Quân Lâm Thiên Hạ


Thời gian chuẩn bị của Quảng Lăng tông đang trôi nhanh hơn tưởng tượng của Nhạc Vũ thì lại có người tới thúc dục.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ đi ra ngoài, cũng không quan tâm đi nhắn nhủ mấy người Nhiễm Lực mà tùy ý luyện chế ra một bản mạch silic rồi theo Nông Dịch Sơn bay về hướng Phù Sơn. Cũng may mấy khối hồn ngọc phân tích thân thể mà mấy ngày trước hắn giao cho ba người thì những kiến giải về điển tịch đạo gia đủ cho bọn họ tập luyện cả năm.

Bản sơn của Phù Sơn tông cách đây ba vạn dặm. Tuy nhiên ngay cả chiếu cố đến tốc độ của những đệ tử Linh Hư cảnh thì đến nơi cũng chỉ mất chừng mười phút.

Khi đến nơi, Nhạc Vũ đã thấy vô số đệ tử các tông tụ tập. Gần như các môn phái tu tiên của phía đông dãy núi Phượng Hà đề có trưởng bối tông môn dẫn theo từ vài trăm đến cả ngàn đệ tử có mặt.

Nhất thời phía dưới Phù Sơn hội tụ hơn vạn tu sĩ Linh Hư cảnh, hơn trăm tu sĩ Kim Đan, thậm chí tu sĩ Nguyên Anh cũng có tới ba bốn vị, thanh thế đúng là thịnh cực.

Bất quá nhìn qua cảnh này, mấy người bên Nhạc Vũ cũng không lộ vẻ vui mừng.

- Những tên gia hỏa cỏ đầu tường này lúc Phù Sơn tông công kích Quảng Lăng thì không có mặt. Lúc này lại đến nịnh nọt, không chê quá muộn?

Y Nguyên Triết lạnh giọng cười cười, trên mặt không lộ vẻ gì nhưng ngữ điệu khinh bỉ đến cùng cực:

- Hiện giờ Phù Sơn Tông chỉ còn khoảng ngàn tu sĩ Linh Hư cảnh

, Kim Đan cũng chỉ hơn mười vị mà thôi. Một mình Quảng Lăng tông ta giải quyết là được, làm sao cần bọn họ chạy tới tham gia náo nhiệt?


- Y sư thúc cần gì căm tức như thế? Nơi này nếu là cường công, đệ tử tông ta ít nhiều cũng có thương vong, có người đến chịu chết thay, chẳng phải là vừa vặn?

Nghiêm Hạo nghe vậy cười hì hì, bất quá trên khóe môi cũng hiện ra hàn ý thấu xương, Thích Phụng Tiết bên cạnh cũng nghiến răng:

- Thực lực tông ta qua mấy mấy trăm năm nay đã dần yếu đi, không phải như ngàn năm trước. Đặc biệt từ sau khi Tiểu Quan Phong suy sụp thì đã không còn tiềm lực áp chế Bắc Hoang. Đám người này có ý dòm ngó cũng là bình thường. Hiện giờ không cần so đo, chỉ là sau khi đại cuộc đã định thì có một số việc vẫn cần tính toán sòng phẳng để cho bọn chúng nhớ kỹ. :

Nhạc Vũ hơi nheo mắt nhưng vẫn im lặng. Theo như hắn biết, trong Bắc Hoang có hơn vạn linh mạch lớn nhỏ, với lực của tông môn cũng không thể chiếm cứ toàn bộ, chỉ có thể lựa chọn ra một số nơi đầy đủ linh lực mà khống chế tuyệt đối. Những chỗ còn lại vẫn phải dành cho những tán tu và các tiểu môn phái.

Quảng Lăng tông vẫn nên nhìn về phía nam nơi có Vân Mộng Tông. Bản sơn của Vân Mộng tông có hai linh mạch nhị phẩm quy mô không dưới Quảng Lăng phía dưới nhị phẩm linh mạch.

Chỉ là những năm qua, Vân Mộng Tông vẫn một mực thế cường, lại có Băng Nguyệt tông kiềm chế nên thủy chung không thể tìm được cơ hội mà thôi.

So với những tông môn truyền thừa từ Hồng Hoang, thời gian lập tông thời đại, liền truyền thừa xuống tông môn, Quảng Lăng tông lập phái thời gian quá muộn. Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu năm đó tuy là cưỡng ép chiếm lấy Quảng Lăng sơn, đuổi hết tất các tán tu và tông môn trong đó. Bất quá hành động này khiến cho phần đông thế lực Bắc Hoang công phẫn. Từ đó đến mấy ngàn năm về sau cũng không thể đem hết toàn lực đánh dẹp lẫn trấn áp, mãi không không thoát được khỏi vũng bùn.

Tuy sau này thế lực dần dần cường thịnh lại dẫn tới sự cảnh giác của mấy đại tông môn phía nam, âm thầm bồi dưỡng một ít môn phái đối kháng với Quảng Lăng tông. Đến khi Băng Nguyệt tông lập phái tại Cực Bắc Băng Nguyên lại càng khiến tuyết lạnh thêm sương. Những năm này suy sụp, đúng là chư phương hợp lực, phảng phất một đầu xiềng xích kiên cố cầm tỏa. Trong mấy ngàn năm, Quảng Lăng tông cố nhiên là nguyên khí đại thương, Vân Mộng Tông cùng Băng Nguyệt tông, thậm chí Yêu tộc Tam Sơn, cũng thực lực đại tổn, để cho Thái Huyền tông quật khởi, Vân Mộng Tông vô lực xưng hùng Dực châu, Băng Nguyệt tông ở cực bắc cũng có đoạn thời gian gặp phải nguy cơ.

Bất quá mấy năm này, tuy là lúc Quảng Lăng tông có thực lực yếu nhất nhưng là cơ hội tuyệt hảo để giãy giụa xiềng xích. Một khi có thể chặt đứt thì xu thế đằng không ngày sau là không thể ngăn chặn.

Nói đến đại cục, chỉ cần hôm nay có thể công phá Phù Sơn, Quảng Lăng tông hiệp lực phần đông tán tu và thế lực phụ thuộc để hoành ngang Bắc Hoang. Một Thái Huyền tông, mặc dù còn có chút thực lực nhưng khó chống đỡ được đại cục. Chuyện xấu duy nhất cũng chỉ có Băng Nguyệt tông phía bắc mà thôi. Vì thế trên dưới tông môn đều hết sức coi trọng cuộc chiến lần này.


2000 đệ tử Linh Hư cảnh lẫn mấy chục Kim Đan của Quảng Lăng tông dừng lại bày trận cách Phù Sơn chừng trăm dặm. Mấy người Nhạc Vũ lại theo Nông Dịch Sơn bay đến một đỉnh núi cao tới vạn trượng, sau đó từng người đứng đầu của các tông môn đều ngự khí bay đến.

Nhìn thấy những người này, Nhạc Vũ đã sớm thối lui sang bên cạnh. Cũng không phải hắn không quen việc quan hệ hay đưa đẩy mà lúc này không để tâm đến.

Bất quá tuy là hắn tránh đi nhưng người tất cả các tông lúc vừa đến, động tác đầu tiên không hẹn mà cùng nhìn hắn dò xét, thần sắc lộ vẻ cực kỳ phức tạp.

- Sau hai cuộc chiến ở Hạ Cơ sơn, danh tiếng Vũ sư điệt xem ra chấn động Bắc Hoang, càng vượt qua Hư Nhược Nguyệt!

Nghiêm Hạo có vẻ không kiên nhẫn, đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, nhẹ giọng trêu đùa:

- Lần này Quảng Lăng tông ta có thể một trận chiến mà định càn khôn, công lao của Vũ sư điệt đứng đầu. Vốn nghĩ đại chiến chư tông lần này cũng phải kéo hơn vài chục năm, nào ngờ chỉ cần sư điệt đã có thể đánh trọng thương Phù Sơn đến mức độ này.

- Đệ tử nào dám kể công.

Nhạc Vũ đang suy nghĩ đến chuyện năng lượng ngũ sắc trong đan điền, lúc này nghe vậy giật mình:

- Sư thúc nói lần này một trận chiến định càn khôn. Nói như vậy, Băng Nguyệt tông đã bỏ ý định xuôi nam?.

- Đúng vậy!


Nghiêm Hạo nhẹ gật đầu, thấy Nhạc Vũ lộ vẻ khó hiểu thì giải thích :

- Vài ngày trước Ngôn Vô Cực của Băng Nguyệt tông đã dùng thần hồn lập thệ, ba mươi năm không cùng Quảng Lăng tông đối địch. Bất quá phòng bị của tông môn đối với Băng Nguyệt tông không giảm trái lại còn tăng, lần này Nghiêm sư thúc tổ cùng Dục sư cô tọa trấn bổn sơn mà không tới đây là vì thế.

- Ba mươi năm? Thì ra là thế! Sư thúc . Hư Nhược Nguyệt chưa chết?

Nhạc Vũ suy ngẫm chốc lát liền hiểu ngay. Ngày ấy lúc trảm sát Hư Nhược Nguyệt liền cảm giác có chút không đúng. Đại lượng hồn thức chủ động tán vỡ ra, phiêu tán ra bốn hướng, đến khi đánh nát Kim Đan thì trong đó không còn bao nhiêu thần hồn tồn tại, tình hình thực là quỷ dị. Lúc ấy hắn vẫn muốn truy sát Huống Vân Hoa nên không để ý, hôm nay nghĩ đến phần nhiều là do nàng có biện pháp khác phục sinh nên tận lực bảo tồn hồn lực.

Nghiêm Hạo ngạc nhiên, ngay sau đó tán thưởng:

- Sư điệt từ trước đến nay tuy là rất ít dùng mưu, bất quá ta xem chuyện âm tụng quỷ trá trên thế gian này cũng khó khăn giấu diếm được ngươi. Hư Nhược Nguyệt hoàn toàn chưa chết, Ngôn Vô Cực chịu dùng thần hồn thề cũng bởi vì vậy. Ha ha! Cái này cũng lại là sư điệt lập công.

Nói đến chỗ này, Nghiêm Hạo dừng một chút, ra vẻ tiếc hận:

- Kỳ thật không lâu trước đó chư vị Trưởng lão đều đã quyết định để sư điệt kế nhiệm vị trí Chưởng giáo, ngay cả Chưởng giáo chân nhân cũng đã tán thành, thậm chí nguyện sớm thoái vị. Chỉ là biểu hiện của sư điệt mấy ngày gần đây lại khiến người ta thất vọng, kỳ thật với tâm tư của Vũ sư điệt, chỉ cần tập trung một chút cũng đủ đảm nhiệm.

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, bây giờ hắn đang hận mỗi chút thời gian đều dùng để tu hành, sao có thể để những việc vặt kia quấy nhiễu. Cho dù mong muốn báo đáp công lao trợ đạo của Quảng Lăng tán nhân cũng không cần như thế.

Nghiêm Hạo thấy hắn không màng danh lợi thì biết bản thân cũng không thể động viên, vốn thầm thở dài nhưng ngay sau đó vui vẻ quay người rời đi. Nhạc Vũ như thế, đối với Quảng Lăng tông mà nói cũng là chuyện tốt. Một lòng một ý tu hành, đạo tâm không vì việc gì mà thay đổi, điều này càng thêm hữu ích với tông môn.

Xem trong chư tông thiên hạ, chỉ cần có một tu sĩ Đại Thừa đã có thể chấn hưng tông môn. Nếu tông phái nào có hai tu sĩ đại thừa thì mới có thể chính thức vấn đỉnh.

Đối với thành tựu sau này của Nhạc Vũ, toàn bộ tông môn cũng đều hy vọng.


Bản thân Nhạc Vũ lúc này đang nhíu mày, nhớ tới trận chiến nguy hiểm với Hư Nhược Nguyệt ngày đó.

- Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng. Lần này chưa tru sát được thực là đáng tiếc. Cũng không biết nàng đến cùng tu luyện pháp môn gì mà có thể phục sinh? Tựa hồ cũng không phải Huyết Hà công.

Lần sau nếu như gặp lại, nhất định phải nghĩ biện pháp triệt để trảm sát mới tốt

Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ khẽ động triệu hồi Chiến Tuyết. Đến lúc nàng xuất hiện thì Nhạc Vũ thấy nàng vẫn đang khoanh chân tĩnh tọa như đang suy nghĩ điều gì mà không hay biết đã rời khỏi thần quốc.

Nhìn qua bộ dạng này của Chiến Tuyết, Nhạc Vũ là không khỏi mỉm cười, trong nội tâm dâng lên một niềm yêu thương khó tả. Hắn đưa tay lên gõ đầu Chiến Tuyết, thấy nàng cuối cùng tỉnh táo lại, đưa mắt ngơ ngác nhìn bốn phía, nhẹ giọng cười hỏi:

- Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?.

Chiến Tuyết đưa tay lên xoa đầu, đến khi trông thấy Nhạc Vũ thì hoảng sợ vội vàng lui về sau vài bước, sắc mặt đỏ bừng đưa lên thanh Bạch Đế kiếm:

- Thiếu gia, Tuyết Nhi đang nghĩ biện pháp tăng uy lực phẩm cấp của nó.

Nói đến đây, thần sắc Chiến Tuyết ảm đạm:

- Lần trước Tuyết Nhi không giúp được chủ nhân .

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ tâm tư cô nàng quả nhiên là không ngoài sở liệu của hắn, vẫn phiền não vì chuyện một tháng trước, hắn liền lấy ngay thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ, ném về phía Chiến Tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận