Quân Lâm Thiên Hạ


Nhiễm Lực bị thương cũng không nặng. Sau khi buổi sáng dùng một viên thuốc trị thương, xoa thêm chút thuốc nhão. Đợi đến xế chiều hai người trở lại tiệm thuốc Thuận Phúc thì thương thế đã gần như khỏi hết.

Lúc Nhạc Vũ mở miếng vải băng bó cho Nhiễm Lực thì không khỏi sợ hãi than thở. Một mặt là kinh ngạc trước sự khôi phục nhanh đến kinh người của tên quái vật này, mặt khác làm cảm khái hiệu dụng của thuốc trị thương thời đại này đã vượt qua cả thuốc tê dùng cho vết thương nhẹ trong quân đội của thời đại hắn. Hơn nữa tác dụng phụ của dược vật này rất nhỏ, gần như không có, đây là chỗ mà những loại thuốc ở kiếp trước của hắn không thể bằng được.

Bởi vì phải ra khỏi thành mua dược vật nên Nhạc Trương Thị không ở trong điếm. Trong hành lang chỉ có một gã chưởng quỹ cùng mấy tên tiểu nhị, ngoài ra còn có một nhân viên mười hai tuổi mới tuyển Nhạc Băng Thiến ngồi chễm chệ sau quầy, vẻ mặt nghiêm túc. Nhạc Vũ thấy vậy trong bụng ngoài bội phục còn cười thầm một trận.

Nhạc Băng Thiến không để ý đến hắn, nhìn thấy hai người đi vào thì quay sang chỗ khác, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp. Nhạc Vũ nhún vai điềm nhiên, mang theo Nhiễm Lực chạy thẳng tới hậu đường. Cũng không phải hắn không muốn thân cận với tiểu muội, mà nhìn bộ dạng cự tuyệt người ngàn dặm của đối phương thì hắn cũng không muốn cố ép.

Lúc sắp bước vào hậu đường, khóe mắt của Nhạc Vũ thấy Nhạc Băng Thiến vẻ mặt tức giận bỗng nhiên đứng lên, hướng sang bên này định nói điều gì lại thôi. Nhạc Vũ càng cười thầm nhưng vẫn không chút do dự bước vào bên trong.

Tiệm thuốc Thuận Phúc mở cách cổng thành phía nam không xa. Bởi vì giá đất đắt nên cho dù là mặt tiền hay hậu đường cũng không thể so với tiệm thuốc của dòng họ. Bất quá có thể là vì quy mô nhỏ cộng với thiên phú quản lý của Nhạc Trương Thị mà bên này có vẻ quy củ hơn rất nhiều.

Chỗ đầu tiên bước vào là kho thuốc, ở đây cũng không có hơn ngàn tủ thuốc và mấy vạn ngăn kéo như chỗ Nhạc Vũ ở hơn nửa năm trước nhưng tổng số cũng đến hơn năm sáu ngàn. Mỗi tháng Nhạc Vũ dành ra mấy ngày đến đây để nhận biết dược vật. Bất quá hôm nay không dừng lại ở đây mà chạy thẳng tới chỗ giếng trời đằng sau. Ở chỗ này có ba lò thuốc lớn.

Vừa thấy hai người tới, mười mấy học đồ đang bận rộn đều dừng tay cúi người hành lễ.

"Vũ thiếu gia, chúng ta dã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài tới khai lò!"

Người lên tiếng là một lão nhân tuổi chừng bảy mươi, tóc trắng râu bạc trắng, chính là vị lão dược sư mà Nhạc Trương Thị lần trước mời về tên là Trang Tùng. Ông ta dù đã thất tuần, song thanh âm vẫn vang như chuông, đi lại nhanh nhẹn như tráng niên. Tại

Nhạc Vũ gật đầu, ý bảo đám học đồ tiếp tục công việc. Sau đó cau mày xoay người, nhìn về phía bên cạnh của giếng trời. Lúc vừa bước vào tiệm thuốc cũng đã mơ hồ nghe được đằng sau không ngừng truyền đến tiếng đánh vang, lúc này lại càng thấy tro bụi tràn ngập trên không.

Trang Tùng sát ngôn quan sắc, đã biết ý Nhạc Vũ, lập tức vừa cười ở bên cạnh giải thích:"Để nói cho Vũ thiếu gia biết, chủ mẫu vài ngày trước đã mua mấy tiểu viện lân cận phía sau, tổng cộng ba mươi hai gian nhà ngói, đều lấy ra làm chỗ chế thuốc. Chỗ này của chúng ta đúng là chật chội."

Nhạc Vũ hơi nhướng mày, xem ra chuyện kia của Nhạc Trương Thị đã thành mấy ngày trước. Ngày trước hắn còn đang kỳ quái, thái độ của Nhạc Duẫn Kiệt tại sao lại đột nhiên thay đổi. Cho đến khi đêm về cố ý thỉnh giáo mới hiểu được hùng tâm kinh người của mẫu thân. Nhạc Vũ chỉ muốn bán thuốc trong Nhạc gia thành, Nhạc Trương Thị lại tính toán xây dựng cả mạng lưới tiêu thụ trên toàn Bắc Mã Nguyên. Hơn nữa lúc ấy đã thông qua quan hệ ở mẫu tộc đem bộ phận sản xuất thuốc trị thương chuyển tới tiệm thuốc Trương thị ở Lê thành tiêu thụ. Một số thành nhỏ chung quanh cũng đã đàm phán xong.

Thật ra nếu khấu trừ đi phí nhân công và chuyên chở thì lợi nhuận còn lại cũng không nhiều. Nhưng một khi hoàn thành mạng lưới này thì có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Theo suy đoán của Nhạc Vũ, vị tộc trưởng đại nhân xem ra sợ rằng coi trọng mạng lưới tiêu thụ của nhà bọn họ và ảnh hưởng của Nhạc Trương Thị đối với lĩnh vực này hơn là số võ sư đánh thuê cấp thấp.

Nhạc Vũ lần này tới tiệm thuốc là đã chuẩn bị đem dược phương Bổ Khí Hoàn đã hoàn thành truyền thụ cho dược sư cùng học đồ. Bất quá cho dù là chế luyện Bổ Khí Hoàn cũng không cần phải khuếch trương như vậy. Giải thích duy nhất chính là Nhạc Trương Thị đã cùng đạt thành hiệp nghị với một số thương nhân của các thành thị xung quanh.

"Nhưng những thứ tro bụi kia làm sao bây giờ?" Nhiễm Lực nhìn bầu trời kia tràn ngập bụi mù thắc mắc. Gã đã bên cạnh Nhạc Vũ cả năm nay nên cũng nắm vững quá trình chế thuốc, cũng biết là khi chế thuốc tối kỵ nhất là lẫn vào tro bụi và những thứ khác.

Trang Tùng nghe vậy lại thi lễ:"Xin nhị vị yên tâm, hôm nay khai lò thì mấy hôm trước chủ mẫu đã mời người nhìn khí trời, hôm nay là gió bắc, tro bụi bên kia không thổi tới đây."

Nhạc Vũ nghe vậy mới cảm thấy thoải mái, tuy nói còn có chút lo lắng. Bất quá hắn cũng biết, Trang Vũ không có quá nhiều đích thiên phú về dược vật nhưng rất thành thật. Nếu có vấn đề thì đã lập tức ngăn trở Nhạc Trương Thị.

Nhạc Vũ cũng không để ý tới nữa mà đi vào phòng trống bên trong. Nơi này có mấy chục thùng đựng đầy dược chất. Điều hắn muốn chính án theo tỷ lệ tăng thêm mấy thùng lớn ở giữa, số còn lại thì đổ cả vào rãnh nước, thậm chí là súc rửa sạch sẽ.

Thời đại này không có ý thức độc quyền, muốn ngăn việc sao chép một số bí phương cũng đành phải dùng loại phương pháp ngu xuẩn này. Vốn đây là công việc của mẫu thân hắn, bất quá những ngày qua Nhạc Trương Thị thật sự quá bận, cộng thêm còn phải dạy cho đám học đồ điều chế Bổ Khí Hoàn nên Nhạc Vũ cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời tự mình ra trận.

Sau khi làm xong mọi việc đã có người phân loại đem thùng gỗ mang ra để làm "Mẫu thuốc" bảo tồn trong hầm băng. Về phân lượng, thuốc này chỉ chiếm một phần nhỏ trong dược vật nhưng chiến vị trí rất quan trọng vì một lần phối tốt có thể dùng được trong năm ngày.

Sau khi Nhạc Vũ ra khỏi phòng thì đám học đồ đã đem một phần mẫu thuốc đổ vào một lò thuốc đã có sẵn một số lượng lớn các dược chất đủ màu. Nhạc Vũ đi tới lấy tay xem xét những thành phần bên trong rồi thầm gật đầu, Trang Tùng này không hổ là người mà Nhạc Trương Thị tự mình mời tới, quả nhiên tận chức tận trách. Tỷ lệ dược vật này tuy không thể nói là quá chính xác nhưng cũng đã vượt xa tiêu chuẩn tối thiểu của hắn.

Kế tiếp là đóng lò để chế thuốc, bất quá khi vừa mới đóng nắp lò lại thì Nhạc Vũ đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh cãi vã từ phía trước truyền đến. Hắn nhìn sang Nhiễm Lực thì thấy gã cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Trong nháy mắt hai người đều phản ứng song song bước ra phía trước cửa hàng, vừa đi được nửa đường thì thấy vị chưởng quỹ thần sắc lo lắng vừa chạy vừa gọi tên bọn hắn.

Nhạc Vũ thấy thế đầu tiên là âm thầm lắc đầu, năng lực vị chưởng quỹ này không tệ nhưng thiếu phần trấn định. Bất quá ở nơi thành nhỏ này coi như đã đạt yêu cầu, nếu đòi hỏi quá cao e là tìm không ra, điều hắn nghe thấy tiếp theo lại càng buồn cười.

"Ngươi nói có người gây chuyện ở tiệm thuốc chúng ta? Ha hả, này thật đúng là ly kỳ"

Nhạc Vũ quả thật cảm thấy kinh dị, nói như thế nào hắn cũng là con cháu trực hệ của Nhạc gia. Toàn thành trừ những người tay nắm trọng quyền thì cũng chỉ có hắn lấy thế áp người. Thậm chí cho dù là những võ sư, chỉ cần không phải mà một thành viên trong Nhạc thị thì trong thành này đều cúp đuôi làm người, sao có kẻ nào dám đến tìm hắn gây phiền toái?

Huống chi Nhạc Trương Thị kể từ khi sau khi làm ăn phát đạt đã gia tăng thêm tới tám vị cường giả cấp võ sư bảo vệ hiệu thuốc, nhân vật tầm thường muốn giương oai, cũng phải nghĩ kĩ phân lượng.

"Vũ thiếu gia, lần này thực sự có chút rắc rối!"

Thấy Nhạc Vũ vẫn bình thản, chưởng quỹ kia ra vẻ gấp gáp."Lần này người gây chuyện có ít nhất ba vị võ sư, ngoài ra còn có Đạm Vân Thành Thiếu thành chủ"

Nhạc Vũ đầu tiên vẫn không hề động dung, song khi nghe ba chữ Đạm Vân Thành thì sắc mặt của hắn rốt cục dần dần ngưng trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui