Nhạc Vũ buông hồn thức, quét mắt nhìn dưới chân núi, không biết vì sao chỉ mới cách vài năm tông môn lại khai sơn thu nhận đệ tử, nhưng trong số những người này, cũng có vài người có thiên phú không tệ, thậm chí có người còn có tư cách tiến tới Nguyên Anh cảnh giới.
Lúc này cách ngày khai sơn chính thức còn mười mấy ngày thời gian, ước chừng vẫn còn nhiều người đang trên đường đến tham gia. Theo quy mô hiện tại mà xem, có lẽ sẽ còn có nhiều điều đáng vui mừng tiếp nối.
Chẳng qua hắn dùng hồn thức điều tra đại quy mô nhưng cũng đã kinh động tới những đệ tử hộ sơn, đôi mắt họ đều mang theo vẻ cảnh giác nhìn lên, hơn ngàn đệ tử Linh Hư cảnh cơ hồ đều xông ra cùng một lúc, cả quá trình vô cùng trật tự không chút rối loạn.
Nhạc Vũ thấy vậy âm thầm gật đầu, mặc dù còn chưa chính thức trở thành đại tông môn, nhưng tố chất của các đệ tử cũng đã hoàn toàn mang theo dáng vẻ xứng đáng với danh xưng này.
Nhớ tới vẻ hỗn loạn của đệ tử Linh Đài Tông, Nhạc Vũ cũng cảm thấy thật sự khó tin.
Hắn cũng không còn thời gian nghĩ tới việc kia, mắt thấy phía đối diện có đệ tử mặc đạo bào của Quảng Lăng Tông xông ra, hắn cũng lướt ra khỏi tầng mây tiến tới.
Nguyên lai là Nhạc sư huynh trở lại!
Theo thanh âm truyền tới, Nhạc Vũ nhìn thấy dưới chân núi có bóng người hóa thành quang mang màu xanh hướng bên này bay thẳng đến.
Khi nhìn thấy rõ gương mặt người kia, Nhạc Vũ thoáng ngẩn ra:
Là Nại Lạc sư đệ?
Hắn không phải ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Nại Lạc mà là vì thấy Lý Nại Lạc mặc đạo bào của đệ tử tuần sơn, hơn nữa khí tức trên thân còn mạnh hơn Kim Đan tu sĩ rất nhiều.
Lần này đi theo sư phụ nên may mắn kết đan thành công, sau khi trở về liền được chưởng môn điều tới Tuần Sơn Điện làm chấp sự. Nhưng theo ý ta, La Trân Điện với Trừ Yêu Điện mới hợp ý ta!
Lý Nại Lạc tất nhiên hiểu được vì sao Nhạc Vũ có vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng, chợt gãi đầu cười vang.
Nhạc Vũ thoáng mỉm cười, bên trong Quảng Lăng Tông, thường xuất hiện tranh đấu nhất chính là La Trân Điện cùng Trừ Yêu Điện, mà La Trân Điện ngoại trừ ra ngoài thu thập bảo vật, còn có một số đệ tử tinh anh thực lực đứng đầu thường xuyên tìm kiếm kỳ trân nên cũng thường cùng người khác tranh đấu.
Với tính hiếu chiến của Lý Nại Lạc, hai nơi này đích xác thích hợp với hắn. Nhưng ước chừng cũng hiểu được tính cách của hắn, Nông Dịch Sơn mới cố ý an bài như thế.
Thủ tịch chấp sự có địa vị gần với điện tôn, mà chức vị Tuần Sơn Điện cũng là do những tu sĩ có tiềm lực lớn nhất trong tông môn đảm nhiệm, chỉ như vậy liền biết Nông Dịch Sơn xem trọng tên tiểu tử này như thế nào.
Hắc! Lần này trở về Quảng Lăng, vốn dự định tái chiến với sư huynh một trận. Nhưng tiếc là chờ khi ta trở lại liền nghe được sư huynh đã đi Kinh Châu, những ngày qua thật sự làm ta cảm thấy nhàm chán muốn chết. Đợi tối…
Lý Nại Lạc vừa định nói tiếp, nhưng trong nháy mắt tâm thần chấn động, nhìn trừng Nhạc Vũ:
Kim Đan hậu kỳ? Sư huynh, chẳng lẽ ngươi đã đạt tới đại viên mãn?
Nhạc Vũ thoáng do dự, Lý Nại Lạc là một trong những đệ tử có thực lực lại có tính cách thẳng thắn trong tông môn, cũng là một người không tệ, Nhạc Vũ thật sự không muốn lừa gạt hắn. Cuối cùng chỉ vuốt nhẹ Tỏa Long Cô trên búi tóc, nói:
Xem như thế đi! Nếu đeo vật này lên.
Lý Nại Lạc mấp máy môi, Tỏa Long Cô dùng để che giấu tu vi, tuy hắn không nhìn ra hư thật, nhưng vật này là loại pháp bảo huyễn thuật, hơn nữa nghe giọng nói của Nhạc Vũ, hẳn đây là vật có thể huyễn hoặc gia tăng thêm thực lực hoặc dùng để áp chế, trên thế gian pháp bảo như vậy thật ít, khả năng lớn nhất chính là dùng để áp chế tu vi. Bạn đang đọc truyện được tại
Trong khoảnh khắc trong lòng Lý Nại Lạc chợt vô cùng ủ rũ, cũng mất hẳn tâm tư tìm Nhạc Vũ đối chiến, trong lòng thầm nhủ với tốc độ tu hành như vậy, bản thân hắn làm sao có thể đuổi theo?
Nhạc Vũ nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lý Nại Lạc, cuối cùng chỉ đành vỗ vai hắn:
Tu sĩ chúng ta chỉ cần chứng đạo trường sinh, thọ nguyên có thể vô tận. Dù tốc độ tu hành có nhanh bao nhiêu, cũng không có gì lạ. Chân chính khảo nghiệm chính là tư chất nghị lực, có lẽ sau khi chứng trường sinh, cũng phải tìm kiếm nhiều năm tháng mới có thể gia tăng tu vi thôi.
Nói xong Nhạc Vũ điều khiển Cực Quang kiếm bay về Thủy Hàn Phong. Mà Lý Nại Lạc đứng phía sau nhìn theo, cười tự giễu một tiếng, sau đó ánh mắt chợt hiện lên vẻ ấm áp.
Hắn làm sao không biết Nhạc Vũ chỉ muốn an ủi mình? Có thể sáng tạo ra Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao, ở trong ảo cảnh nghịch thiên mà đi, lĩnh ngộ ra nghịch thiên đao ý, bậc ngộ tính cùng tâm tính như vậy, dù thế nào cũng mạnh mẽ hơn mình rất nhiều.
Bất quá hiện tại hắn cũng không còn vẻ ủ rũ như trước đó, trong lòng thầm nghĩ nhất định càng thêm cố gắng, không để Nhạc Vũ bỏ mình lại phía sau quá xa.
Điều khiển Cực Quang kiếm, trên đường đi có thể nhìn thấy được các đệ tử bay ngang qua, sau khi gặp nhau người nào cũng dùng vẻ mặt khiêm tốn lễ độ cúi người hành lễ, so sánh với trước kia thái độ của họ càng thêm cung kính vài phần.
Cho đến khi tiện tay giữ lại một đệ tử, hắn mới hiểu được thân phận hiện tại của hắn tại Quảng Lăng Tông đã không còn như xưa. Chẳng những mang danh hiệu trưởng lão, còn được nhâm mệnh trở thành thứ tọa Tiểu Quan Phong.
Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, thân phận này tuy vô cùng tôn vinh, nhưng đối với hắn mà nói không có ý nghĩa, lại nói Tiểu Quan Phong hiện tại chỉ có vài người, chẳng khác gì là làm chức vị cao mà không có thủ hạ.
Sở dĩ tông môn cho hắn đảm nhiệm chức vị này, hơn phân nửa là dùng để áp chế nhóm tu sĩ đi cùng Diệp Tri Thu phản hồi tông môn mà thôi.
Bay tới trước Quan Vân Điện, Nhạc Vũ liền đáp xuống. Chỉ thấy Nông Dịch Sơn đang một mình ngồi trong điện suy tư. Khi trông thấy Nhạc Vũ tiến vào cúi người hành lễ, nhất thời ngây ra:
Chẳng thể trách! Vừa rồi cảm giác tu vi của ngươi lại đột nhiên hạ xuống Kim Đan cảnh giới, nguyên lai Thanh Dương Tử tiền bối đưa vật này cho ngươi! Như thế cũng tốt, hiện tại nếu lộ phong mang chưa chắc đã là chuyện tốt. Ngươi đạt tới Đại Thừa Kim Thân, gần đây ta còn đang nghĩ biện pháp giúp ngươi che giấu, có được Tỏa Long Cô thật không thể tốt hơn! Nhưng vật này đã nổi danh từ mấy trăm năm trước, chẳng khác gì đại diện cho Thanh Dương Tử tiền bối. Những Đại Thừa tu sĩ cùng Tán Tiên không ai không biết. Ngày sau ngươi nên dùng huyễn thuật che giấu tốt hơn…
Nhạc Vũ thấy hắn nhận thức Tỏa Long Cô, vốn ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe được mới hiểu ra, lập tức dùng huyễn thuật che giấu. Sau đó đưa tầm mắt nhìn xuống dưới chỗ ngồi của Nông Dịch Sơn, lộ ra vài phần nghi hoặc.
Giờ phút này Nông Dịch Sơn đã hoàn toàn khác hẳn mấy tháng trước. Chân khí thu liễm tới mức tận cùng, nhìn vào chỉ như mới đạt tới Nguyên Anh cảnh giới. Mà hơn phân nửa chính là nhờ công lao của chiếc ghế hắn đang ngồi.
Nông Dịch Sơn thấy thế mỉm cười, vỗ vỗ tay vịn trên ghế giải thích:
Mới luyện chế xong cách đây vài ngày, mượn dùng lực lượng của đại trận hộ sơn, mặc dù có thể tạm thời che giấu tu vi của ta, nhưng không giấu diếm được ánh mắt của Đại Thừa tu sĩ. Hơn nữa nếu rời khỏi chiếc ghế này, liền không có tác dụng gì, trước mắt chỉ dùng tạm mà thôi.
Nhạc Vũ mỉm cười, mặc dù hắn không biết rốt cục Nông Dịch Sơn có chủ ý thế nào, nhưng lấy hình thức trước mắt, Nông Dịch Sơn che giấu tu vi mới thỏa đáng hơn là bộc lộ ra ngoài.
Nếu bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ công khai, sẽ làm cho bọn đạo chích không dám hành động. Có chút người đã được chú định sẽ trở thành một mất một còn với Quảng Lăng Tông, mặc dù không còn khả năng uy hiếp Quảng Lăng Tông, nhưng nếu cứ để bọn hắn núp trong âm thầm, đúng là vẫn còn có chút phiền phức.
Nông Dịch Sơn chợt hỏi:
Lần này hành trình đến Linh Đài Tông, thu hoạch như thế nào?
Nhạc Vũ thoáng gật đầu, tùy tay đem toàn bộ đồ vật chứa đầy trong giới chỉ bắn ra ngoài. Ngay cả Đại Phách Phong Thần Quyết cùng Bát Cửu Huyền Công không trọn vẹn cũng đưa ra một bản sao.
Sau thoáng do dự, Nhạc Vũ vẫn đem tình hình Kim Tháp Thiên Nhãn xuất hiện sau khi Linh Đài Tông bị diệt môn dùng hồn ngọc khắc lại một bản ghi chép.
Trung Nguyên tông môn, quả nhiên giàu có!
Tựa hồ nghĩ tới mười mấy năm trước Quảng Lăng Tông bần cùng, Nông Dịch Sơn chợt mỉm cười. Ngay sau đó tiếp nhận hồn ngọc, vẻ mặt chợt nghiêm nghị:
Linh Đài Tông không ngờ còn có lai lịch đáng sợ như vậy?
Nhạc Vũ im lặng không đáp, Nông Dịch Sơn yên lặng suy ngẫm một lúc lâu, cũng mang vẻ khinh thường cười:
Việc này không ngại! Không nói tới người kia không tính ra được lai lịch của ngươi, cho dù biết được cũng không làm gì được Quảng Lăng Tông chúng ta. Lực lượng giới hạn của thế giới này đủ diệt sát hắn. Nghĩ tới hắn cũng không dám tự mình đến tận đây. Về phần chưởng giáo tổ sư, vài ngày trước khi ta bái tế từ đường, đã từng trao đổi với tổ sư. Tổ sư từng nói hơn tám ngàn năm trước, đã cùng một vị môn hạ Thái Thanh kết tình mạc nghịch chi giao, tạm thời đang nhờ Thái Thanh môn hạ bao che, cũng đã gần đạt thành Thái Ất chân tiên vị, không cần chúng ta phải lo lắng. Chính là từ nay về sau, dặn dò chúng ta làm việc nên chú ý một chút, tốt nhất đừng đắc tội người của Thái Thanh Giáo.
Nhạc Vũ nhíu mày, âm thầm kinh ngạc. Đệ tử Thái Thanh Giáo xưa nay rất ít, chỉ có hơn mười vị, cũng là đệ tử của vị kia. Lại không biết Quảng Lăng Tán Nhân rốt cục kết giao với vị nào? Đã hơn vạn năm thời gian lại có thể đạt tới Thái Ất chân tiên vị, thật sự quá nhanh.
Bất quá ngẫm lại cũng không có gì đáng kỳ quái, chỉ xem mười ba thức Quảng Lăng Tuyệt Kiếm là đủ biết tư chất của Quảng Lăng Tán Nhân kinh người tới bậc nào, phi thăng vạn năm, có được thành tựu như vậy cũng là chuyện bình thường.
Còn có Quảng Lăng Tông, nếu đã dựa vào Thái Thanh nhất mạch, có được chỗ dựa vững chắc, tuy ở thế giới này không dùng được, nhưng đã không cần kiêng kỵ chủ nhân Kim Tháp kia.
Ngay trong lúc Nhạc Vũ còn suy tư, Nông Dịch Sơn bỗng nhiên giật mình, lặng lẽ nói:
Có khách nhân đến, bốn vị Nguyên Anh? Xem ra lần này đến với ý đồ không tốt!
Nhạc Vũ thả ra hồn thức cảm giác, chỉ cảm thấy bên ngoài Quảng Lăng sơn rõ ràng có mấy người đang phi hành bay đến. Người cầm đầu chính là Ngôn Vô Cực. Kể cả Hư Nhược Nguyệt ám sát hắn hôm đó cũng có mặt bên trong.
Sau khi bái sơn dưới chân núi, liền có điện tôn Tiếp Khách Điện dẫn mấy người kia hướng Quan Vân Điện bay tới.
Hư Nhược Nguyệt quả nhiên chưa chết!
Nhẹ nhàng nhíu mày, Nhạc Vũ đang định tạm thời lui ra. Lúc này Nông Dịch Sơn phẩy tay áo nói:
- Vũ nhi, ngươi ở lại. Có lẽ còn có chỗ cần dùng đến ngươi!