Quân Lâm Thiên Hạ


Trần Đông vừa buồn vừa giận khó tả, nhớ tới mấy năm trước Phù Sơn tông cường thịnh, Quảng Lăng tông tuy là cường hoành nhưng tuyệt đối không thể khi dễ chà đạp như thế.

Hắn biết mối hận của Nhạc Vũ đối với Phù Sơn vẫn chưa thoi nên cũng không để ý sự tình Huống Vân Hoa, ngược lại hỏi:

- Hôm nay Ninh Càn Khôn đã chết, không biết Quảng Lăng tông đối với chúng ta còn có xử trí thế nào?.

- Chưởng giáo chân nhân chính miệng đáp ứng, tông ta tự sẽ không nuốt lời.

Nhạc Vũ liếc nhìn Trần Đông, thấy khẩu khí buông xuôi của hắn thì không khỏi thương cảm. Chỉ là ngay sau đó hắn không chút do dự lấy ra ba tờ phù văn trong suốt, phân biệt ném đến ba tu sĩ Nguyên Anh còn lại của Phù Sơn tông , lạnh lẽo:

- Chỉ cần mấy vị đem tờ phù văn này đánh sâu vào Nguyên Anh thì ân oán tông ta coi như chấm dứt. Tông ta cũng không so đo chuyện Phù Sơn tông mạo phạm lần này.

- Tử mẫu khống tâm phù?

Nhạc Vũ còn chưa dứt lời, sắc mặt Trần Đông đã tái nhợt.

Nếu như bị đạo phù này khống chế thần hồn, chỉ cần người bị khống chế có ý phản bội thì lập tức chịu đau đớn tận cùng, thậm chí chết đi, so với dùng thần hồn lập thệ còn hung hiểm hơn mấy chục lần.

- Nếu như thế, tồn vong tông ta chẳng phải lúc nào cũng phải lệ thuộc vào ý niệm Quảng Lăng tông?.

Trần Đông rét lạnh, hai mắt trợn trừng nhìn Nhạc Vũ:

- Nếu Quảng Lăng tông lúc trước đã đáp ứng vậy thì sao giờ còn phải giở thủ đoạn này?

- Tông ta không tin được bọn ngươi!

Trần Đông đang còn sững sờ thì , Nhạc Vũ đã thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói:

- Nếu đã có ý định làm môn hạ tay sai cho Quảng Lăng tông vậy thì tiếp nhận ba tờ Tử mẫu khống tâm phù cũng không tính là quá mức. Chưởng giáo tông ta tuyệt không phát rồ, chỉ cần Phù Sơn tông không làm gì vi phạm thì có thể dưới sự bảo hộ của Quảng Lăng, bảo vệ truyền thừa đạo thống không đứt đoạn.

Trần Đông khẽ mấp máy môi chuẩn bị tiếp tục tranh luận rồi lại rối trí nhắm mắt, thần sắc suy bại lui về sau một bước. Xu thế Phù Sơn tông suy bại đến cùng cực, linh trận đã phá, nhân tâm tư tán, toàn bộ tông không còn bao nhiêu lực kháng cự. Quảng Lăng tông thậm chí không cần tổn thương tính mạng một đệ tử có thể trực tiếp san bằng.

Kỳ thật lúc này nếu không bị ước thúc bởi việc Quảng Lăng tông sẽ hộ vệ thì những đại tông phái tụ tập dưới kia sẽ lập tức đánh giết lên đến đỉnh. Cho dù là linh mạch ở đây hay trân tàng đều hấp dẫn người khác. Sống chết tông môn chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của người thiếu niên này, tông môn dựa vào cái gì để kháng cự? Chọc giận đối phương, chỉ sợ lập tức là được đem đạo thống Phù Sơn đoạn tuyệt.

Ba tu sĩ Nguyên Anh hai mặt nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương vẻ uất hận vô lực lẫn đắng chát, sau đó đồng loạt thở dài, đưa tay hút tử mẫu khống tâm phù vào Nguyên Anh trong cơ thể. Từ ba tờ phù triện này vươn ra vô số sợi tơ trong suốt trói buộc chặt chẽ lấy thần hồn cả ba.

Tử mẫu khống tâm phù khống chế thần hồn, cho dù chuyển thế cũng không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể bị người bài bố. Nhưng trước mắt còn hơn vẫn lạc, đoạt tuyệt truyền thừa tông môn.

Nhạc Vũ thấy thế cũng thoả mãn gật đầu. Hắn thấy vẻ phẫn hận lẫn không cam lòng trên mặt Trần Đông thì không nói thêm mà sải bước ra ngoài điện. Lúc bước ra đến cửa điện, Nhạc Vũ chợt phất lên Long Tước phiến đánh ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang đánh về Liêm Lập đang bị thương ngồi xếp bằng. Sau khi Đại hóa Chư Thiên chân viêm trên người lão mất đi khống chế thì đồng thời Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đè xuống biến lão thành bánh thịt!

Nhạc Vũ đánh ra một chuỗi đạo quyết, thôi động Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn như trường kình hấp thủy thu nhập Đại hóa Chư Thiên chân viêm dang phiêu dạt, sau đó nhìn vào những đệ tử Phù Sơn đang kinh hoàng:

- Đây là ân oán cá nhân, không quan hệ với Quảng Lăng tông, nếu muốn báo thù cứ tìm ta! Tuyết Nhi, chúng ta đi.

Nhạc Vũ dứt lời, liền không chút lưu luyến trú kiếm rời đi. Thiên Ti Tuyết Kiếm cũng loạn vũ một hồi, triệt để chém nát thân hình Huống Vân Hoa rồi theo bản tôn độn nhập hư không.

Trần Đông đầu tiên là tức giận, sau một lát liền khôi phục tỉnh táo, lộ vẻ nghi ngờ nói:

- Chư vị sư thúc, hành động này của Nhạc Vũ có ý tứ gì?

- Các kiếm giới chấtruyenfull.vn.

- Ta thấy hắn tru sát Liêm sư điệt đơn giản là vi không chịu buông bỏ ân oán với tông ta mà thôi.

Người trẻ tuổi nhất trong ba tu sĩ Nguyên Anh lên tiếng cười khổ:

- Ta xem lần này hắn chịu đáp ứng giữ lại Phù Sơn tông, đoán chừng chính là báo ân huệ ngươi năm đó, trong nội tâm cũng không tình nguyện. Tận lực lưu lại mấy hậu thủ này chính là đợi sau này nếu tông ta tiến hành báo thù thì sẽ danh chính ngôn thuận, diệt đi Phù Sơn tông ta. Tự tin của kẻ này đúng là vượt xa thường nhân, trong mắt hắn, chỉ sợ không coi Phù Sơn tông vào đâu.

Trần Đông nhướng mày, đầu tiên định phản đối, cho dù là Phù Sơn tông thảm bại trận chiến này nhưng chỉ cần có đủ thời gian chỉnh đốn thì cũng có thể vực dậy! Trong Bắc Hoang có thể trừ đi Quảng Lăng Băng Nguyệt, bên ngoài cũng có thể liệt vào hàng đại tông!

Ninh Càn Khôn tuy là đã chết vào tay kẻ này nhưng đó là do lão đã bị thương nặng đến gần như vẫn lạc tình trạng, lại có pháp kiếm ký thác nguyên thần của Nông Dịch Sơn bảo vệ nên kẻ này mới có thể đắc thủ.

Đến khi hắn nhìn lại vẻ mặt sầu khổ của mười mấy người bên cạnh mới giật mình, quả thật sau mấy năm, với tu vi của Nhạc Vũ thì đúng là không cần sợ Phù Sơn tông

Cơ hồ cùng lúc ở trăm dặm ngoài Phù Sơn, Thích Phụng Tiết cũng thở dài một tiếng:

- Một tông môn mấy ngàn đệ tử, không có một kẻ huyết khí. Cho dù là dưới áp lực của tông ta thì cũng không nên chịu nhục quá mức, Phù Sơn tông chỉ còn trên danh nghĩa.

- Chỉ là cái hài tử kia không khỏi có chút nhục người quá đáng!

Y Nguyên Triết nhíu mày, trên mặt ra vẻ không ngờ:

- Ninh Càn Khôn trăm năm qua ngoài sáng trong tối, ngầm tàn sát không dưới hơn trăm đệ tử tông ta. Lần này để hắn dễ dàng chết đi quả thực là tiện nghi. Bức hắn tự sát tạ tội cũng là hả giận, chỉ là cuối cùng tru sát Liêm Lập thì không cần.

- Tiểu Vũ sâu hận Phù Sơn, đã không thi triển thủ đoạn bức phản Phù Sơn, có thể nói hiền hậu. Tâm cơ hài tử này rất cao minh, ta xem mỗi bước sau khi hắn nhập Phù Sơn nhìn như là hơi lộ ra quá phận, kỳ thật đều có thâm ý. Giết chết vài tên Kim Đan, ai cũng đều là người tâm phúc của Ninh Càn Khôn. Ba lão già kia khoanh tay đứng nhìn, Ninh Càn Khôn khôn quan tâm tới tồn vong tông môn. Mấy ngàn đệ tử Phù Sơn sau này nhất định khó có thể tề tâm hợp lực, đoán chừng trong vòng 300 năm nữa khó có thể gây họa. Chúng ta thi triển chút thủ đoạn, có thể thêm được mấy ngày tay sai trung thành.

Nghiêm Hạo không cho là đúng, cười nhẹ ra vẻ tán thưởng. Mắt thấy Nhạc Vũ từ xa ngự kiếm bay thẳng mà đến rồi dừng lại hỏi Nông Dịch Sơn:

- Chưởng giáo chân nhân, hiện giờ bên Phù Sơn tông là đại cục đã định! Chỉ có chút ít chuyện cần xư r lý, thế cục đã là không tiếp tục lo lắng. Không biết bên tông môn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Băng Nguyệt tông đã bội phản xuôi nam?

Lời vừa nói ra, không chỉ là Nghiêm Hạo, mà cả Y Nguyên Triết cùng Thích Phụng Tiết đều lộ vẻ hiếu kỳ lẫn lo lắng. Nhạc Vũ cũng đứng trang nghiêm lắng nghe.

Nông Dịch Sơn khẽ thở dài, biết rõ hôm nay không nói, chỉ sợ mấy trụ cột trong tông môn sẽ khó yên tâm, suy nghĩ một lát rồi phất tay:

- Được rồi, các ngươi nghe vậy. Mấy hôm trước trong Thông Văn điện có nghe ngóng được là Lệ Bi Hồi đã quay trở lại, dẫn Tam Sơn yêu soái tiến về Thanh Châu, nguyên do cụ thể thìkhông biết

- Thanh Châu?

Y Nguyên Triết nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu:

- Ta đâu thấy bên Thanh Châu gần đây có động phủ của tu sĩ thượng cổ hay trọng bảo gì xuất thế. Với thương thế của bọn chúng, chỉ cần không có người tìm tới cửa đã coi như may mắn, sao còn có gan tranh giành với người khác?

- Chắc không phải là do chuyện này, nếu là như thế thì Chưởng giáo chân nhân cũng không cần lo lắng.

Nghiêm Hạo trầm ngâm một hồi, bất quá sau một lát liền ngưng trọng:

- Thanh Châu, ta nhớ đó là hang ổ của Yêu Vương Thương Ngô.

Mọi người đồng thời biến sắc, đồng tử Nhạc Vũ cũng co rút lại.

Hắn biết rõ chiến lực Yêu tộc, đại khái là tu vi càng về sau càng khó địch nổi tu sĩ nhân loại cùng giai. Thần thú tuy mạnh nhưng biến hóa quá muộn nên không thể tranh phong với cường giả nhân loại. Cộng thêm trong yêu tộc còn có thiên địch lẫn nhau, vì thế trong Đông Thắng đại lục, tuy có không ít Yêu tộc đã khai mở linh trí, số lượng chỉnh thể thậm chí vượt qua tu sĩ nhân loại ít nhất ba thành.

Nhưng đều bị nhân loại áp chế, ví dụ như tại Bắc Hoang. Tại

Bất quá cũng có vài địa phương là ngoại lệ. Ví dụ như Thanh Châu là nơi Yêu tộc hoành hành. Còn Thương Ngô đứng đầu Yêu tộc khiến cho tất cả cường giả đỉnh phong của Đông Thắng đại lục có cảm giác khó giải quyết.

Nhạc Vũ nhớ rõ có một lần bốn vị Đại Thừa tu sĩ liên thủ bậc Vương giả của Yêu tộc này, kết quả sau khi chiến đấu với thế lực Yêu tộc Thanh Châu thì đều bị trọng thương trốn đi. Bản thể Thương Ngô là yêu thú loại nào thì chưa ai từng biết. Có người đoán là thần thú phục dụng dị thảo mà sớm biến hóa nhưng cũng chỉ là lời đồn.

Lệ Bi Hồi dẫn người trở lại Thanh Châu, nếu là vì chuyện khác thì sẽ không ai để ý. Khiến người lo là người này nếu đến bái nhập dưới cờ Thương Ngô thì thế cục Bắc Hoang nhất định lại có biến cố. Một yêu tu có thực lực với Đại Thừa chân diệu cảnh đủ để một tay phá huỷ Quảng Lăng tông

Y Nguyên Triết nghĩ đến khả năng này trễ nhất, sắc mặt lập tức tái nhợt:

- Lệ Bi Hồi cũng là thần thú, với bản tính kiêu ngạo của hắn há chịu ở dưới Thương Ngô? Ta nhớ trước đây ít năm Thanh Châu cũng có ý mời chào, chẳng phải đã bị hắn cự tuyệt sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui