vũ thầm nghĩ mấy tờ phù triện mà Đinh Di Tinh nói ra, không phải cũng chính là Độn Ảnh Huyền Phù mà ngày đã hắc ý nữ tử đã đánh ra đi?

Lời này dĩ nhiên không thể nào nói ra miệng, nhưng khi nghe được do linh tiên chế tác, Nhạc Vũ thả lỏng người, linh tiên chính là đẳng cấp thấp nhất trong tu sĩ tiên đạo thời thượng cổ hồng hoang, sau đó còn có ba cấp bậc mới đến Thái Ất chân tiên. Hắn suy nghĩ ba tờ Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù kia còn chưa chắc phá được đại trận do chính Tử Vân đạo nhân bố trí.

Hắn cũng không có hứng thú đối với ba tờ Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù. Duy nhất kiêng kỵ chính là loại linh phù này có thể công phá linh trận nội bộ trong Đan thất. Tuy nói nơi này chính là mảnh đất trọng yếu của Tử Vân tiên phủ, Tử Vân đạo nhân nhất định sẽ không khinh thường, nhưng chỉ sợ gặp phải chuyện vạn nhất.

Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ quay đầu nhìn bên cạnh:

- Minh huynh, Cô Sơn Tông các ngươi kế tiếp có dự định gì?

Minh Phàm nghe vậy không có chút chần chờ, lúc này ôm quyền nói:

- Cô Sơn Tông chúng ta hiện tại nghe lời Nhạc sư đệ phân phó.

Đinh Di Tinh thấy thế trong lòng thầm oán, cũng không chịu lạc hậu phía sau, khom người cười nói:

- Nếu có thể được Nhạc sư huynh chủ trì, tự nhiên không thể tốt hơn. Băng Nguyệt Tông chúng ta cam tâm đi theo sau.

Giờ phút này vẻ ửng đỏ trên mặt nàng đã từ từ thối lui. Trong lời nói đã cười cười nói nói, khôi phục lại vài phần mùi vị ngọt ngào mê người.

Trong lòng Nhạc Vũ đã sớm tồn tại ý chán ghét, lúc này thấy hình dáng nàng, theo bản năng cau mày, sau đó quay đầu không hề để ý tới.

Hắn bỏ hai đám người tiếp tục đi về phía trước, nhưng chỉ một lát sau Đinh Di Tinh cùng Minh Phàm đều đã đuổi theo, làm dẫn đường.

Quanh đi quẩn lại bên trong động phủ, ước chừng ba phút sau, Nhạc Vũ liền nhìn thấy bên trong một tiểu dược viên phạm vi chừng mấy ngàn mẫu đang có hơn hai trăm người đang hỗn chiến. Khắp nơi đều là kiếm khí tung hoành, mà uy lực đạo pháp đủ loại đem nơi này cơ hồ san bằng hơn mười thước. Chẳng qua còn có linh trận ở bên ngoài cản trở nên không khuếch tán. Nhưng trên mặt đất đã nằm hơn mười cỗ thi thể.

Những đệ tử của Quảng Lăng Tông đều đang ở bên trong dược viên này. Bao gồm Trầm Như Tân, Lý Nại Lạc cùng Trưởng Tôn Tử Vân, mười mấy người đang kết thành kiếm trận phòng thủ. Tạ Hạo cùng Hoành Dĩ Ninh đang đứng bên trong, tự thả ra hai mươi mấy khôi lỗi phụ trợ kiếm trận bên ngoài. Thỉnh thoảng lại phát động vài lần phản kích. Còn có hai tu sĩ Ngụy Đan của Minh Trụ Phong đang ở bên trong bày trận, một mặt tăng thêm uy lực kiếm trận, một mặt giúp cho người bên ngoài có được thời gian nghỉ ngơi.

Nếu chỉ bàn về tu vi, Trầm Như Tân chỉ đạt được trung đẳng trong số những người này. Mặc dù đã tu luyện tới Linh Hư Dung Hợp cảnh, nhưng còn xa chưa đạt tới cảnh giới Ngụy Đan. Không ngờ vào lúc này trong số các đệ tử, kiếm thế của hắn lại mạnh nhất. Trước người hắn băng diễm đầy trời, mà Tạ Hạo chẳng qua vẫn ẩn bên trong điều khiển khôi lỗi không hề lộ mặt. Nhưng mỗi khi có đồng môn sư huynh đệ gặp nạn, đều sẽ kịp thời cứu viện. Mỗi một đạo kiếm quang đâm ra, cơ hồ đều nhất định sẽ đả thương người, làm cho người ta có cảm giác uy hiếp lớn lao. Vừa nhìn thấy Nhạc Vũ, gương mặt căng thẳng của Tạ Hạo liền buông lỏng, trong nháy mắt liền quay đầu sang nơi khác. Trầm Như Tân đau khổ chống đỡ bên ngoài, lúc này trên mặt hiện lên vẻ vui mừng không chút nào che giấu. Hắn vừa mở miệng định kêu gọi, trong mắt liền chuyển thành kinh ngạc khó hiểu.

Trong ánh nhìn chăm chú của hắn, Nhạc Vũ ngự kiếm phóng lên cao, thẳng đánh tới Hoa Như Tuyết của Vân Mộng Tông. Lôi châm cũng như ngày đó tại Quảng Lăng sơn, trong tích tắc đánh vỡ hộ thân pháp bảo của Hoa Như Tuyết tan thành mây khói. Nhạc Vũ nhân cơ hội áp thẳng tới, đầu tiên đánh tan y phục hộ thân trên người Hoa Như Tuyết, sau đó nặng nề đập thẳng vào ngực bụng của nàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Mọi người chỉ nghe được thanh âm như đập vào bao cát, ngay lập tức bộ ngực cùng vùng eo của nữ tử tuyệt sắc kia bị oanh thành hai khúc. Trong nháy mắt Nhạc Vũ đã đưa tay bóp lấy cổ họng nàng, trong ánh mắt không dám tin tưởng của đối phương, dùng sức niết mạnh.

Trầm Như Tân không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy thanh âm xương cốt gãy lìa phảng phất như vang lên bên tai mình. Lý Nại Lạc đứng bên cạnh thấy thế bất đắc dĩ thở dài:

- Xong! Ta còn dự định tìm nữ nhân kia tính sổ. Một quyền này của Nhạc Vũ sư huynh không khỏi quá độc ác.

- Trọng điểm không phải chỗ đó!

Trầm Như Tân cắm kiếm xuống mặt đất, sau đó băng diễm màu lam bắt đầu lấy hắn làm trung tâm hướng bốn phía lan tràn khuếch tán. Mà bản thân hắn lại đưa mắt nhìn lên bầu trời.

- Mới vừa rồi Vân Mộng Tông dù có địch ý với chúng ta, nhưng rốt cục chưa từng chân chính động thủ. Nhưng nhìn khí thế của Nhạc sư đệ, phảng phất như muốn chém giết sạch sẽ người của Vân Mộng Tông thì phải.

Tiện tay ném thi thể Hoa Như Tuyết sang bên, Nhạc Vũ nhìn thấy Hoa Tập Nhân bi thương gầm lên một tiếng, điều khiển sát trận quang người tạo thành vô số mộc đằng bay lên trời, hướng quanh thân hắn đâm thẳng tới.

Chỉ trong nháy mắt, khi tâm niệm của Nhạc Vũ còn chưa chuyển động, quanh thân hắn liền bốc lên một cỗ ngọn lửa màu đỏ hồng, những mộc đằng vô cùng bền bỉ kia còn chưa nhích tới gần liền bị ngọn lửa bám vào, cháy rực. Những nơi ngọn lửa đi qua, những mộc đằng đều hóa thành tro bụi.

- Quả thế! Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết còn có khả năng tự động phòng thân. Nếu không phải như thế cũng không đủ để khiến cho người ta tu luyện hộ thân. Nhưng lấy loại công pháp băng hỏa hợp nhất này, thật không cách nào chân chính điều khiển tự nhiên, hoặc là phải giống như ta, có được Ngũ Hành Phù Trận chuyển hóa thành ngũ hành, cho dù pháp bảo cũng thật khó khống chế. Thật khó trách Tử Vân đạo nhân không hề lưu lại bất kỳ pháp bảo.

Trong mắt Nhạc Vũ lộ ra vài phần chợt hiểu, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay phải đã cầm lấy chuôi Bi Âm đao.

- Vân Mộng Tông, giết!

Chữ giết vừa từ trong miệng Nhạc Vũ phun ra, đao âm của Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao cũng đồng thời trực tiếp tiến vào ngũ chuyển, trên bầu trời nhất thời có vô số người rối rít rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui