Quân Lâm Thiên Hạ


Bên trong Quan Vân Điện hoàn toàn yên tĩnh. Nhạc Vũ âm thầm kinh ngạc nhìn Hư Nhược Nguyệt.

Vốn cho rằng với vẻ cao ngạo của nữ nhân này, hơn phân nửa sẽ không chút do dự khiêu chiến với hắn. Kết quả lại vượt ngoài dự liệu của hắn, còn chưa thử qua đã tự nhận bản thân không phải là địch thủ. Trong nháy mắt, Nhạc Vũ thiếu chút nữa cũng cho rằng Hư Nhược Nguyệt còn chưa thoát khỏi tâm chướng lần trước bị hắn đánh chết.

Nữ tử này quả nhiên là người có đại khí vận. Mặc dù còn chưa đạt tới Nguyên Anh, đã có thể cảm giác được hung cát. Mặc dù không nhìn thấu được thực lực thực sự của hắn hiện tại, nhưng có thể theo bản năng lẩn tránh nguy hiểm.

Phi thân về phía trước, trực tiếp vượt qua khoảng cách mười trượng đứng giữa điện, Nhạc Vũ nhìn Thượng Quan Minh Ngọc, sau đó mặt mang vẻ kinh dị nói:

Lãnh giáo? Trận chiến này ta sẽ không nương tay, sinh tử phải xem ý trời!

Nương tay? Khẩu khí thật lớn! Hơi có chút thành tựu, liền không biết trời cao đất rộng!

Thượng Quan Minh Ngọc cười lạnh một tiếng, cũng định bay qua. Lúc này Hư Nhược Nguyệt đột nhiên nắm chặt tay áo của nàng, lắc mạnh đầu nói:

Sư tỷ đừng đi, sẽ chết người!

Phất mạnh tay áo nhưng vẫn vô ích, Thượng Quan Minh Ngọc nhất thời cau mày, ngay trong mắt nàng ẩn giấu vẻ tức giận, bên cạnh đột nhiên có cỗ lực lượng vung lên, hẳn dự định trực tiếp đánh gãy cánh tay Hư Nhược Nguyệt.

Người xuất thủ rõ ràng chính là trung niên nữ tử đứng phía sau Ngôn Vô Cực, người vừa lớn tiếng quát mắng, trên gương mặt vẫn còn phong vận, đang mang theo vẻ giận dữ:

Vì sao tình nguyện gãy tay cũng muốn kéo ta?

Thượng Quan Minh Ngọc chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, kỳ quái nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn của Hư Nhược Nguyệt.


Trong lòng hơi dao động, nhưng ngay tức khắc trong lòng Thượng Quan Minh Ngọc chợt trầm xuống, bỏ qua hết thảy tạp niệm. Nàng rót pháp lực vào tay áo, đánh văng tay Hư Nhược Nguyệt, đứng ngay trước người Nhạc Vũ. Hai thanh huyền binh màu trắng phóng lên cao, quanh quẩn vũ động bên người nàng. Vô số băng hàn lực phát tán khắp nơi, khiến bên trong Quan Vân Điện trong nháy mắt như bị đóng băng. Ngay cả đại trận hộ sơn trong điện đều không thể hoàn toàn ngăn cản. Vách tường cùng mặt đất đều ngưng kết thành một tầng băng.

Rõ ràng là Kim Đan cảnh giới, lại có thể ở trong sự khống chế của mười vị Nguyên Anh tu sĩ bên trong điện tranh đoạt được một phần thiên địa linh khí. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Nhị phẩm huyền binh?

Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, Băng Nguyệt Tông đúng là có tài sản, một đệ tử Kim Đan liền có một bộ huyền binh mạnh mẽ như thế, làm sao cũng không giống tông môn Bắc Hoang. Sau đó đưa mắt dò hỏi nhìn Nông Dịch Sơn, chỉ thấy chưởng giáo sư tổ chợt khép mắt nói:

Bình thường là được rồi, không cần nương tay.

Thực lực bình thường, chính là không cần dùng Tỏa Long Cô, về phần không cần nương tay, chính là chủ tâm muốn hắn xuất thủ kinh sợ Băng Nguyệt Tông.

Nếu muốn như thế, vậy thủ đoạn đánh bại kẻ địch cần phải có lực uy hiếp nhất định mới được. Ngoài ra còn có một chuyện, cũng phải suy tính vào.

Như có điều suy nghĩ, nhìn qua Tân thị huynh đệ đang bàng quan nhìn tới, trong lòng Nhạc Vũ xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, liền có quyết định.

Phong Nha kiếm bắn ra khỏi tay áo, Nhạc Vũ lại nói:

Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ hối hận còn chưa muộn. Ta không muốn lấy mạnh hiếp yếu, đổi lại cho trưởng bối của ngươi, hoặc còn có mấy phần cơ hội.

Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Thượng Quan Minh Ngọc cũng không lĩnh tình, ngược lại cảm thấy nổi giận. Kiếm quyết đánh ra, hai kiếm quang màu trắng một trái một phải chém về phía đối diện.

Nhạc Vũ thở dài một tiếng, cũng không để ý tới hai đạo kiếm quang trước người, Phong Nha kiếm vũ động, đột nhiên chuyển ngoặt cực kỳ quái dị.


Ngay sau đó Thượng Quan Minh Ngọc chỉ cảm thấy vùng ngực của mình chợt lạnh buốt, hồn thức đau đớn, pháp lực hàn hệ trong cơ thể nhanh chóng xói mòn. Ngay cả hai thanh huyền binh nhị phẩm đều không thể khống chế, cùng rơi xuống đất.

Đợi tới khi nàng cúi đầu xuống nhìn, mới thấy nơi vùng ngực của mình đã mở ra một lỗ thủng trống rỗng thật lớn. Kim Đan đã được tôi luyện phân nửa thần hồn đều đã biến mất.

Làm sao có thể?

Trên gương mặt Thượng Quan Minh Ngọc tràn ngập vẻ không dám tin tưởng. Chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ lại lắc đầu, giữa ngón tay lóe lên một đạo quang mang lam hồng đan xen, bắt đầu từ từ tụ tập.

Lúc này Ngôn Vô Cực cũng nhìn ra hắn muốn hạ độc thủ, lập tức đánh ra một đạo pháp lực, xa xa bắn về hướng Nhạc Vũ, miệng khẩn trương quát:

Minh Ngọc đã bại, Nhạc trưởng lão dừng tay…

Nhạc Vũ chợt nghĩ, đang lo không dẫn dụ được ngươi, ngay lập tức đánh ra một đạo Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một cỗ cuồng phong nhất thời cuốn quanh trong điện như nước thủy triều.

Trong tay Nhạc Vũ đã tụ tập xong Băng Diễm Tuyệt Quang, lập tức đánh thẳng tới người Thượng Quan Minh Ngọc, chỉ thoáng chốc, đã đem thân thể của nàng hóa thành băng bụi.

Ngay lúc này Ngôn Vô Cực vừa mới nói được chữ bại, ba trưởng lão Nguyên Anh đứng phía sau hắn kể cả Hư Nhược Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, vừa hoàn hồn thì cả thân thể Thượng Quan Minh Ngọc đã biến mất trong thiên địa.

Nữ nhân trung niên kia giật bắn mình ngây ra, liền chợt phản ứng, ngay sau đó ánh mắt oán độc nhìn Nhạc Vũ:

Đệ tử của ta rõ ràng đã bại, vì sao còn phải hạ độc thủ?


Nhạc Vũ cũng không trả lời, tất nhiên không tiện nói ra. Trong lời nói của Nông Dịch Sơn, đã có ý tứ tước nhược thực lực của Băng Nguyệt Tông, trong lòng hắn không thể không có nửa điểm cảm giác áy náy.

Ba chiêu trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, đã tồn tại vượt ngoài pháp tắc. Hắn cũng không dám xác định đợi đến khi nàng này hồi phục lại, Kim Đan ngày sau có thành tựu khôi phục như xưa hay không, lúc này nếu không diệt trừ nàng, ngày sau thật khó tìm được cơ hội tốt như thế. Chẳng lẽ còn phải chờ đợi cho đến khi nàng tiến vào Nguyên Anh cảnh giới hay sao? Lại nói nếu không diệt sát, thật khó làm Băng Nguyệt Tông cảm thấy sợ hãi.

Lạnh lùng cười một tiếng, Nhạc Vũ thu hồi Phong Nha kiếm, sau đó lạnh nhạt nhìn năm người còn lại của Băng Nguyệt Tông nói:

Nhớ được sư tổ của ta vừa mới nói qua, bên trong Băng Nguyệt Tông các ngươi nếu có người có thể chống đỡ được chốc lát trong tay ta, sẽ đáp ứng yêu cầu của các ngươi. Ngươi cảm thấy bất mãn, có thể cùng ta đánh một trận!

Trung niên nữ tử kia thở gấp, muốn mở miệng cuối cùng đành trầm mặc, chẳng qua nhìn chừng Nhạc Vũ. Ở trong mắt nàng ẩn chứa một tia kiêng kỵ. Lúc này mới hiểu được Nhạc Vũ lấy thân phận đệ tử đời sau mà lại được thăng làm trưởng lão cũng không phải là hư danh.

Không phải nàng không nguyện ý đánh một trận với Nhạc Vũ, nhưng vừa rồi Thượng Quan Minh Ngọc chỉ một chiêu liền bị đánh chết tại chỗ, tình hình như vậy thật sự quỷ dị! Một kích ngang tài cân sức với Ngôn Vô Kỵ, càng làm lòng người lạnh ngắt!

Ba chiêu giữa trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm!

Ngôn Vô Cực hít vào một hơi, nhìn qua Nhạc Vũ, chỉ cảm thấy thiếu niên này thực sự bí hiểm.

Mấy năm trước đánh một trận cùng Yêu vương Thương Ngô, hắn từng đứng xa xa nhìn xem, Thương Ngô bị Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đánh bị thương nặng, hắn cũng suy đoán ra, chỉ là chưa từng xác định.

Bậc Thiên Ý Kiếm thế này, không nên tồn tại trên thế gian, một đệ tử Kim Đan đỉnh phong trong Quảng Lăng Tông làm sao có thể tự nhiên sử dụng?

Thượng Quan Minh Ngọc cơ hồ không có chút năng lực phản kháng đã bị miểu sát, người có tu vi như vậy, đối mặt với ngự kiếm thuật như thế, sẽ như thế nào? Bên trong Quảng Lăng Tông lại có mấy người nắm giữ được loại tuyệt kiếm này? Còn có Nhạc Vũ, vừa rồi đã sử dụng mấy phần thực lực? Nghĩ tới đây, Ngôn Vô Cực nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Hư Nhược Nguyệt.

Lại nghĩ Hư Nhược Nguyệt vừa rồi tỏ vẻ sợ hãi Nhạc Vũ, không phải là không có lý. Ngôn Vô Cực không khỏi có chút hối hận, giờ phút này nghĩ đến, khi đó chỉ sợ rằng Hư Nhược Nguyệt đã sớm vượt qua tâm chướng, vừa rồi biểu lộ sợ hãi, hơn phân nửa là vì cảm giác được nguy hiểm. Chẳng qua tình hình vừa rồi làm sao cho phép Băng Nguyệt Tông rút lui?

Không muốn chiến? Hay không dám chiến?

Nhạc Vũ liếc mắt nhìn mấy người đối diện, vừa nghe vậy sắc mặt họ đều ửng hồng, tuy nhiên không hề phản ứng, hắn liền thu hồi tầm mắt trở lại bên trái đứng phía sau mọi người.


Trong bụng của hắn mơ hồ đau nhói, quả nhiên cho dù đối mặt với đối thủ có tầng thứ thấp hơn hắn, sử dụng ba chiêu giữa trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm vẫn bị trả giá.

Chẳng qua lực cắn trả đã tước yếu hơn rất nhiều, cũng không ảnh hưởng tới đan điền của hắn, chỉ nằm ở bụng tạo ra chút vết thương hơi sâu. Lấy pháp lực che giấu, người bên cạnh cũng không thể nhìn ra. Trong nháy mắt hắn lại nhìn thấy huynh đệ Tân thị nhìn hắn với ánh mắt kinh dị.

Cảm giác được trong ánh mắt bọn hắn mang theo vài phần kiêng kỵ lẫn sát ý, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới, nghĩ thầm huynh đệ Tân thị này nếu không động thủ thì thôi, như vậy chỉ sợ ngày sau không còn cơ hội ra tay, loại người ôm lòng mưu mô ở lại bên trong tông môn, thật sự có chút làm người ta không được thoải mái.

Thấy Băng Nguyệt Tông không còn dám đứng ra ứng chiến, Cung Trí cũng không tiếp tục bừa bãi như trước, thu hồi phi kiếm bên cạnh. Sau đó nhìn Ngôn Vô Cực nói:

Nếu như thế chuyện tông ta thu đệ tử, xin mời quý tông chớ nên nhiều lời. Ngoài ra lời mở đầu vẫn hữu hiệu, Băng Nguyệt Tông có thể trước khi chúng ta khai sơn đại tuyển, có người có thể đánh bại tiểu Vũ, bổn tông vẫn sẽ đáp ứng quý tông yêu cầu.

Ngôn Vô Cực khẽ cau mày, chỉ cảm thấy trong lồng ngực trầm uất vô cùng, càng cảm thấy cực kỳ khuất nhục. Trong lòng hắn biết nếu chuyện hôm nay truyền ra, người trong Bắc Hoang tới Quảng Lăng Tông tham gia đại tuyển nhất định càng tăng thêm mấy lần.

Trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng vừa rồi Nhạc Vũ còn chưa toàn lực ứng phó. Trước khi tìm được phương pháp chống lại Thiên Ý Kiếm, tái chiến cũng chỉ vô ích, ngược lại sẽ làm cho Nguyên Anh tu sĩ tiếp tục vẫn lạc dưới kiếm của Nhạc Vũ, như vậy thật không phải thượng sách. Chẳng lẽ xu thế rầm rộ của Quảng Lăng Tông, thật không thể ngăn trở?

Trong lòng lướt qua vô số ý nghĩ, trong lòng Ngôn Vô Cực chợt dao động, đưa mắt tập trung trên người Diệp Tri Thu.

Nhìn vào người này một lúc lâu, hắn khẽ chần chờ, sau đó thi lễ với Nông Dịch Sơn:

Nông chưởng giáo, không biết quý tông có dự định tiếp tục minh ước cùng tông ta hay không?

Lời vừa thốt ra, ba nữ Nguyên Anh tu sĩ phía sau đều thở dài một hơi. Ánh mắt phức tạp, không biết là thất vọng hay phẫn hận, nhưng mang theo chút ý tán thưởng.

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, Ngôn Vô Cực thật không thẹn là trí giả thành danh mấy trăm năm, chỉ bằng một mình Diệp Tri Thu liền đã đoán được ý đồ của Quảng Lăng Tông, liền cúi đầu vô cùng dứt khoát.

Bắc phương lạnh giá khủng khiếp, tranh giành cũng chỉ vô ích, còn có hai động ma tồn tại. Trấn áp nơi này ngược lại cần tốn không ít thực lực. Chẳng qua đem Ký Châu tam tông nắm bắt xem như đặt được căn cơ gốc rễ.

Cũng do Nông Dịch Sơn, mặc dù không muốn diệt Băng Nguyệt Tông, nhưng nếu họ vẫn không hiểu thời cơ, như vậy gạt bỏ hậu hoạn cũng là chuyện bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận