Quân Lâm Thiên Hạ


Dùng truyền tống trận xuyên qua thời không loạn lưu, Nhạc Vũ tế lên Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn mạnh mẽ đánh xuyên qua hàng rào không gian, đợi khi mấy người xuất hiện trên một cánh đồng hoang vu, lại lấy ra Ngũ Phương Môn, liên tục xuyên qua mười mấy lần, đoán chừng đi ra ngoài mấy vạn dặm, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí của bản thân đã gần khô kiệt lúc này Nhạc Vũ mới dừng lại.

Trong lòng Vương Vân liền biết lúc này đã cách trăm vạn dặm Cổ Nghi sơn, thậm chí cũng đã rời khỏi phạm vi Kinh Châu. Vì vậy hắn không còn hoảng hốt, nhìn quanh khắp nơi, cho đến khi cảm giác chung quanh không còn bóng người nào, dưới mặt đất đều là bùn đất màu đen, hơi lộ ra vẻ suy ngẫm nói:

Chấp sự đại nhân, nơi này tựa hồ là Hắc Hoang Nguyên phía bắc bộ Kinh Châu, cách Cổ Nghi sơn hẳn từ bảy mươi vạn dặm tới bảy mươi ba vạn dặm.

Nhạc Vũ gật đầu, như có chút suy nghĩ nhìn về phương hướng Cổ Nghi sơn. Hắn cũng không phải lo lắng người của Linh Đài Tông có thể đuổi theo, vốn lợi dụng truyền tống trận cũng đã bỏ rơi được chưởng giáo Linh Đài Tông thời gian mấy chục lần hô hấp, sau đó sử dụng Ngũ Phương Môn, phá vỡ không gian càng thêm nhanh chóng, đủ khiến cho người đuổi theo phía sau mất đi phương hướng.

Lại nói mặc dù đối phương đuổi theo kịp thì thế nào? Mất đi đồ tử đồ tôn giúp đỡ, chỉ dựa vào lực lượng hai người ở Hắc Hoang Nguyên ai thắng ai thua còn chưa biết được. Cho dù có thêm mấy người, nhiều lắm chỉ có thể bức hắn rút đi mà thôi, không giết được hắn. Ngược lại nếu Linh Đài Tông trì hoãn quá lâu, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ bị tai họa gây tới cửa.

Đằng Hiên kia xem ra cũng là người thông minh, nghĩ tới cũng sẽ không tới mức không hiểu được đạo lý này.

Giờ khắc này điều mà hắn suy tư chính là kết quả "thí nghiệm" lần này. Không ngoài sở liệu của hắn, lúc hắn vừa rời khỏi Cổ Nghi sơn, liền có năm đạo thần niệm truy kích tới. Trong đó có hai thần niệm tự nhiên là người của Linh Đài Tông, còn lại ba người thực lực mạnh không kém hơn hai người kia.

Nhưng cuối cùng Nhạc Vũ đã có thể thả lỏng được tinh thần khẩn trương. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Nghe nói bên trong phương viên mười vạn dặm của Cổ Nghi sơn, có mấy chục tu sĩ Nguyên Anh, trong vòng vài phút đã chạy tới Cổ Nghi sơn. Trong đó ít nhất hơn mười người có giao tình không tệ với Linh Đài Tông, thậm chí còn có quan hệ đồng minh. Song cuối cùng tìm được người đến viện thủ, mới bất quá ba người mà thôi.

Quả nhiên ngay cả thiên địa ý niệm đều không thể trống rỗng phát sinh. Chỉ có thể đem xác suất chuyện sẽ phát sinh tăng tới lớn nhất! Càng không cách nào khống chế tư tưởng của vạn vật chi linh, thật sự không ai biết được tương lai phát sinh biến hóa. Thiên địa ý niệm có thể làm được, cũng chỉ là hướng dẫn theo xu thế phát triển mà thôi. Hiểu được điểm này, ngày sau ta biết nên làm sao làm việc!

Còn có Linh Đài Tông, lần này nếu không có nửa điểm phòng bị chỉ sợ sẽ có điều ngoài ý muốn phát sinh. Xem ra thật sự thoát ly khỏi thiên cơ dự tính!


Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ nghe Chiến Tuyết kỳ quái nói:

Thiếu gia, ngươi không phải vì muốn cứu người của Tịch gia mới tới đây sao? Vì sao cuối cùng lại phải giết Nguyên Hồng?

Bị cắt đứt suy nghĩ, Nhạc Vũ lắc đầu:

Mặc dù không biết bọn hắn mang người từ nơi nào tới, nhưng những người đó tuyệt không phải tộc nhân của Tịch gia. Người tập võ trong đó cũng không nói, những nữ tử người hầu tay chân đều không có dấu vết nứt da chai chân, không khỏi có chút kỳ quái. Còn có những người khác cũng có vẻ cổ quái, nếu không phải có chủ tâm lường gạt cũng sẽ không cần làm như vậy.

Biến hóa bốn mùa khắp Đông Thắng đại lục mặc dù không khác nhau bao nhiêu, nhưng Bắc Hoang rất giá lạnh, khí trời so với nơi khác lạnh giá hơn rất nhiều. Trước kia Nhạc Vũ mới trọng sinh ở thế giới này, thực lực yếu kém, nên hiểu được khổ sở của thời tiết mang tới, làn da bị nứt nẻ thành vết chai cũng là chuyện đương nhiên.

Toàn tộc Tịch gia rất có thể trước khi Tịch Nhược Tĩnh bị mất tích đã bị Linh Đài Tông giết sạch, điểm này càng làm Nhạc Vũ thêm căm tức. Nếu không phải nghĩ cần truy hỏi, hắn chỉ hận không thể lập tức giết chết hai người kia ngay dưới Cổ Nghi sơn.

Nhưng dù sao không có quan hệ gì trực tiếp, còn cách một tầng quan hệ, vì thế hắn không có quá nhiều cảm xúc. Tuy làm hắn thật tức giận, nhưng rốt cục còn chưa tới mức làm cho hắn mất đi lý trí.

Con ngươi Chiến Tuyết xoay chuyển, lại lắc đầu nói:

Nhưng như vậy cũng không thể giết người! Thiếu gia, lỡ như bọn hắn chỉ giấu đi tộc nhân Tịch gia thật thì sao?

Nếu ta là chưởng giáo Linh Đài Tông, tuyệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn này. Mặc dù không chịu giao người ra, chỉ lưu lại chút ít nhân vật trọng yếu là được, không cần sử dụng loại thủ đoạn như vậy.


Nghe Chiến Tuyết biết đặt câu hỏi, trong lòng Nhạc Vũ lại có vẻ vui mừng, mãi đến khi thấy nàng không tiếp tục hỏi chuyện, chỉ cúi đầu trầm tư, Nhạc Vũ mới quay đầu nhìn đạo nhân trung niên:

Vương sư thúc có tự tin có thể trở về Bắc Hoang một mình hay không?

Vương Vân thoáng ngẩn ra, sau đó liền hiểu đây là hạ lệnh trục khách. Hắn cũng biết với tu vi của mình, đi theo bên cạnh Nhạc Vũ chỉ làm liên lụy. Tình hình hiện tại hắn cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này làm tai mắt cho Quảng Lăng Tông, lập tức gật đầu:

Chỉ cần ra khỏi địa giới Kinh Châu, hẳn là không sao.

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, mở ra Ngũ Phương Môn. Ngay khi hắn kết xuất thủ ấn, chuẩn bị thi triển pháp quyết che giấu hành tung của bọn họ, Nhạc Vũ chợt nhớ tới tình hình lúc xuyên qua thời không loạn lưu.

Vốn hắn có cảm giác lúc ấy ngoại trừ năm đạo thần niệm kia, hẳn còn có thêm người khác tồn tại. Bất quá người này pháp lực thật mạnh mẽ, vẫn có thể đuổi theo sau, chỉ là khi hắn sử dụng Ngũ Phương Môn mới tách rời được. Cũng may người kia không hề mang vẻ địch ý, không có ý định xuất thủ, hắn cũng không biết là nhân vật phương nào, có thể là người vừa vặn gặp được chuyện này nên đứng ngoài bàng quan nhìn xem, hoặc có lẽ là người của Quảng Lăng Tông âm thầm theo bảo hộ?

Mấy chục phút sau, ngay mảnh đất lần đầu tiên Nhạc Vũ phá vỡ không gian xuất hiện, có hai đạo nhân ảnh vừa hiện ra.

Thần niệm Đằng Hiên càn quét chung quanh, cuối cùng cắn chặt răng vung mạnh một quyền, trong không khí vang lên tiếng vang bạo liệt, ở bên cạnh hắn là một đạo nhân ăn mặc lôi thôi, lúc này cười hắc hắc nói:

Đi tới nơi đây khí tức của mấy người kia đã hoàn toàn biến mất không còn thấy được gì, nhìn ra sẽ rất khó tiếp tục đuổi theo. Lại nói, mười mấy phút trễ nãi, những người kia đã chạy ra khỏi Kinh Châu cũng không chừng.

Người nọ tuyệt sẽ không chạy khỏi Kinh Châu! Bất luận hắn vì người của Tịch gia cũng tốt, vì Vô Cực Thiên Đan cũng vậy, tóm lại hắn nhất định phải đến Mãng Hoang cự trạch một chuyến, chuyện lần này vẫn chưa xong đâu.


Đằng Hiên nổi giận chốc lát cũng bình tĩnh lại. Sau đó hai mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn sang bên cạnh:

Thì Nam đạo huynh, xưa nay tính ngươi vốn lười nhác, lần này sao lại nghĩ chạy tới đây trợ thủ?

Ngươi nói chuyện này chính ta cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc ấy hình như có môn hạ đệ tử cầu xin, ta không biết vì sao lại tự nhiên đáp ứng, tên kia cùng đệ tử của ngươi hình như kết thành đạo lữ. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa!

Đạo nhân lôi thôi phiền não gãi đầu, sau đó sắc mặt chợt ngưng trọng nói:

Chuyện này ngươi thật sự không muốn chấm dứt tại đây sao? Lần này tuy tu vi hai người kia chỉ là Kim Đan, nhưng thực lực cũng xấp xỉ ta và ngươi, đích thị là đệ tử đứng đầu đại phái. Với tình hình Linh Đài Tông của ngươi hôm nay, cố thủ sơn môn còn chưa kịp, đừng chọc thêm phiền toái cho thỏa đáng.

Chuyện này ta biết! Thân phận người kia không ngoài hai đại tông môn Bắc Hoang, không phải tông ta có thể đối kháng. Nhưng lần này tông ta thương vong thật nặng, không thể cứ bỏ qua như thế, dĩ nhiên ta cũng sẽ không tự mình động thủ.

Nói tới đây, trong mắt Đằng Hiên hiện lên lệ mang:

Không phải có rất nhiều người muốn tìm hiểu Vô Cực Thiên Đan cùng tiên khí xuất thế ở địa phương cụ thể nào sao? Đến hôm nay cũng không có gì tiếp tục giấu diếm, nếu bọn họ muốn biết thì cho họ biết.

Hắc! Ngươi tính toán mượn đao giết người? Vì sao ngươi vẫn cứ luôn ác độc như trước thế?

Trong miệng đạo nhân lôi thôi tuy nói như vậy, nhưng trong mắt nổi lên vẻ hưng phấn:

Còn nữa! Đem chư tông Kinh Châu dẫn dắt vào Mãng Hoang cự trạch, miễn cho Linh Đài Tông các ngươi phải chịu diệt vong, đây cũng là nhất cử lưỡng tiện.

Thật ra nếu Thì Nam đạo huynh muốn biết, ta cũng có thể chỉ ra cặn kẽ.


Lạnh lùng nhìn người bên cạnh, trên mặt Đằng Hiên hiện ra dáng tươi cười thâm trầm:

Hơn nữa lần này ta sẽ nghĩ biện pháp mời lão tổ tông của tông ta xuất thủ.

Lần này đạo nhân lôi thôi chợt hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vài phần kiêng kỵ.



Đưa Vương Vân ra khỏi Kinh Châu, Nhạc Vũ khống chế Cực Quang kiếm bay về phía nam. Mặc dù Ngũ Phương Môn sử dụng thật tốt, đảo mắt đi ra được vạn dặm, chẳng qua với tu vi hôm nay của hắn, vẫn quá mức hao phí pháp lực. Thiếu đi năm cửa, tình hình càng không chịu nổi.

Cũng may Cực Quang kiếm bay thật nhanh, chỉ một ngày đêm Nhạc Vũ đã đi tới bên ngoài Mãng Hoang cự trạch. Đi tới nơi này đã không còn thấy bóng người, bên trong ao đầm có không ít yêu thú hoạt động bên dưới đầm lầy. Có loại yêu thú thân thể khổng lồ, hoặc hình dáng xấu xí ghê tởm, còn có rất nhiều côn trùng, số lượng thật nhiều, ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Tuy linh trí yêu thú mông muội, nhưng yêu loại mà người tu chân kiêng kỵ nhất không phải là Chân Long nhất tộc thân thể mạnh mẽ hay Phượng Hoàng nhất tộc bất tử bất diệt, mà chính là những loài côn trùng này.

Còn có dương khí cũng thật nguy hiểm, tuy Nhạc Vũ không sợ hãi nhưng phi hành bên trong cảm giác thật sự không thoải mái.

Nghe nói bên trong Mãng Hoang cự trạch độc khí lợi hại nhất, có thể độc chết tu sĩ đã chứng tiên đạo, không biết là thật hay giả? Nhưng nơi này xưa nay đều bị thiên hạ tu chân tông môn xem là thánh địa của độc vật côn trùng. Nơi này lại linh lực dư thừa, có vô số linh bảo dựng dục bên trong. Trong thiên hạ có ba trăm hai mươi chín loại côn trùng kỳ bí, có hơn phân nửa có thể tìm được ở đây. Hành trình cự trạch lần này, phải thật sự cẩn thận mới được.

Căn cứ theo bản đồ địa lý của Vương Vân, phi hành theo phía nam ước chừng vạn dặm, dương khí cũng đã từ từ chuyển nhạt. Ở nơi xa xa xuất hiện một mảnh rừng, xa hơn là một trấn nhỏ, trên bầu trời vô số kiếm quang xuyên toa trong mây.

Nhạc Vũ nhìn thoáng qua, liền thay đổi tướng mạo hình dáng, ngay sau đó lấy ra một viên tiểu châu giắt trước ngực.

Ban đầu Chu Húc từng cho hắn một viên Ẩn Linh Châu. Nhưng hắn rất ít sử dụng, lần này Nhạc Vũ sử dụng là pháp bảo do chính tay hắn luyện chế, ngoại trừ giấu diếm tu vi, còn có tác dụng đề thăng cương khí bên ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận