Quân Lâm Thiên Hạ


Nguyên lực sinh ra trong cơ thể Nhạc Vũ từ mấy tháng trước đã vượt qua những tu sĩ Kim Đan đỉnh phong. Thường thường sau một ngày khổ tu liền tương đương với mười mấy ngày tu hành của những tu sĩ Kim Đan khác. Chẳng qua hậu quả của khí huyết mạnh mẽ so với những Kim Đan cảnh khác có lợi lẫn có hại. Hôm nay Nhạc Vũ càng thêm bá đạo, thường thường hắn cần phải tu hành suốt mấy canh giờ mới có thể đem nguyên lực hoàn toàn sử dụng hết.

Hơn nữa cũng không biết vì sao kể từ khi đoàn mây tím nhập vào bên trong đan điền của hắn, toàn thân lẫn tế bào bên trong đều phát sinh biến hóa. Tuy rất nhỏ đến mức không nhận thức được, nhưng tích lũy nhiều ngày tháng đã tăng tới mức không cách nào bỏ qua.

Nhạc Vũ hành công ước chừng tam khắc sau mới làm cho kinh mạch tan mất cảm giác bành trướng. Hôm nay kinh mạch của hắn đã bền bỉ hơn gấp trăm lần so với lúc mới tu hành. Nhưng thỉnh thoảng Nhạc Vũ vẫn còn cảm giác chưa được hoàn chỉnh như ý muốn.

Đoàn mây tím kia rốt cục là vật gì? Lại còn có khả năng sửa đổi cấu tạo thân thể con người. Nghe vào tựa hồ như là một chuyện tốt, nhưng nếu như huyết tủy trong cơ thể ta cứ tiếp tục cường hóa, sớm muộn có một ngày sẽ nhịn không được mà nổ bạo chết mất! Nhưng cũng nhờ phúc của nó, hai tháng nay ta dựa vào đoàn mây tím này đã tăng thêm ít nhất năm thạch lực lượng. Nguồn: https://truyenfull.vn

Đem nguyên lực dư thừa bên trong cơ thể chuyển thành Hỗn Nguyên Ngũ Hành Chân Khí, ngay sau đó Nhạc Vũ dùng thời gian vài khắc ngưng kết ra một tổ linh phù ngũ hành, tan vào bên trong Kim Đan của mình. Đợi khi làm xong hết thảy, hắn đưa ánh mắt chuyển dời vào bên trong đan điền, nhìn vào đoàn mây tím nằm ngay trung ương Kim Đan.

Năm thạch lực nhìn qua tựa như bé nhỏ không đáng kể, nhưng vẫn đang gia tăng với tốc độ chậm rãi. Không phập phồng, không bình tĩnh, cũng giống như không hề có cực hạn. Nếu tiếp tục mãi suốt mấy trăm năm, cho dù Nhạc Vũ không rèn luyện thân thể cũng có thể sánh ngang với những tu sĩ Đại Thừa cảnh giới.

Biến hóa của hai tháng nay không chỉ tập trung trên thân thể hắn, đoàn năng lượng ngũ hành bên trong Kim Đan đã bộc phát không chút kiêng kỵ, linh phù đã lan tràn tới bên ngoài Ngũ Hành Phù Trận, còn có xu thế muốn chiếm cứ cả đan điền của hắn.

Giờ khắc này làm cho Nhạc Vũ cảm giác kinh nghi bất định chính là Ngũ Hành Phù Trận đang bắt đầu biến hóa. Tuyệt đại đa số hình dáng của linh phù đều biến chuyển rất nhỏ, vị trí cùng vận chuyển phù trận có chút ít bất đồng so với lúc trước.


Dĩ nhiên nếu chỉ là như thế cũng chỉ có thể làm cho hắn kinh hãi, mà không nảy sinh nghi hoặc. Vấn đề là từ khi biến hóa, uy năng của Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm dường như lại tăng cường hơn mấy phần. Hơn nữa thế giới Diễn Thiên Châu trong đầu hắn lúc này lại có dị biến, hơn nữa còn là biến hóa nghiêng trời lệch đất, phảng phất như bổn nguyên thế giới đã bị sửa đổi.

Sở dĩ Diễn Thiên Châu sinh ra biến hóa như vậy, tựa hồ đang thừa nhận linh phù ngũ hành sau khi sửa đổi mới là chính xác, mới có thể cải biến hình thành phù trận bên trong Diễn Thiên Châu. Chẳng qua điều này làm sao có thể? Ngũ Sắc Thần Quang chính là do Khổng Dật chân nhân thời thiên địa sơ khai nhìn thấy một cỗ Hỗn Nguyên khí diễn biến thế giới mà sáng chế, dù mấy vị Đạo tổ cũng cảm thấy kiêng kỵ với thần thông này. Sao có thể sai lầm được? Nền móng bổn nguyên của đoàn khí tím kia chẳng lẽ còn chuẩn xác hơn cả Khổng Dật chân nhân hay sao?

Bất đồng với lúc ban đầu nhận được đoàn mây tím, khi trong đầu Nhạc Vũ toát ra ý nghĩ này, lại không hề có nửa phần cảm giác hoang đường.

Hắn không biết đoàn mây tím kia rốt cục là vật gì. Nhưng hắn đã xác thực chứng nhận lai lịch tuyệt không phải là vật bất phàm. Có lẽ giá trị của nó còn cao hơn cả Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch.

Còn có những linh phù do năng lượng ngũ sắc tạo thành cũng có chút kỳ quái! Linh lực nó hút lấy suốt hai tháng nay cơ hồ tương đương với hàm lượng cả tòa Hạ Cơ sơn. Vậy sao đoàn mây tím vẫn nhỏ như lúc ban đầu?

Còn đang suy tư, Nhạc Vũ chợt cảm giác bên cạnh nảy sinh ba động kịch liệt. Khi hắn mở mắt ra, Chiến Tuyết đã mặc lại quần áo từ bên trong dược dịch bay ra, ngọt ngào cười nói:

Thiếu gia, ta đã tốt lắm. Nhưng Thái Ất Trường Sinh Quyền hình như đã không còn hiệu quả, lần này lực lượng thân thể chỉ tăng lên nửa thạch.

Nhạc Vũ thoáng cảm thấy thất vọng, gật đầu, liền tản đi nguyên từ lực cùng Thập Phương Môn, tùy ý cho dược dịch tán đi. Ngay sau đó hắn hội tụ thủy linh ở giữa không trung ngưng kết ra khoảng chừng một vòng lớn, lại dùng nguyên từ lực ước thúc lần nữa.


Cuối cùng ném ra một phần dược liệu đã chuẩn bị sẵn, dẫn dắt Kiền Li Chân Diễm bên trong thân thể, không bao lâu đã luyện hóa phần linh dược kia hòa tan vào trong nước.

Khi hương thơm ngào ngạt truyền vào trong mũi, Nhạc Vũ liền bay vào bên trong đoàn dược dịch. Trong nháy mắt dược lực như những con rắn mãnh liệt chui vào trong thân thể hắn, cảm giác da thịt bị xé rách kịch liệt lan tràn khắp toàn thân.

Nhạc Vũ không có chút để ý tới, đứng lại chính giữa, bắt đầu dựa theo Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền nhất nhất đánh ra. Lực lượng của hắn yếu hơn Chiến Tuyết, nhưng nhờ vào bộ quyền pháp tạo ra thanh thế còn lớn hơn cả Chiến Tuyết.

Đợi đến khi đánh xong Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền, dược dịch bên trong nguyên từ lực đã tạo thành hai vòng xoáy khổng lồ. Hai vòng xoáy chia thành trên dưới, nhanh chóng thuận nghịch va chạm vào nhau, mỗi lần đều kích khởi tiếng vang như oanh lôi, không ngừng rót vào bên trong cơ thể Nhạc Vũ. Da thịt toàn thân hắn được dược lực rót vào, không ngừng phá hủy lại gầy dựng, khắp thân thể không có chỗ nào được lành lặn nguyên vẹn. Huyết nhục bị chia lìa thường thường chỉ trong thoáng chốc liền bị nước xoáy xoắn thành nát bấy, biến thành trạng thái như phân tử, một lần nữa bị Nhạc Vũ hút vào bên trong cơ thể.

Dược dịch tầng thứ hai tôi thể mạnh mẽ hơn tầng thứ nhất gấp mười lần, đau đớn cũng gia tăng gấp trăm lần. Nhưng vẫn còn không bằng ngũ tai thất kiếp bên trong Tử Vân tiên phủ!

Nhạc Vũ đột nhiên hừ lên một tiếng, lấy pháp lực hùng hồn đem dược dịch quanh người bộc phát nổ tung ra xa mấy trượng, thừa dịp hòa hoãn điều tiết khí cơ trong cơ thể. Trong nháy mắt dược dịch tuôn ra cuốn trở về, lại thêm một lần đánh ra Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền, tiếp tục tụ thành hai luồng nước xoáy.

Không phải hắn không còn chống đỡ nổi, mà là vì muốn đem thân thể điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, sau đó khiến cho dược lực nhận được mức độ phát huy lớn nhất.

Đúng lúc này, khóe mắt Nhạc Vũ phát hiện ba người Nhạc Băng Thiến, Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đang đứng ngay một góc hành lang bình tĩnh nhìn qua bên đây. Khẽ cau mày, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới, vẫn chăm chú luyện quyền. Hắn cũng muốn cho ba người biết được thủ đoạn luyện quyền của mình cũng không phải theo phương thức bình thường, nhưng đối với họ mà nói, xem như cũng là một chuyện tốt.


Con đường tu tiên, không chỉ đối với người khác độc ác, đối với bản thân mình cũng phải tàn nhẫn! Thu hồi ánh mắt, da thịt cánh tay Nhạc Vũ run lên, đem khối thịt nứt vỡ không chút lưu tình đánh văng ra, lại huy động nắm đấm chấn thành nát bấy, dược lực hỗn hợp chui ngược vào trong cơ thể.

Lần này luyện thể ước chừng gia tăng được hai quân rưỡi lực lượng. Đáng tiếc! Cách điều chế dược dịch đầy đủ trong Huyền Sát Luyện Thi ta không sử dụng được, nếu giảm đi thành phần có hại, dược lực không đạt tới bảy thành. Nếu không phải như thế, lực lượng thân thể tăng trưởng còn phải nhanh hơn chút ít.

Ở Đông Thắng đại lục, một thạch ngang băng mười quân. Một quân tương đương trăm cân, hai quân rưỡi cũng tương đương lực lượng bảy trăm năm mươi cân, có thể đem một đầu yêu hổ cấp hai đánh chết.

Hai tháng qua, lực lượng thân thể Nhạc Vũ tăng thêm chừng năm mươi thạch! Không tính cả vu lực gia trì của Chiến Tuyết, cũng đã tăng được năm trăm bốn mươi lăm thạch!

Chẳng qua trong lòng Nhạc Vũ vẫn có chút hâm mộ Chiến Tuyết. Hắn dùng quyền pháp luyện thể cấp mười, nhưng thu hoạch lại xa xa không bằng. Duy nhất may mắn chính là đoàn mây tím bên trong đan điền nếu tích lũy nhiều ngày tháng, có lẽ cuối cùng có thể vượt xa Chiến Tuyết.

Trong cùng một thời gian, ba người Nhạc Băng Thiến đứng xem một lúc, sắc mặt trắng bệch. Nguyên từ lực dưới sự thao túng của Nhạc Vũ tuy ước thúc dược dịch, nhưng chưa từng ngăn cách thanh âm hồn lực.

Vào lúc này hô hấp của Nhạc Vũ lớn tiếng như sấm, bên trong đình viện tràn ngập hồn áp cuồng bạo, làm ba người cơ hồ hít thở không thông.

Lúc trước ta nghe những đệ tử quản lý dược điền nói qua, thực lực của tiểu Vũ ca chỉ có mười mấy người trong tông còn có thể so sánh. Ta vốn đang kỳ quái trong mấy năm thời gian ngắn ngủi làm sao có thể có việc này? Cho đến hôm nay ta mới biết được nguyên nhân.

Tuy thần hồn thừa nhận áp chế mạnh mẽ, trong con ngươi Nhạc Băng Thiến vẫn sáng ngời:


Bậc kỳ tích này cũng chỉ có kỳ nam tử như tiểu Vũ ca mới làm được! Luyện tập bên trong dược dịch, nhất định vô cùng đau đớn.

Nhiễm Lực khẽ mấp máy môi, biết chứng sùng bái huynh trưởng của tiểu thư nhà mình lại phát tác. Từ trước là khinh bỉ, đến sau sùng bái, hoàn toàn là hai cực đoan. Nhưng hắn cũng không muốn phản bác, nỗi kính sợ trong lòng hắn đối với Nhạc Vũ không hề kém hơn Nhạc Băng Thiến.

Thật không biết thực lực hôm nay của thiếu gia rốt cục đạt tới loại trình độ nào. Ta xem nếu không có bảo vật kia ngăn cản, một quyền của thiếu gia hẳn đã đem nơi này đánh thành bằng phẳng.

Trong lòng nói chuyện, vẻ mặt Nhiễm Lực hiện lên vẻ mê man. Từ nhỏ hắn thích nhất chính là dùng lực áp người, hơn nữa còn là điên cuồng mạnh mẽ. Mà quyền thế cuồng liệt của Nhạc Vũ, thật sự làm cho hắn như si như say, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào. Chợt nghĩ thầm đây mới là nam tử hán nên làm! Trước kia thiếu gia mặc dù cường hãn, xử sự tàn nhẫn, nhưng vốn luôn mang theo vài phần nhu khí.

Lâm Trác không nói một lời, yên lặng nhìn thật lâu, ngay khi Nhạc Vũ đánh ra Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền lần thứ hai, đợi đến khi đánh xong Lâm Trác đột nhiên xoay người rời đi, Nhiễm Lực âm thầm kỳ quái quay người hỏi:

Ngươi đi đâu? Có thể nhìn thấy thiếu gia luyện quyền đây là cơ hội khó được!

Lâm Trác không quay đầu lại, lạnh giọng đáp:

Đến vực thèm cá, có ý tứ lắm sao? Thiếu gia đưa chúng ta tới đây cũng không phải cho chúng ta ở nơi này tán gẫu chơi đùa.

Nhiễm Lực ngạc nhiên, gãi đầu, vẻ mặt đau khổ đi theo Lâm Trác. Nhạc Băng Thiến vẫn dựa vào lan can quan sát, trong con ngươi thoáng hiện thần sắc khó tả, theo thời gian trôi qua, ánh mắt kia càng ngày càng lộ vẻ kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận