Quân Lâm Thiên Hạ


Sau khi ghi nhớ xong toàn bộ đồ án trong Truyền pháp trung điện, Nhạc Vũ cũng không cảm giác thất vọng, ước chừng mấy người kia cũng hiểu rõ Quảng Lăng tuyệt kiếm không thể làm rõ trong mấy ngày.

Từ lúc trở về từ Tử Hiên phủ, trong đầu Nhạc Vũ vẫn nhiều lần chiếu lại một số hình vẽ mà hắn nhớ. Chủ ý của hắn là chờ Chiến Tuyết hoàn thành tính toán xong linh trận thì sẽ nghiên cứu tiếp. Bất quá những đồ án này có ma lực kỳ dị, cho dù là hắn đã ly khai Truyền pháp điện thì thỉnh thoảng vẫn không làm chủ muốn đem nghiên cứu thấu triệt.

"các đồ án đều độc lập, thậm chí từ đó có thể tìm ra một bộ kiếm quyết nguyên vẹn, uy lực cũng chừng đến cấp ba cấp bốn. Nhưng nếu muốn ghép lại cùng một chỗ thì cơ hồ không thể" Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, cảm thấy vô cùng khâm phục vị tổ sư khai sơn Quảng Lăng tông. Ý đồ thiết lập Truyền pháp điện của vị tổ sư chắc cũng không đơn giản. Nhạc Vũ dám khẳng định, nếu như bộ kiếm quyết truyền thừa này nếu như không thiếu đi phần mấu chốt thì chắc Quảng Lăng tông hôm nay sớm đã xưng hùng Bắc Cương.

Có thể từ ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm thôi diễn ra 150 đồ án, bản sự này thật khiến người khác im lặng.

"Như vậy chìa khóa để phá giải bí mật Quảng Lăng tuyệt kiếm là gì?"

Nhạc Vũ bất giác nghĩ đến đồ án phù điêu thần thú kia. Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy bộ phù điêu này sẽ dùng được cho 150 đồ án trong trung điện, chỉ là hắn nhất thời không biết ảo diệu trong đó.

Tiến vào trong động phủ, Nhạc Vũ theo thông lệ lên chỗ Nhạc Trương vấn an, bất quá vừa đi vào đến cửa thì nghe tiếng cười vẳng đến khiến hắn nghi hoặc.

"Mẫu thân hình như đang có khách? Đúng lúc này, trong môn có ai lại đến đây bái phỏng? Chẳng lẽ là Hà Phàm?"


Nhạc Vũ tự hỏi tính cách cũng không quái gở, bất quá bởi vì quanh năm đóng cửa tu luyện nên mấy năm này quan hệ với đồng môn cũng không quá nhiều, chỉ là mấy người bọn họ giờ đều đã xuất sơn.

Cẩn thận tính ra thì có rảnh rỗi đến đây tìm hắn thì cũng chỉ có Hà Phàm. Chẳng qua nếu như là người này, cũng khó có thể tưởng tượng sẽ nói chuyện thân thiết với mẫu thân hắn.

Đến khi linh thức Nhạc Vũ đưa vào, hắn không khỏi vỗ trán:"Nguyên lai là hắn! Mấy tháng này vội vàng luyện khí, mình cũng đã quên đi nhiều chuyện."

Hắn đi vào trong lầu các thì gặp Thượng Ngạn đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Nhạc Trương thị . Nhạc Vũ liếc qua phát hiện người này hiện giờ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Hư thần tịch.

"Nhớ năm đó vào lúc so đấu tông môn thì người này mới vừa tiến vào cảnh giới Linh Hư mà thôi. Lúc này mới ngắn ngủn hơn hai năm vậy mà đã đột phá hai tầng cảnh giới! Tuy là mượn đan dược của mình nhưng căn cơ không phải tầm thường. Nửa năm trước lúc mình tiến vào Tử Vân Tiên Phủ thì tâm hắn tiến quá nhanh, sợ sẽ đi vào đường rẽ. Không ngờ lúc gặp lại đã vững vàng vượt qua tâm kiếp. Tư chất người này đúng là bị đánh giá quá thấp. Quyết định đến tu luyện của hắn chính là hỏa hệ. Việc riêng của mình bảo hắn đi làm chính là vừa khéo!"

Nhạc Vũ đang còn suy nghĩ mông lung thì Thượng Ngạn đã bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy chào hỏi Nhạc Vũ. Tuy là thân phận sư huynh đệ nhưng một bên là đệ tử chân truyền, một bên là đệ tử nội môn, hơn nữa Nhạc Vũ vừa đạt tới Kim Đan, song phương quả thật chênh lệch.

Huống chi ngoại trừ những quan hệ này thì Thượng Ngạn còn có lòng cảm kích đối với thiếu niên trước mắt. Nếu không có đan dược Nhạc Vũ cung cấp thì hắn cũng không có khả năng trong thời gian ngắn có được thành tựu như vậy. Huống chi hắn còn có thể ở đây lúc này, thoát khỏi hiểm cảnh ở phía bắc là cũng nhờ Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ sau khi hàn huyên với Thượng Ngạn đang muốn vào chủ đề chính thì bị chủ đề vế thế cục phía bắc hấp dẫn.

"Nói cách khác, Thái Huyền tông đã có chí ít mấy vị Nguyên Anh xuất thủ sao?"


Sắc mặt Nhạc Vũ trở nên ngưng trọng đến cực điểm. Thái Huyền tổng cộng chỉ có năm tu sĩ Nguyên Anh, có thể rút ra gần tám phần lực lượng, thái độ Băng Nguyệt tông không hỏi cũng biết. Trách không được Cung Trí lại gấp rút chạy về.

"Đây là ta tận mắt nhìn thấy, lần vây khốn kia may nhờ có hai vị Thái Sư thúc tổ kịp thời tìm đến đưa về."

Thấy thần sắc lo lắng của Nhạc Vũ, Thượng Ngạn khẽ mỉm cười nói:"Kỳ thật cũng không cần lo lắng, hai vị Thái Sư thúc tổ tu vi cao thâm, Thái Huyền tông không phải là đối thủ.

Còn có Xương Sư thúc tổ, lần này bỏ ra công sức lớn. Mấy tháng trước thừa dịp tông ta thanh thế cường thịnh liền đích thân bố trí "Lưỡng nghi tương thiên diệt trần đại trận" dưới Thái Huyền Sơn. Chỉ cần đối phương hơi chút ứng đối không được là sẽ hủy căn cơ bọn hắn. Hiện giờ Thái Huyền tông tiến thối đều khó.

"Lưỡng nghi tương thiên diệt trần đại trận"?

Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, cười khẽ. Trận này công thủ gồm nhiều mặt, nếu thực lực đối phương cường hãn thì có thể bế trận tự thủ. Còn nếu thực lực ở lại bản tông của Thái Huyền tông chỉ cần hơi chút chưa đủ thì tùy thời phản kích, công kích trực tiếp linh mạch đối phương. Trừ phi là chịu buông tha cho Thái Huyền Sơn hay là có một cao thủ trận đạo cấp Xương Băng Hồng mới có thể hóa giải. Có thể nói Xương Băng Hồng chỉ bằng sức của mình đã chế trụ nửa thực lực Thái Huyền tông. Tình hình bên kia quả thực hữu kinh vô hiểm.

Kế tiếp hắn cũng không nói nhảm, liền trực tiếp triệu Kim Quan hỏa xà đang ngủ say trong động phủ tới.

"Lần này ta mời sư huynh tới đây là muốn nhờ một việc. Kính xin sư huynh dẫn linh sủng này của ta tới bắc mã nguyên một chuyến ở tại Nhạc Gia Thành ít nhất ba năm. Đan dược sư huynh cần từ nay tới cảnh giới giả đan, ta sẽ cung cấp toàn bộ"


Thượng Ngạn kinh ngạc, ngay sau đó được mừng rỡ. Tuy hắn không biết Nhạc Vũ an bài như vậy là có ý tứ gì, bất quá rất hiểu chất lượng những đan dược mà Nhạc Vũ cung cấp. Tới giai đoạn hiện nay của hắn, hiệu dụng của đan dược không lớn nhưng không thể nói là không có lợi.

Về phần thời gian ba năm so với thọ nguyên 260 tuổi của hắn thì cũng không tính là nhiều.

Đằng Huyền có chút không tình nguyện, bất quá bị ánh mắt chủ nhân nhìn vào thì vẫn cúi đầu chấp thuận.

Lúc này Nhạc Vũ lại hơi chần chờ, sau đó lấy từ trong Tu Di Giới viên châu nhỏ màu hồng và một bình sứ đưa cho Thượng Ngạn:" Hai vật này, một có thể đả thương địch, một có thể hộ thân. Ngươi cần vạn phần coi chừng!"

Thần sắc Thượng Ngạn chuyển thành ngưng trọng, hai vật này đều là pháp bảo hỏa hệ tứ phẩm, hắn cũng có thể phát ra uy lực. Nhưng càng như thế, trong lòng lão càng hiểu chuyến đi tới bắc mã nguyên lần này không hề nhẹ nhàng.

Bất quá trong mắt Thượng Ngạn vẫn lộ ra vẻ cực kỳ cảm kích. Một đệ tử Linh Hư cảnh như hắn, tông môn có thể cấp cho một huyền binh hay pháp bảo lục phẩm đã là rất tốt. Hơn nữa với tính cách của Nhạc Vũ cũng sẽ không để cho hắn làm việc gì ngoài năng lực. Ở góc độ khác thì đối phương cũng sẽ không để tính mạng tộc nhân vào tay một người không đủ năng lực để lâm vào hiểm cảnh. Truyện Tiên Hiệp -

Nhạc Vũ cũng không để ý, lần này từ Tử Vân tiên cốc về, hắn đã giữ lại không ít thứ tốt, đều là huyền binh pháp bảo tứ phẩm trở xuống. Ngoài ra trong Tu Di Giới của Quan Hồng cũng có rất nhiều trân tàng, cho dù lấy ra một vài kiện chuẩn bị cho mấy người Nhiễm Lực thì vẫn còn lại rất nhiều.

Đưa Thượng Ngạn ra ngoài, Nhạc Vũ quay vào động phủ thì tháy Nhạc Trương thị hỏi vẻ ngưng trọng:"Vũ nhi an bài người này tới Nhạc Gia Thành, có phải bên kia gặp phiền toái gì không?.

Trước mặt Nhạc Vũ vô ý thức hiện lên một đạo huyết ảnh, sau đó cười mỉm lắc đầu." Phòng xa mà thôi."

Ngày đó tuy để lọt vài giọt huyết dịch của tên kia, bất quá hắn cũng bị thương nặng.


Trừ phi là hắn có thể thành công thôn phệ thân thể Diêm Chí hay hấp thu máu huyết phàm nhân trên diện rộng, nếu không trong vòng mười năm khó khôi phục thương thế, nên hành động vừa rồi hoàn toàn có thể coi là phòng xa.

Điều khiến Nhạc Vũ để ý hơn chính là chiến cuộc phương bắc.

Nhạc Trương thị biết tính cách của Nhạc Vũ làm việc cẩn thận. Nếu là nói như vậy thì chắc cũng không có gì đáng lo, lập tức lấy ra một viên hồn ngọc đặt trước mặt Nhạc Vũ, thần sắc vẻ khác thường:"Sư phụ con vào một tháng trước cũng đi phương bắc, trước khi đi giao vật này cho con, nói là vật này có khả năng con dùng đến."

Nhạc Vũ cảm động cầm lên, sau đó phát hiện bên trong chính là hình ảnh Đoan Mộc Hàn luyện kiếm, ngoài phương pháp dung hòa huyền binh hai hệ thủy hỏa, còn có một chút kiếm quyết độc đáo, đúng là vật hắn cần thiết.

Không cần suy nghĩ, Nhạc Vũ cũng hiểu hôm đó Đoan Mộc Hàn đã nhìn ra bản thân có Đại Tiên Thiên Huyền Băng Li Hỏa Chân Quyết nên mới lưu lại vật này.

Trong lòng vừa cảm thấy ấm áp thì đã nghe một tiếng hừ lạnh cuối cùng:" Nhớ kỹ lời ta lần trước, hừ hừ! Đợi đến lúc ta trở về sẽ tìm ngươi làm bao cát.

Nhạc Vũ tdở khóc dở cười, đúng lúc đó thì nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy một thanh tiểu kiếm tử sắc, một đạo phù kim sắc đang phá không bay đến.

"Chưởng giáo phù chiếu?"

Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, cầm lấy khẩu hồn kiếm, một lát sau cảm thấy đắng chát:"Chủ trì chiến sự thập tứ phong, Chưởng giáo chân nhân thật sự là để mắt ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận