Quân Lâm Thiên Hạ


Lúc mười sáu thạch trụ hình lục giác dựa theo phương vị bên trong thạch điện xuất hiện bên trong trận đồ khổng khiến nó lóe ra ngân quang mãnh liệt, Nhạc Vũ đã cảm giác thần hồn của mình sắp bị trận đồ hút vào.

Quả thế! Mười sáu cột trụ kia chính là mấu chốt thứ hai để phá giải một trăm năm mươi bức họa đồ của Truyền Pháp trung điện. Hắc! Lại là dạng này, chỉ bằng sự tưởng tượng bây giờ của ta liền có thể đưa tới hiệu quả linh trận, có thể nghiên cứu được bổn nguyên của thế giới này sao? Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu, thật không biết thành tựu trận đạo mạnh mẽ tới trình độ nào! Nhưng pháp trận này tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn, chẳng lẽ cũng như phần thứ nhất?

Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, bắt đầu bên trong trận đồ tăng thêm đồ án chư thiên tinh thần, ngay sau đó liền kinh ngạc nhìn thấy đồ án khổng lồ kia bắt đầu từ từ chuyển động. Quang hoa màu bạc càng lúc càng lóe sáng, một cỗ hấp lực vô cùng cường đại đưa ý thức của hắn kéo vào bên trong.

Ước chừng thành công! Tốt nhất hiện tại ta đi báo cho chưởng giáo sư tổ, với ngộ tính của lão nhân gia, chỉ trong vòng một tháng có thể nắm giữ được bộ kiếm pháp này trong tay.

Nhạc Vũ đầu tiên vui mừng, ngay sau đó liền muốn đứng lên rời khỏi Truyền Pháp trung điện. Nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt hắn liền biến đổi, phát hiện ngay cả động tác đứng lên đơn giản như vậy, kể cả hồn thức của hắn bên trong đồ án cũng không cách nào làm được.

Cũng cho tới lúc này hắn mới phát hiện được pháp trận quỷ dị trong đầu đã thoát khỏi sự khống chế. Hấp lực theo thời gian trôi qua, đã trở nên càng lúc càng cường đại. Toàn bộ thần hồn cùng ý thức của Nhạc Vũ, cơ hồ không cách nào chống đỡ, toàn bộ đã bị kéo vào bên trong.

Ngay lúc này Tân Ngọc ngồi một bên hai mắt mở ra, kinh nghi bất định nhìn Nhạc Vũ, cảm giác được hồn thức ba động của hắn cơ hồ hoàn toàn biến mất bên trong thạch điện.

Không phải hoàn toàn không thấy, mà là co rút lại đến cực hạn, ít nhất ở bên ngoài cơ thể đã không còn cảm giác được. Cùng lúc đó vô số linh lực đang tập hợp truyền vào bên trong Nê Hoàn Cung của thiếu niên trước mắt.


Tân Ngọc suy ngẫm thoáng chốc, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, trong lòng bỗng cả kinh, ngay trong nháy mắt sát ý vừa đan xen, vừa định cử động nhưng đột nhiên trong thấy sau lưng Nhạc Vũ bỗng xuất hiện một trận không gian ba động mãnh liệt, một bạch y thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ nâng kiếm bay ra, lạnh lùng nhìn hắn, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Nhạc Vũ.

Nhìn thấy được cảnh tượng này, Tân Ngọc theo bản năng cau mày, mạnh mẽ đè nén cảm giác nôn nóng trong lòng, hắn từng nghe nói qua thiếu nữ trước mặt tuy mặc trang phục ngoại môn đệ tử Quảng Lăng Tông, nhưng lại có dấu hiệu như Kim Đan tu sĩ kia . Nhưng thân phận lai lịch cụ thể hắn hoàn toàn không biết, mơ hồ có tin đồn nàng là khôi lỗi của Nhạc Vũ, tuy nhiên không có căn cứ cụ thể chính xác. Bạn đang đọc truyện được tại

Ánh mắt linh động, còn có tình cảm phong phú cũng không phải những luyện thi cùng cơ quan khôi lỗi có thể so sánh được.

Thân phận chân thật của nàng, Nông Dịch Sơn cùng mấy trưởng lão trong tông môn đã giữ gìn, ngay chính hắn còn chưa có tư cách biết được.

Quan trọng nhất là thực lực của nàng hắn nhìn không xuyên thấu, hồn áp khổng lồ mà ngưng đọng, vượt xa khỏi trình độ của tu sĩ Kim Đan, thậm chí có thể so sánh với hắn lúc sơ tấn Nguyên Anh kiếp trước. Ánh mắt mang theo ý tứ cảnh cáo, càng làm cho hắn như rơi vào vực sâu vạn trượng, không chỗ nương thân, lạnh băng thấu xương.

Tân Ngọc theo bản năng chợt cảm giác, chỉ cần mình có động tác bất lợi với Nhạc Vũ, nàng có thể lập tức giết hắn, hơn nữa thực lực còn chênh lệch vượt xa hắn tưởng tượng.

Rốt cục nàng có lai lịch ra sao? Còn nữa, tình hình này của Nhạc Vũ phảng phất như có chút ít không đúng, chẳng lẽ hắn thật sự tìm được cách phục hồi Quảng Lăng Tuyệt Kiếm kia?


Nghĩ tới đây, Tân Ngọc liếc nhìn hai người trước mắt, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, bước ra khỏi thạch điện.

Mặc dù tìm được thì thế nào?Năm đó khi huynh trưởng hắn lấy cảnh giới Nguyên Anh Xuất Khiếu lần đầu tìm hiểu ba chiêu kiếm kia, đã rơi vào cảnh thần hồn bị thương nặng, đại não cùng thức hải gần như toàn bộ tổn hại. Cuối cùng phải lưu lại tin tức về Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, bắt đầu chuẩn bị chuyển thế. Cho dù là hôm nay cũng chỉ dám cẩn thận đi tìm hiểu mà thôi.

Cho dù thiếu niên kia có cường thịnh bao nhiêu, cũng tuyệt không thể nào mạnh hơn huynh trưởng hắn năm xưa! Kiếm quyết vượt qua cực hạn của thế giới này, như thế nào một tu sĩ Kim Đan đủ tư cách đi tìm hiểu?

Giờ khắc này bên trong ý thức của Nhạc Vũ đang cảm thấy hoa mắt choáng váng, tin tức vượt xa mười lăm linh phù màu tím đại hình kia điên cuồng rót vào bên trong ý thức của hắn. Chút ít dây thần kinh của hệ thống trí năng phụ trợ bên trong đầu hắn đang dần dần sụp gãy, cho dù hắn dùng khí huyết nguyên lực có thể so với tu sĩ Nguyên Anh toàn lực chữa trị cũng không chống đỡ nổi. Lúc này Diễn Thiên Châu đang không ngừng bành trướng, co rút, mặt ngoài cũng đang có vô số vết nứt rạn như lần trước, tựa hồ tùy thời đều có thể bị hỏng mất.

Tin tức ẩn chứa bên trong đồ án vì sao lại nhiều đến như thế? Đã quá khinh thường rồi, làm sao một tu sĩ Kim Đan có thể thừa nhận? Dù là Nguyên Anh cảnh giới sợ cũng bị biến thành ngu ngốc!

Nếu nói như vậy là do ta suy đoán sai lầm sao? Người của Tân gia chỉ có một người đạt tới Nguyên Anh Phân Thần cảnh giới, chịu đựng nổi lượng tin tức này, nhưng vì sao hai huynh đệ Tân gia lại có dị động như vậy?

Chính Nhạc Vũ cũng cảm thấy kỳ quái, trong lúc nguy cấp hiện tại còn có thể nghĩ ra những việc như vậy, chẳng qua ý thức của hắn hiện nay tuy tùy thời đều có thể bị tin tức khổng lồ ẩn chứa bên trong pháp trận chấn động hoàn toàn vỡ nát, nhưng tình hình cũng không phải quá mức ác liệt như tưởng tượng.

Nếu ở mấy tháng trước, nhất định hắn đã nổ tung mà chết.


Mà giờ khắc này, sau khi hắn nhận được mười lăm linh phù màu tím kia, Diễn Thiên Châu cùng hệ thống trí năng phụ trợ đã tiến hóa trên diện rộng, năng lực thu nạp tin tức đã vượt qua ngày thường gấp trăm lần. Hơn nữa theo đủ loại linh phù cùng những tin tức rót vào, tuy tình trạng của Diễn Thiên Châu không ổn, nhưng cũng đang trưởng thành với tốc độ vô cùng kinh người. Hệ thống trí năng phụ trợ đang lấy phương thức ngay ngắn rõ ràng đem những kiến thức kia phân chia chứa đựng vào trong não hắn, cố gắng không làm cho Nhạc Vũ bị quá tải.

Không biết trải qua bao lâu, khi tin tức rót vào dần giảm bớt, ý thức của thần hồn của Nhạc Vũ đã hoàn toàn bị kéo vào trong pháp trận. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến đổi, cảnh tượng khi hắn quan sát ba chiêu kiếm đầu tiên của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm lại hiện ra, chính là Quảng Lăng sơn của vạn năm trước.

Ở trung ương trên không trung, chính là lão nhân tóc bạc, nhưng khi ý thức của Nhạc Vũ tiến vào thế giới huyễn tượng kia, tướng mạo của lão nhân tóc bạc nọ lại biến đổi. Mái tóc bạc đã khôi phục lại màu đen, nếp nhăn già yếu nhanh chóng biến chuyển, trong nháy mắt phảng phất như đã trẻ đi mười mấy tuổi, làn da như ngọc, mái tóc dài màu đen chẳng khác gì tơ lụa choàng phía sau vai.

Người này thật tuấn mỹ! Chẳng lẽ đây là tướng mạo hình dáng của tổ sư lúc còn trẻ sao?

Trong nội tâm Nhạc Vũ rung động dị thường, ở thế giới này hắn từng thấy qua những nam tử tuấn mỹ, chẳng hạn như Hồng Hạo Lâm Li, hoặc Lý Nại Lạc cùng Trưởng Tôn Tử Vận. Nhưng khách quan mà nói vị Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu trước mắt lại có ngũ quan tinh xảo tới chí cực, còn có thêm cỗ khí chất văn nhã tự nhược, cơ hồ có thể xem là tạo vật của lão thiên gia.

Trong số những vẻ đẹp kia, dù là Băng Nguyệt Tông Hư Nhược Nguyệt còn kém hắn một bậc! Nhân vật thế này, chỉ sợ ngay cả lão thiên gia cũng phải đố kỵ.

Trong lòng Nhạc Vũ vừa toát ra ý nghĩ kia, ngay sau đó liền cảm thấy có một cỗ hấp lực tràn tới. Lần này trực tiếp lôi kéo ý thức của hắn tới bên người Ngọc Lăng Tiêu, phạm vi nhìn của hắn cũng bị chuyển đổi thành thị giác của thanh niên tuyệt mỹ kia.

Ngay sau đó Nhạc Vũ cảm thấy mình bắt đầu di động, vận chuyển pháp lực bên trong cơ thể, thúc giục thanh phi kiếm màu xanh ngọc bên cạnh, múa ra một đạo quỹ tích vô cùng huyền diệu.

Thì ra là như vậy, lần trước ta chỉ bàng quang mà nhìn. Lần này lại trực tiếp thâm nhập vào trong cơ thể Ngọc Lăng Tiêu. Vậy phải nhận thức hắn vận kiếm như thế nào sao? So với lần trước có vẻ còn dễ dàng hơn. Nhưng chỉ sợ đây cũng giống như ý nghĩa của lần trước, ba chiêu thức này so với ba chiêu lúc đầu, cũng sẽ càng thêm phức tạp, càng khó khống chế, vì thế tông môn tổ sư mới có an bài như thế.


Ý thức được điều này, trong nội tâm Nhạc Vũ chỉ còn cười khổ. Ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm này cho dù mình học xong lại có tác dụng gì? Lực lượng hắn có thể phát huy ra cho dù có cường thịnh bao nhiêu chỉ là có hạn. Mặc dù với những pháp bảo hiện nay trong tay hắn, hắn tự hỏi bản thân không thua kém Nguyên Anh tu sĩ sơ kỳ, nhưng trong lòng Nhạc Vũ vẫn hiểu thật rõ ràng, mình vẫn còn có chút chênh lệch với Nguyên Anh cảnh giới.

Bên trong tông môn, có thể chân chính dùng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đánh lui kẻ địch cũng chỉ có một mình Nông Dịch Sơn mà thôi. Cho nên khi hắn tìm được cách giải khai mấu chốt một trăm năm mươi bức họa đồ, ý niệm đầu tiên chính là rời khỏi thạch điện đi tìm chưởng giáo sư tổ.

Chẳng qua giờ phút này Nhạc Vũ lại bị vây khốn bên trong pháp trận không cách nào thoát thân. Cho dù hắn có toàn lực giãy dụa, cũng không làm gì được nữa, chỉ có thể bị động cảm thụ pháp lực vận chuyển bên trong cơ thể Ngọc Lăng Tiêu, cùng cách vận dụng kiếm thức thâm ảo nan giải như thế nào.

Ừ? Khai sơn tổ sư sử dụng tựa hồ cũng là Ngũ Hành pháp lực! Chỉ là không tinh thuần như ta tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang mà thôi. Nói như vậy, Đại Thừa tu sĩ cần bổ sung đầy đủ ngũ hành, hẳn không chỉ là tin đồn. Cũng khó trách, tổ sư có thể chế tạo ra bảo vật như Khổng Tước Phiến. Hơn nữa có thêm ba chiêu kiếm quyết này, tựa hồ cũng cần có ngũ hành lực lượng mới có thể vận dụng! Thật không biết chưởng giáo chân nhân hôm nay tề tụ được bao nhiêu trong ngũ hành?

Cảm giác được cho dù chính bản thân mình hôm nay, có đem mấu chốt giải khai bí mật báo cho Nông Dịch Sơn, Nông Dịch Sơn chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ. Nhạc Vũ đành tĩnh tâm cảm giác pháp lực vận chuyển cùng xu thế của kiếm quyết.

Đầu tiên Nhạc Vũ cảm thấy kỳ dị, độ thâm ảo của kiếm quyết rõ ràng muốn vượt qua ba chiêu đầu tiên gấp mười mấy lần. Nhưng vô luận là hội tụ linh lực hay động tĩnh cũng phải kém hơn ba chiêu đầu tiên, thật không biết do duyên cớ nào.

Chỉ thoáng chốc, ngay khi kiếm quyết hoàn toàn hoàn thành, hai mắt hắn trợn tròn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Một chiêu kiếm thức này, sao có thể tồn tại trong nhân thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận