Quân Lâm Thiên Hạ


Kể từ khi bắt đầu làm lính, Nhạc Vũ đã không còn biết sợ là gì. Hắn trời sinh đã can đảm, nếu không cũng không vì gom góp kinh phí nghiên cứu mà nhận những thứ đặc biệt cấp cho lính đánh thuê. Thậm chí ở trước thời điểm tử vong, biết bản thân thất ngộ nên đã không có khả năng giải trừ quả bom sắp nổ, thậm chí hắn vẫn còn tâm tư nhàn nhã châm một điếu thuốc.

Cho nên vào giờ khắc này, Nhạc Vũ đối với sự khiếp sợ dâng lên trong lòng có cảm giác hết sức xa lạ. Một lát sau hắn mới hiểu, hắn sợ tình huống vị tiểu muội kia lột mặt nạ dẫn đến phải rời nhà.

Nhạc Vũ không khỏi cười khổ một trận, xem ra trong lòng mình hoàn toàn đã đem Nhạc Trương Thị trở thành mình mẫu thân đã chết đi ở tiền thế nên mới có cảm giác như thế.

Nhạc Vũ thở dài một tiếng rồi trong mắt chợt lóe lên chiến ý. Lần này cho dù thế nào thì hắn vẫn phải nghĩ cách để vượt qua.

Bước vào đến bên trong đại sảnh, Nhạc Vũ nhìn thấy Nhạc Trương Thị đang cầm tay một tiểu nữ hài xinh đẹp nói chuyện. Nữ hài kia nhỏ hơn hắn một tuổi nhưng khuôn mặt đã hoàn toàn kế thừa những nét ưu tú của Nhạc Trương Thị. Gương mặt nàng lúc này vừa có vẻ vui sướng, lại có vẻ u buồn. Vui sướng là vì gặp lại người chí thân, còn vẻ u buồn cũng không biết là do đâu.

Ngoài dự liệu chính là khi nhìn thấy Nhạc Vũ đi tới, cô bé cũng không lộ vẻ gì kinh hỉ mà nhìn liếc một cái sau đó hừ lạnh, ngoảnh đầu sang một bên.

Nhạc Vũ khẽ giật mình nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ mừng rỡ.

- Thiến nhi muội muội, muội về rồi à?

Nhạc Vũ đã sớm dò hỏi, muội muội tiện nghi này của mình tên là Nhạc Băng Thiến. Lúc này gặp mặt thì nhất thời cảm thấy danh tự này không quá thích hợp. Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, rất có tiềm chất của băng sơn mỹ nhân. Nếu không phải biết đây là muội muội của mình, hắn thiếu chút nữa đã có cảm giác động tâm.

Dĩ nhiên ý nghĩ này chẳng qua là chợt lóe lên trong đầu Nhạc Vũ. Sau khi đi vào trong cửa thì hắn cười rồi cầm tay tiểu nữ hài. Không ngờ Nhạc Băng Thiến vẫn lạnh lẽo, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái tránh thoát, ngược lại sau khi thấy Nhiễm Lực thì mỉm cười ngọt ngào gọi một tiếng Lực ca ca.

Nụ cười của Nhạc Vũ hơi cứng đờ, lúng túng thu tay lại. Tuy nhiên trong lòng hắn lại thở phào một cái. Xem ra quan hệ của tiểu muội muội này với tiểu Nhạc Vũ cũng không thân cận như hắn tưởng tượng, cũng là điều mà hắn hy vọng thấy nhất.

Ngược lại Nhạc Vũ lại có chút ngầm bực bội, điều này lúc trước bóng gió dò hỏi qua đám người hầu thì không ai nói với hắn. Bất quá nghĩ lại huynh muội người ta xa cách, lại nói ra điều gì đó chia rẽ thì chỉ có người nào chán sống, Nhạc Vũ âm thầm bật cười.

Đang lúc tâm niệm Nhạc Vũ thay đổi thật nhanh thì phía đối diện lại nghe cạch một tiếng. Mọi người đảo mắt nhìn lại chỉ thấy Nhạc Trương Thị vừa dằn mạnh chén trà, sắc mặt trầm xuống.

- Thiến nhi! Huynh trưởng nói chuyện với con mà con có thái độ như thế sao?

Nhiễm Lực còn đang định chào hỏi Nhạc Băng Thiến thấy thế cũng ngậm miệng, những người khác lại càng câm như hến trầm mặc không nói. Không khí bên trong phòng chợt trầm xuống.

- Huynh trưởng? Hắn cũng xứng sao?

Nhạc Băng Thiến không hề sợ hãi, ngược lại lạnh lùng liếc Nhạc Vũ một cái:

- Thiên tư kém người một bậc quả thật không phải lỗi của hắn, nhưng nếu là ngay cả mình cũng không biết tự mình cố gắng, cam chịu đó chính là chân chính ngu xuẩn. Người này nếu có nửa phần chịu phân ưu với vi nương thì con cũng sẽ không đối đãi như vậy.

Nàng còn chưa nói xong thì đã thấy Nhạc Trương Thị giáng cho một tát. Chỉ nghe tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Nhạc Băng Thiến từ từ nghiêng đầu sang nhìn mẫu thân vẻ khó tin. Còn sắc mặt Nhạc Trương Thị khó coi tới cực điểm, giận đến tái nhợt.

- Người này? Con đang gọi thân huynh trưởng của mình vậy sao? Huynh trưởng như cha, Vũ nhi dù thế nào cũng chưa tới phiên muội muội như con nói!

Cặp mắt của Nhạc Băng Thiến ửng đỏ, không dám cãi lại Nhạc Trương Thị, chỉ có thể quay sang trừng mắt với Nhạc Vũ:

- Mẹ che chở cho ngươi tốt lắm! Xem người có thể che hắn đến bao lâu!

Nói xong nàng cũng không đợi mọi người có phản ứng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa, cuối cùng gần như là chạy đi. - .

Nhạc Trương Thị há miệng, muốn nói điều gì rồi lại biến thành cười nhạt. Nhạc Vũ cũng không khỏi cười khổ, hắn mơ hồ nhìn thấy trên mặt Nhạc Băng Thiến ứa lệ nên cũng không đưa tay cản nàng. Hắn biết nếu vị muội muội tiện nghi này nếu tiếp tục ngồi đây chỉ sợ sẽ khóc òa lên.

Nhiễm Lực bên cạnh cũng nghệt mặt ra, quay sang hỏi Nhạc Vũ:

- Tiểu thiếu gia, ta nhớ trước kia quan hệ giữa ngươi cùng tiểu thư không phải là rất tốt sao? tiểu nha đầu kia khi còn bé thích nhất là bám đuôi ngươi.

- Ngươi cũng nói rồi, đó là trước kia!

Nhạc Vũ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong đầu tiến hành phân tích lại quan hệ với tiểu muội muội. Xem ra quan hệ của hai người không chỉ là xa lạ mà còn bị tiểu nữ hài này chán ghét mới đúng. Bất quá huynh muội này còn có ràng buộc sâu đậm. Nghe giọng nàng mới vừa rồi cũng làm như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chắc là vẫn ẩn giấu tình cảm sâu đậm với huynh trưởng.

- Vũ nhi! Mới vừa rồi con đừng để ý lời của Thiến nhi, chẳng qua tâm trạng nó hôm nay không tốt.

Nhạc Trương Thị lên tiếng, sau đó than nhẹ một tiếng:

- Ta vừa mới hỏi qua Bích Ngân cùng Huệ Hương, lần này Thiến nhi ở bên chỗ Vọng Thành Sơn bị không ít ủy khuất. Rất nhiều người lấy chuyện con để xem thường nó, cộng thêm cuối cùng không được Bộ Vân Đường chọn trúng nên trong lòng có chút mất mát. Con cũng biết tính cách nó háo cường, lại thêm có chuyện gì cũng cứ giữ trong lòng.

Nhạc Vũ im lặng, hắn không biết Bích Ngân cùng Huệ Hương là ai, bất quá nghe tên cũng biết là nha đầu hầu hạ bên cạnh Nhạc Băng Thiến. Nhạc Trương Thị nếu nói như vậy thì trước lúc nói chuyện với ca ca, tiểu nữ hài này cũng chịu không ít kích thích.

Nhiễm Lực lúc này cũng hiểu được chuyện, đôi mày rậm nhíu chặt lại.

- Phu nhân, có muốn đem chuyện của thiếu gia nói cho Băng Thiến hay không?

Nhiễm Lực cố ý hạ giọng, vừa ra hiệu bảo những người khác rời đi. Gã cũng nhìn ra sở dĩ vừa rồi Nhạc Băng Thiến có oán khí lớn như vậy là phần lớn bởi vì chuyện liên quan đến khả năng của Nhạc Vũ. Chỉ cần biết rằng huynh trưởng của mình không phải là phế vật như trong tưởng tượng thì tự nhiên sẽ giải khai tâm kết.

- Ta xem vẫn cứ giấu đi là hơn!

Nhạc Trương Thị hơi do dự rồi cuối cùng lắc đầu:

- Đứa nhỏ Băng Thiến này mặc dù từ nhỏ thông minh hơn người, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ nên không giấu được tâm sự trong lòng. Chuyện này vẫn phải ủy khuất Vũ nhi một phen.

Nhạc Vũ nghe vậy thì cười khẽ, thái độ hắn với chuyện này là ra sao cũng được. Bất quá lúc này vẫn phải giả bộ bi thương.

Lúc Nhạc Vũ trở lại phòng của mình thì mơ hồ nghe sau hậu viện vẳng đến tiếng nức nở. Hắn lặng lẽ đẩy cửa sổ, thì thấy cách đó mấy chục bước có một thân ảnh xinh đẹp đang ngồi thụp ôm một gốc cây, thân hình khẽ lay động, nhìn lại thì chính là Nhạc Băng Thiến.

Nhạc Vũ bất giác cười khẽ, Nhiễm Lực nói không sai sai, xem ra tình cảm của muội muộn này đối với huynh trưởng đúng là sâu đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui