Nhìn khắp bốn phía, khóe môi Minh Phàm chợt nhếch lên, nhóm người của Lam Túy Tuệ cũng nhìn qua, hơn mười người trong sân đều đưa mắt ra dấu.
Hắn biết đây là do tinh anh chư tông đang tìm người liên thủ. Họ chỉ cần có một người ra mặt trước tiên. Minh Phàm liền dứt khoát tránh né những ánh mắt kia, Nhạc Vũ vốn không có ý tứ nhắm vào Cô Sơn Tông bọn họ, như vậy hắn cần gì phải tự đi tìm phiền toái.
Giờ phút này có lẽ chỉ cần có một người động thủ, ngay sau đó liền biến thành cục diện cùng tấn công. Nhưng người kia cũng sẽ là người đầu tiên nhận được phản kích cực mạnh nhất của Nhạc Vũ, trong mọi người có mặt cũng không có người nào là kẻ ngu xuẩn, tất nhiên trong lòng đều hiểu rõ ràng, bây giờ phải nên làm lựa chọn như thế nào.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Minh Phàm chợt ngẩn ra. Sau khi giải quyết xong người của Ngọc Hoàng Tông cùng Phù Sơn Tông, Nhạc Vũ lại đưa tay trảo tới, đem một người mặc đạo bào Ngọc Hoàn Tông đang bị hôn mê bắt tới trước người, sau đó đưa tay bắt lấy trán người kia.
- Chẳng lẽ người này dùng pháp môn Sưu Hồn?
Trong lòng Minh Phàm có chút suy đoán cổ quái, sau đó hắn lại nghĩ kỹ thì cảm thấy cũng là có thể. Phương pháp sưu hồn truyền lưu cho dù là thấp nhất cũng đòi hỏi người sử dụng phải có cường độ hồn thức đạt tới đẳng cấp Kim Đan. Tu vi của Nhạc Vũ mặc dù chưa đạt tới cấp bậc Kim Đan, nhưng có thể không bàn về thần hồn, nếu bàn về pháp lực cũng không kém hơn cường giả Kim Đan cảnh quá nhiều, thật sự có khả năng tu luyện phương pháp này.
Phảng phất như chứng minh sự suy đoán của hắn, đệ tử Ngọc Hoàng Tông kia đột nhiên lớn tiếng kêu lên thảm thiết, toàn bộ thân hình lay động kịch liệt, qua một lúc lâu giống như một món đồ vật bị vỡ tan tành, từ trong tay Nhạc Vũ rơi xuống.
Lúc này Nhạc Vũ hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế nỗi hưng phấn trong lòng. Nếu nói Hỏa sinh Thổ, Hỏa Linh Thể cùng Thổ Linh Thể quả nhiên là có chút liên lạc cùng nhau. Hơn nữa theo suy đoán ban đầu của hắn, không hề sai lầm. Ngũ hành thân thể quả nhiên có thể kết hợp lẫn nhau, hội tụ thành một thể.
- Nếu như ta suy tính không sai, một khi ngũ hành thân thể kết hợp, chỉ sợ có thể lập tức gia tăng ít nhất ngàn năm tuổi thọ! Hơn nữa tu hành càng thêm nhanh chóng, phải vượt qua chính bản thân ta gấp năm lần. Tất cả đạo pháp đều có thể gia tăng gấp hai đến gấp ba uy năng! Hơn nữa còn có thể đền bù Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, không bị khuyết điểm như gặp phải lông đuôi Khổng Tước. Thậm chí còn có thể hi vọng đem uy lực của hai thứ thần thông cái thế kia đẩy lên thêm một tầng, đạt tới cảnh giới mà ngay cả Khổng Dật chân nhân đều không thể với tới! Chẳng qua nếu làm như vậy ắt sẽ gặp phải lão thiên đố kỵ, khi đó giáng lôi kiếp mạnh mẽ, chỉ sợ không kém lôi kiếp khi tu sĩ tấn thăng Đại Thừa cảnh giới. Nếu không có thực lực đầy đủ, tốt nhất nên nhiều cẩn thận vẫn hay hơn.
Nghĩ tới tình hình lúc Sơ Tam độ kiếp, Nhạc Vũ theo bản năng hơi cau mày. Trên thế gian này sở dĩ thần thú cực ít chính là vì như thế. Sinh vật càng mạnh mẽ, càng bị lão thiên đố kỵ, gặp gỡ kiếp số hơn xa người thường vẫn gặp.
Mà thân thể có ngũ hành hội tự, trên ý nghĩa mà nói đã tuyệt không thấp hơn thần thú. Khi đó nhắc tới "Thiên Đạo" hay nói chuẩn xác hơn là phản ứng của thế giới này, tất nhiên có thể nghĩ ra.
Thầm hít sâu một hơi dài, Nhạc Vũ tạm thời trấn áp ý niệm mê người này. Nếu hắn đã tập luyện Ngũ Sắc Thần Quang, như vậy Ngũ Hành Thể vô luận thế nào cũng phải hội tụ thật hoàn toàn. Chẳng qua chỉ phải chờ thêm thời gian mà không phải hiện tại. Chờ tới khi bản thân ít nhất có được thực lực chống lại tu sĩ Đại Thừa cảnh giới!
Lấy lại tinh thần, Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn cả dược viên. Nhìn thấy đại đa số ánh mắt mọi người đều lóe lên, đang mơ hồ muốn câu kết cùng nhau, tạo thành từng nhóm.
Nhạc Vũ lạnh lùng cười, đem đao âm thu liễm. Đầu tiên hắn lấy giới chỉ của Hoa Như Tuyết tới tay, nhìn thấy bên trong có hai kiện huyền binh tam phẩm, đồng thời còn một ít đồ vật khác lẫn lộn, nhưng không thấy sự tồn tại của Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù.
Hắn đã sớm đoán được hẳn phải như thế, Hoa Tập Nhân đang nắm giữ Thập Phương Môn, một khi Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù rơi vào tay hắn hoặc trong tay người của Vân Mộng Tông, mọi người sẽ không thể làm được gì. Vì vậy vừa rồi mới có chuyện Vân Mộng Tông cơ hồ bị mọi người liên thủ bài xích. Chính vì như vậy Hoa thị huynh muội cùng đám đệ tử Vân Mộng Tông không có cơ hội động thủ với Quảng Lăng Tông.
Nhạc Vũ không hề cảm thấy thất vọng, đem hai mươi mấy giới chỉ còn lại dùng lực khẽ hấp, toàn bộ vứt vào trong tay nhóm người Trầm Như Tân.
Trên người những đệ tử còn lại của Vân Mộng Tông chỉ sợ cũng không có bao nhiêu chiến lợi phẩm. Loại môn phái như Phù Sơn Tông cùng Ngọc Hoàng Tông càng không khả năng thu hoạch được nhiều trước những ánh mắt nhìn chằm chằm. Vì vậy Nhạc Vũ lười kiểm kê, toàn bộ giao cho các sư huynh đệ đi xử lý.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ chắp tay nhìn xuống mọi người, giọng nói bình thản tới cực điểm:
- Ba tờ Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù kia đang ở đâu? Vật này do mọi người liên thủ có được, nên giao cho toàn bộ chư tông cùng sở hữu! Nếu chư vị không yên lòng giao cho người khác, sao không đưa cho ta xử trí?
Bên trong dược viên chợt yên lặng, chỉ chốc lát sau thiếu niên tuấn mỹ của Vân gia dẫn đầu cười lên, hắn lấy ra một phù triện màu vàng lòe lòe sinh huy, ném về phía Nhạc Vũ, cười hỏi:
- Chỗ này của ta có một tờ, nhưng Vân gia ta vì phá cấm trong động phủ, đã ít nhất tiêu hao ba tờ Cửu Tiêu Ngọc Lôi Phù. Tính trong chư tông xem như bị tổn thất khá lớn. Không biết Nhạc huynh dự tính làm sao đền bù?
Cửu Tiêu Ngọc Lôi Phù?
Nhạc Vũ không khỏi nhìn kỹ thiếu niên mà hai tháng trước từng gặp qua một lần, thầm nghĩ quả nhiên người này mới là người dẫn đầu chân chính trong các đệ tử Vân gia. Hơn nữa Vân gia đúng là tài đại khí thô, Cửu Tiêu Ngọc Lôi Phù mặc dù không sánh bằng Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, chỉ do tu sĩ Nguyên Anh cảnh chế luyện, nhưng loại phương pháp chế luyện phù triện này đồng dạng cực kỳ phiền toái, tài liệu vô cùng trân quý không kém hơn loại phù kia.
Thuận tay cầm lấy đạo phù đưa vào tay áo, lấy năng lực phân tích của Nhạc Vũ, hắn liền phát giác pháp lực tồn tại trong Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, vô luận mật độ hay lực ngưng tụ đối với thiên địa linh khí cũng xa xa mạnh hơn Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí của hắn vô số lần.
- Đây là tiên khí sao? Chỉ là một luồng nhỏ nhoi mà thôi, không ngờ làm người ta nhịn không được sinh lòng e ngại. - .
Trong lòng Nhạc Vũ biết được vật này hơn phân nửa vượt xa phạm vi năng lực phân tích của chính mình. Hắn cũng không tiếp tục bỏ thêm công phu tìm hiểu, chỉ ngưng mắt nhìn thiếu niên Vân gia nói:
- Tất cả thu hoạch tự nhiên không thể xem thường. Lúc này chỉ xem lực cống hiến của chư tông mà suy xét. Không biết Vân huynh nghĩ như thế nào?
Thiếu niên kia cười lên một tiếng, ôm quyền nói:
- Như thế rất tốt! Thực lực của Nhạc sư huynh đứng đầu chúng ta, lại làm việc công chính, Vân Dật này tin được!
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ thì ra người này gọi là Vân Dật? Làm việc cũng thật sự quả quyết! Trong mắt hắn lộ ra ý thưởng thức, ngay sau đó Nhạc Vũ lại nhìn qua những đệ tử khác của chư tông:
- Các vị còn muốn vì Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù mà đánh nhau sao? Nếu đồng ý chuyện này do ta xử trí, thì đứng sang một bên đi!
Mọi người chợt suy ngẫm, ngay sau đó hơn phân nửa nhân số di động thân hình, đứng bên cạnh nhóm người Trầm Như Tân.
Lúc trước sở dĩ có tranh chấp, chỉ là lo lắng sẽ có phân phối bất công. Nhưng không ngờ vì Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù lại tạo thành tình huống đánh nhau thương vong thảm trọng, đây không phải là ý muốn của bọn họ. Lúc này nếu có người ra mặt chủ trì chuyện này, đây cũng là sự lựa chọn không tệ.
Chỉ chốc lát sau ngay trước mặt Nhạc Vũ chỉ còn lại hơn ba mươi người. Những người này cũng biết thời cơ, trong tích tắc sắp biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, một nam tử mũi cao mắt sâu đem một đạo phù màu vàng khác ném về phía Nhạc Vũ, đồng thời lạnh lùng nói:
- Nhạc huynh có thể tạm thời quản lý Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù này! Chẳng qua nếu sau đó các hạ xử trí làm cho chúng ta không phục, Yến Đạo này nhất định phải lấy tính mạng ngươi!
- Vật đoạt được sẽ tùy chư tông cùng quyết định. Nhạc Vũ sẽ không tự ý chuyên quyền, Yến Đạo huynh cứ yên tâm.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, khi lời của hắn vừa thốt ra, lại có một đạo phù màu vàng từ xa xa bay tới. Hắn lại nhìn qua không hề để ý thu vào tay áo, sau đó thần sắc ngưng đọng nói:
- Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù chính do tiên nhân sở chế, thật không nên tùy tiện sử dụng. Ta xem nơi này tuy là động phủ tiên nhân, có giá trị nhất cũng chỉ là Tàng Trân Lâu, Tàng Đan Thất mà thôi. Lại nói chủ nhân nơi này muốn giao lại truyền thừa cho ba người, chính vì vậy mới có ba tờ Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù! Nhưng nếu chư vị còn có lựa chọn tốt hơn, thì cứ nói ra cho mọi người nghị định. Về sau không được đổi ý, mặc dù không lấy được gì, cũng đừng nên trách lên đầu ta!
Nhìn thấy Nhạc Vũ chậm rãi tiêu sái nói chuyện, Minh Phàm không tự chủ được âm thầm thở dài một tiếng, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.
- Người này làm việc sát phạt quả quyết, có thể xem rõ thời cuộc. Một cuộc sát cục trong nháy mắt liền hóa giải, hình dạng thong dong, thật có thể nói lật tay làm mây úp tay làm mưa! Lấy thực lực cùng thủ đoạn của hắn, thành tựu tương lai tuyệt sẽ không chỉ giới hạn trong Bắc Hoang. Có người này ở lân cận, đối với Cô Sơn Tông mà nói tuyệt đối không phải tin vui.
Hắn quay đầu nhìn về phía đám người Băng Nguyệt Tông. Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt mấy nữ tử kia trắng bệch nhợt nhạt.
Minh Phàm nhất thời cười nhẹ, hắn nghĩ thầm kế tiếp phải lãnh giáo sự lợi hại của thiếu niên kia sợ rằng chính là Băng Nguyệt Tông. Nói không chừng đám người này đã sử dụng thủ đoạn lén lút sau lưng nào đó mới khiến cho vừa rồi Nhạc Vũ bộc lộ sát cơ đối với các nàng.
Lúc này trong số những đệ tử của Quảng Lăng Tông, lại có một tình hình khác. Ngoại trừ Tạ Hạo, dù là Trưởng Tôn Tử Vận cũng lộ ra vẻ sùng kính.
Lý Nại Lạc liên tục gãi đầu, khó hiểu nói:
- Không hiểu nổi, vì sao Nhạc sư huynh phải hạ độc thủ đối với Vân Mộng Tông cùng Phù Sơn Tông? Lại mở mặt lưới cho chư tông khác, còn giúp họ điều giải tranh cãi. Khiến cho bọn hắn tiếp tục đánh nhau, kết làm tử thù chẳng phải tốt hơn?
- Ánh mắt quá ngắn! Nếu khiến cho đệ tử chư tông Trung Nguyên chết quá nhiều nơi này, đối với Quảng Lăng Tông không phải là chuyện tốt. Về phần Vân Mộng Tông cùng Phù Sơn Tông…
Nói tới đây, Trầm Như Tân khựng lại, khóe môi hiện lên tia cười lạnh:
- Lúc này nói không chừng tông ta cùng hai tông kia đã phân ra thắng bại. Ngọc Hoàng Tông còn tồn tại hay không cũng còn chưa biết!
Vẻ mặt Lý Nại Lạc ngưng trọng, vừa định hỏi thăm liền thấy sư huynh từ trên bay xuống. Lúc này tuy vẻ mặt Nhạc Vũ không lộ cảm xúc, nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.
Mới vừa rồi, hắn cảm nhận được ý niệm của Chiến Tuyết truyền tới.