Quân Lâm Thiên Hạ


Nhạc Vũ nhìn một lúc lâu mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh. Bên trong hộp báu là một quả trứng côn trùng cỡ đầu ngón út, bên trên xếp đặt linh trận, có thể cho mọi người nhìn thấy rõ tình hình bên trong. Tuy còn là phôi thai, nhưng có thể cảm giác được khí tức hung hoành tuyệt thế bên trong đó.

Vừa ra đời liền có thể tương đương yêu lực của yêu thú cấp năm, thần thông có thể chống lại yêu thú cấp thấp. Tuy chỉ có thể trưởng thành tới cấp bậc Thái Ất chân tiên, nhưng nếu có thể nuôi dưỡng được trăm ngàn vạn con, dù là Đạo tổ cũng phải ưu sầu!

Nhạc Vũ tìm kiếm tư liệu về loại yêu trùng này trong đầu, trong lòng liền động tâm. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, liền quyết đoán bỏ qua. Hôm nay gánh nặng của hắn đã quá nhiều, trăm ngàn vạn Lục Ngai Liệt Hỏa Ngô, thật không biết phải tiêu hao bao nhiêu linh thạch dược liệu cung cấp nuôi dưỡng, căn bản không thể nào làm được.

Huống chi ở bên cạnh hắn, Đằng Huyền cùng Sơ Tam vốn là thiên địch của yêu trùng. Đằng Huyền có Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang, một khi tiến hóa tới mức tận cùng, sẽ tiến lên cấp bậc mà ngay cả mười thượng cổ kỳ trùng, cũng không dám trêu chọc.

Mà tổ tiên của Sơ Tam chính là Khổng Dật chân nhân, năm xưa một trận chiến thành danh, không chỉ riêng có Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, còn có một loại có tên là thần thông Hỗn Độn, truyền thuyết chỉ cần khẽ hấp một hơi, sinh linh trăm vạn dặm cho dù là nhân vật nhất lưu như Đạo tổ cũng khó thể chạy thoát. Đó chính là một trong những thần thông mà thượng cổ kỳ trùng sợ hãi nhất, vô luận đi tới bao nhiêu cũng không đủ điền bụng.

Nếu không phải là trứng yêu trùng đặc biệt hi hữu, còn có chỗ dùng, Nhạc Vũ tối đa chỉ thoáng động tâm một chút mà thôi.

Vật này là do ba vị tu sĩ Nguyên Anh của Minh Kính Tông cùng ba mươi đệ tử Kim Đan xâm nhập sâu trong cự trạch ba mươi vạn dặm đoạt được. Giá quy định năm trăm ngàn linh thạch, kính xin các vị ra giá! Nếu có thể lấy vật đổi vật, Minh Kính Tông nguyện ý sau khi giám định giá tiền, sẽ được ưu đãi.

Trong lòng Nhạc Vũ chấn động, chỉ cảm thấy mình đã đánh giá thấp giá trị của Lục Ngai Liệt Hỏa Ngô, còn có sự giàu có cùng tràn đầy của các tông môn Trung Nguyên. Một trứng yêu trùng, giá quy định đã là năm trăm ngàn linh thạch, như vậy cuối cùng phải bán ra được giá tiền kinh người như thế nào? Thử nghĩ lại cũng thấy khó trách. Lục Ngai Liệt Hỏa Ngô có thể tự sinh sôi nảy nở đơn tính, nếu có thể chân chính ấp trứng đào tạo thành công, có thể tự khai môn lập phái. Nếu được những tu sĩ chuyên đào tạo Chung cùng yêu trùng, cũng đại lượng đào tạo, sau này môn hạ đệ tử đều không cần lo lắng không tìm được kỳ trùng thượng giai làm căn cơ bản thân.

Nhưng sau khi nghe xong, nguyện ý lấy huyền binh đỉnh cấp trao đổi, Nhạc Vũ không khỏi bật cười. Ưu đãi một thành, lấy giá quy định mà nói số lượng xem như cực lớn rồi. Nhưng giờ phút này bên trong Mãng Hoang cự trạch, loại huyền binh đỉnh cấp so với trứng của thượng cổ kỳ trùng cũng tốt hơn rất nhiều.


Quả nhiên, sau một lúc báo giá cũng không có ai nguyện ý bỏ ra huyền binh trao đổi. Nhưng không khí vẫn vô cùng náo nhiệt, giá tiền cũng trướng lên bão tố, cho đến cùng gian phòng bên cạnh Nhạc Vũ hô lên bảy trăm ngàn linh thạch lúc này mới không còn người nào báo giá.

Những tu sĩ Nguyên Anh quả nhiên thật có tiền. Nhìn xem cách nói chuyện của hai người, cũng chỉ là tán tu mà thôi, tài phú lại không thua kém một tiểu tông môn.

Nhạc Vũ lại nghĩ tới hai năm trước khi Tàng Trân Các đấu giá Luân Hồi Bàn.

Nghe nói thịnh hội lần đó, còn phải náo nhiệt hơn hôm nay. Cuối cùng Luân Hồi Bàn được bán ra với giá sáu mươi bảy ức linh thạch, do ba đại tông môn liên thủ mua về, cuối cùng còn nháo tới mức tranh chấp không thôi. Ta luôn luôn cho rằng tông môn keo kiệt, không ngờ chính là phong phú. Mặc dù chỉ một nửa cũng đã giá trị ba mươi ức linh thạch, bán ra ngoài đã đủ mua năm sáu trọng bảo nhất phẩm. Đáng tiếc khi đó ta đang dưỡng thương, vô duyên kiến thức thịnh hội kia trong tu chân giới.

Nhạc Vũ thoáng thất thần, mãi cho tới khi đấu giá được năm sáu kiện đồ vật mới thanh tỉnh lại. Nhưng những đồ vật sau còn thua kém hơn Lục Ngai Liệt Hỏa Ngô tới một hai cấp bậc, thấp nhất là ngàn vạn linh thạch, cao nhất chỉ là ba ngàn vạn.

Hơn trăm vật đấu giá, cũng có vài món bảo vật tị độc, nhưng Nhạc Vũ vẫn không chế không xuất thủ. Sau ba canh giờ, ngay khi không khí đang náo nhiệt, vẻ mặt mấy người trên đài đột nhiên biến thành nghiêm túc, lại có một nữ tử tướng mạo mỹ lệ bưng một bảo hạp đi lên.

Vẻ mặt Nhạc Vũ nhất thời căng thẳng, biết đây mới là món đồ tốt chân chính, cuối cùng mới được đưa ra. Mà đợi đến khi nữ tử kia mở nắp hộp, trong mắt Nhạc Vũ chợt ngưng đọng lại.

Đó là một bảo châu như long nhã màu xanh da trời, hình dáng bầu dục, ngay khi được mở ra, liền tràn ra một hương thơm ngào ngạt xâm nhập tâm thần. Chỉ khi cẩn thận phân biệt, mới cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt khác bên trong.


Đây là yêu đan?

Nhạc Vũ nheo mắt lại, ngoại trừ mùi nhang thơm, viên bảo châu bên trong cơ hồ liên tiếp chung một nhịp đập linh lực với thiên địa linh khí, điều này không thoát khỏi cảm giác hồn thức của hắn. Vị cấp hẳn phải cực cao, nhìn vào yêu lực bên trong, độ tinh thuần ngay cả Sơ Tam và Đằng Huyền còn không bằng.

Nhưng xuất từ loại yêu thú nào, chính hắn tạm thời cũng không cách nào phân biệt.

Đây là yêu đan của thần thú Vạn Độc Kim Thiềm mười một giai, có ít nhất mười lăm tu sĩ Kim Đan vì vây bắt mà vẫn lạc bên trong Mãng Hoang cự trạch. Vật này có thể làm e sợ vạn độc, tránh né yêu trùng. Có thể dùng luyện chế pháp bảo, giá quy định hai trăm ngàn linh thạch.

Nhạc Vũ thoáng do dự, liền trực tiếp tăng lên giá gấp đôi, báo ra bốn trăm ngàn linh thạch.

Vạn Độc Kim Thiềm bản thân có vạn độc, sở dĩ chống đỡ được là do bản thân có yêu đan. Mà với đặc tính lấy côn trùng làm thức ăn, lại có thể làm cho côn trùng đều tránh né theo bản năng. Hai điểm này chấp sự Vạn Bảo Lâu cũng nói không sai, về phần có thể dùng để luyện khí, chỉ là dát vàng lên mặt.

Yêu đan trên thế gian có thể dùng luyện chế pháp ảo, không phải là không có, nhưng phần lớn là sau khi biến hóa, yêu đan tinh thuần có thể so sánh được với linh thạch. Mà yêu đan của Vạn Độc Kim Thiềm, mặc dù có thể luyện thành pháp bảo, nhưng cũng khó mà khống chế.

Nếu đặt trong tay người khác, nhiều nhất bán được ngàn vạn linh thạch xem như đã thật khó lường. Chẳng qua hôm nay bảo vật kia ít có liền quý, Nhạc Vũ chỉ đành để bị lừa gạt.


Sở dĩ ngay từ đầu hắn hét lên giá gấp đôi, chính là vì bức lui người cạnh tranh. Hắn có dự cảm, nếu càng kéo dài thì giá tiền nâng lên càng cao. Nếu không lập tức mua vào, giá tiền về sau chính mình cũng thật khó thừa nhận. Lại nói yêu đan của Vạn Độc Kim Thiềm còn chưa được gia công, với bản lĩnh luyện khí của hắn, tự tin có thể tăng cường thêm được một chút.

Quả nhiên sau khi hắn báo giá, không còn ai tiếp tục ra giá. Nhưng vô số ánh mắt trong đại sảnh giờ khắc này đều nhìn về phía hắn. Làm như đều muốn nhìn xem một chút, người mua tài lực kinh người kia rốt cục là người phương nào.

Nhạc Vũ cũng bất động, một màn này hắn đã ngờ tới từ lâu. Hắn lựa chọn gian phòng này là vì muốn tránh tầm mắt của mọi người. Ban đầu muốn ngồi điệu thấp bình thường nhưng cũng thấy có nơi bất tiện.

Đợi đến khi người của Vạn Bảo Lâu đem viên yêu đan đưa vào trong phòng hắn, giao xong linh thạch, Nhạc Vũ đã không còn hứng thú lưu lại. Hắn thầm nghĩ chỉ sợ mình có tiền cũng không chịu nổi cách đấu giá của Vạn Bảo Lâu.

Chẳng qua khi đưa mắt nhìn ra ngoài, cũng còn có không ít ánh mắt mang theo vẻ dị thường nhìn tới phòng hắn, trong khoảnh khắc hắn cũng không dám rời đi.

Ngay sau đó có vài món đồ vật cũng là vật tị độc, phẩm chất sàn sàn như yêu đan Vạn Độc Kim Thiềm. Nhưng ngoại trừ kiện thứ hai có người dùng số tiền cao mua đi, còn lại chỉ có giá thấp hơn năm trăm ngàn linh thạch.

Nhưng ngược lại giờ phút này Nhạc Vũ cảm giác được có mấy đạo hồn thức đang vững vàng khóa định gian phòng hắn đang ngồi, cho tới giờ khắc này cũng không chịu rút đi.

Nhạc Vũ cảm giác những đạo hồn thức kia không phải ai cũng mang theo địch ý, nhưng không thể không đề phòng.

Vương Vân từng nói với ta, trật tự bên trong Mãng Hoang cự trạch rối loạn thật không chịu nổi, cho dù là bảy đại tông môn Kinh Châu cũng không cách nào hạn chế. Chuyện giết người đoạt bảo ùn ùn, còn có bảy vị Nguyên Anh tu sĩ luôn có hung danh! Xem ra đã có người nhìn chằm chằm vào ta, hôm nay chỉ đành phải chờ thêm một chút nữa mới tính.

Nhạc Vũ dứt khoát khoanh chân nhập định, tiếp tục tham ngộ tử phù. Hắn dự định đợi sau khi tan cuộc, sẽ thừa dịp rối loạn rời đi. Trong lòng hắn cũng không phải sợ hãi, mà là không muốn trêu chọc thêm phiền toái.


Nhưng ngay khi buổi đấu giá gần kết thúc, tâm thần Nhạc Vũ theo bản năng cũng thanh tỉnh lại.

Vì sao trong lòng ta đột nhiên khởi động, phảng phất như kích động khó thể kiềm chế. Chẳng lẽ vật đấu giá kế tiếp có món đồ vật quan trọng với ta hay sao?

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Nhạc Vũ liền đưa mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy một nữ tử cầm một món bảo vật trang hoàng xa hoa cẩn thận đặt lên đài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Lần này mơ hồ có ba tu sĩ Nguyên Anh tạo thành kiếm trận vây quanh bảo hạp kia.

Hơi thở của Nhạc Vũ chợt đọng lại, biết đó là kỳ trân khó thể định giá. Dù thế lực như Vạn Bảo Lâu, cũng lo lắng có người xuất thủ cướp đoạt.

Ngay sau đó lại có thêm ba mươi tu sĩ Kim Đan đứng bên hông lập ra kiếm trận, ngay khi chuẩn bị xong, nữ tử kia mới mở hộp ra.

Ngay lúc này, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng khó hiểu, không nhìn ra bên trong là vật gì. Nhạc Vũ nắm chặt hai tay đến mức móng tay xuyên vào trong da thịt. Bên trong hộp là một loại linh quả tương tự như thảo độc, ngay lập tức trong đầu hắn liền có đối xứng.

Đây là Nguyên Trí Linh Quả!

Trong truyền thuyết, đây là loại linh quả giúp trí não của con người tăng lên gấp trăm lần, không hề có tác dụng phụ. Chính là bảo vật dùng để tham ngộ thần thông đỉnh cấp, có thể làm sở học của người khác trong một ngày đạt tới ba mươi năm tu tập cực khổ.

Trong chốc lát, trong mấy chục gian phòng chung quanh đều tuôn ra pháp lực ba động thật cường đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận