Quân Lâm Thiên Hạ


Khi lôi quang màu xanh lam xen lẫn xanh biếc đánh xuống, Nhạc Vũ không khỏi cau mày.

Quảng Tiêu Lôi ở trong số một ngàn lẻ tám mươi Cửu Trọng Kiếp Lôi, xem như là sự tồn tại uy lực cực mạnh. Đặc biệt bên trong xen lẫn không gian toái nhận làm người ta xử lý vô cùng khó khăn. Cho dù với hồn lực hôm nay của hắn, ở trước mặt kiếp lôi kia cũng cảm thấy không thích ứng.

Mà phương pháp độ kiếp của Đoan Mộc Hàn lại khác với hắn cùng Nông Dịch Sơn. Nàng đứng trên bầu trời, tay cầm hai thanh huyền binh bắt đầu vũ động. Băng Long Chu Tước quanh quẩn bên người, ở bên trong lôi quang xinh đẹp tới cực điểm.

Kiếm Vũ?

Nhạc Vũ thoáng nhướng mày, Đoan Mộc Hàn từng dạy Lưỡng Nghi Hàn Cực Diễm Tuyệt Kiếm cho hắn, bên trong có một bộ công pháp luyện thể, cũng không kém hơn Cửu Thiên Lôi Động, Nhật Nguyệt Ngũ Luân cùng Thái Ất Trường Sinh Quyền của Quảng Lăng Tông.

Tên của bộ công pháp kia gọi là Hàn Cực Diễm Tuyệt Vũ. Lúc ấy Nhạc Vũ từng cảm thấy bộ công pháp này quá nữ tính, vì vậy tuy cảm nhận được công pháp có chỗ tốt thật lớn đối với việc hắn tu hành Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết nhưng hắn vẫn không chịu tu luyện.

Hôm nay nhìn thấy quả nhiên không tệ. Đoan Mộc Hàn múa kiếm ngay bên trong lôi quang, thân thủ dáng vẻ xinh đẹp đến mức khó tin. Rõ ràng đang ở trong lôi kiếp vô cùng hung hiểm, Nhạc Vũ lại đột nhiên có cảm nghĩ thật muốn đem hình ảnh tuyệt mỹ này vĩnh viễn kéo dài mãi mãi, đừng bao giờ ngừng lại. Ngay lúc này, Nhạc Vũ chợt nhớ tới lời nói của Hậu Thổ:

Huyết quang tai ương, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào tránh khỏi?

Nhớ tới suốt mấy tháng nay mỗi khi hắn rảnh rỗi thôi diễn thiên cơ, trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy lạnh như băng. Liên tục vài chục lần dùng Càn Khôn Dịch Văn Bàn suy tính, đều chỉ có một kết quả, đại hung hiện ra, chuyện này cơ hồ gần như biến thành tâm bệnh của hắn. Bạn đang đọc truyện được tại

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ lấy ra tấm phù triện nho nhỏ mà Hậu Thổ dùng thần lực ngưng tụ thành. Sau thoáng do dự, lúc này đành đem tấm phù đánh về hướng Đoan Mộc Hàn.

Tất nhiên hắn sẽ không thể tùy tiện đem tấm phù này đưa cho Đoan Mộc Hàn sử dụng. Sở dĩ hắn lưu lại cho tới bây giờ, cũng chỉ vì muốn nghiệm chứng tấm phù này có từng bị sử dụng qua thủ đoạn gì hay không, tỷ như khống chế tâm trí chẳng hạn.

Thật ra cho tới nay Nhạc Vũ cũng vẫn không tin mình không thay đổi được chuyện tai ương mà quẻ tượng đã suy diễn trong tương lai, phương pháp này cũng chỉ dùng đề phòng vạn nhất mà thôi. Đại thần thông của Hậu Thổ mặc dù khi chưa mở ra mười tám tầng địa phủ, cùng lục đạo luân hồi, muốn bảo hộ nguyên linh của Đoan Mộc Hàn chuyển thế cũng tuyệt không thành vấn đề.

Nói đến thật kỳ quái, sau khi Nhạc Vũ đánh ra tấm phù văn kia, Đoan Mộc Hàn lại hoàn toàn không hề phát hiện, tùy ý cho tấm phù chìm vào trong cơ thể của mình.

Làm xong việc này, Nhạc Vũ mới ổn định lại tâm thần quan sát hình ảnh ưu mỹ trên không trung, không biết trải qua bao lâu, Nhạc Vũ nhìn thấy lôi quang trên bầu trời không tiếp tục đánh xuống, lúc này mới lấy lại tinh thần, chợt phát giác kiếp vân đang từ từ tiêu tán.

Đoan Mộc Hàn cũng ngừng múa kiếm, trên người không bị tổn thương, nhưng gương mặt đỏ ửng, trên trán đọng mồ hôi, tản ra một cỗ mị lực.

Nhạc Vũ không khỏi giật mình, đôi mắt yên lặng nhìn qua không hề chuyển sang nơi khác.

Đoan Mộc Hàn từ không trung rơi xuống, cười khanh khách nói:

Cuối cùng đã tu hành phục hồi lại tu vi trước kia, có được ít nhất bảy thành thực lực của kiếp trước. Lần này nhờ hai thanh huyền binh của ngươi, còn có giọt Vu Thần máu huyết. So sánh với lúc độ kiếp ở kiếp trước, dễ dàng hơn nhiều.

Nói tới đây, Đoan Mộc Hàn mới phát hiện thanh niên thanh tú trước mặt đang nhìn chằm chằm mình, gương mặt nàng chợt đỏ ửng, trừng mắt nói:

Nhìn gì vậy? Đôi mắt muốn rơi luôn ra ngoài!

Nhạc Vũ vội ho nhẹ một tiếng, hòa hoãn lại ánh mắt, sau đó quay đầu cười nói:

Cũng đúng! Còn nhiều thời gian, ngày sau vẫn còn, không vội trong nhất thời.

Đoan Mộc Hàn tất nhiên hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ, vẻ mặt đỏ ửng, cơ hồ lan tràn xuống tận cổ. Vừa muốn sầm mặt, bày ra cái giá của sư phụ, lại nhanh chóng bị tan rã trong ánh mắt của Nhạc Vũ, không thể làm gì khác hơn là chuyển sang chuyện khác, nói:

Chuyện như vậy sau này đừng nghĩ nữa! Sư đồ kết hợp, vi phạm nhân luân. Sư phụ cùng các trưởng lão sẽ tuyệt không đáp ứng!

Nhạc Vũ nghe vậy, ánh mắt phát sáng:

Nói như vậy sư phụ đã đồng ý sao? Sư phụ nghĩ Nhạc Vũ này là hạng người gì chứ? Mặc dù trong lòng ta kính trọng sư tổ cùng chư vị trưởng lão, nhưng chuyện hợp tịch song tu, chính là chuyện giữa ta và ngươi, cần gì được họ đồng ý? Huống chi sư phụ cho rằng họ thật sự sẽ không chịu đáp ứng sao?

Lời phía sau Đoan Mộc Hàn hoàn toàn không nghe vào trong tai, vẻ mặt nàng còn đang giật mình, chợt phát hiện trong lời nói của mình vừa rồi chẳng phải chính là ý tứ đã chấp nhận hay sao?

Trong nháy mắt trong nội tâm Đoan Mộc Hàn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, liền che lại hai tai, xông vào trong tĩnh thất kêu lên:

Ta không nghe, không nghe!

Lập tức "hô" một tiếng cánh cửa đóng sầm lại.

Nhạc Vũ kinh ngạc há hốc mồm thật lâu, chợt cười khẽ. Hắn nghĩ thầm thật không ngờ vị tiểu sư phụ này thật sự quá khả ái, còn đang muốn tiến lên một bước, hắn chợt do dự, chỉ lát sau đành bất đắc dĩ buông tha.

Bên trong tĩnh thất nho nhỏ kia mặc dù cũng bày pháp trận nhưng không ngăn cản được hắn. Hơn nữa hắn hoàn toàn không cần lo lắng, đoán chừng nếu nghe được tin này mấy vị trưởng bối trong Quảng Lăng Tông còn vui mừng chứng kiến nhiều hơn.

Chẳng qua nguyên âm cùng nguyên dương của tu sĩ cực kỳ quý giá, nếu mất đi thật sự khó hồi phục. Phương pháp song tu vốn là chuyện tốt, có thể tăng tiến tu vi trên diện rộng, nhưng nếu không tu luyện đúng phương pháp, ngược lại sẽ nảy sinh vấn đề lớn.

Nếu là trước kia hắn chỉ tu tập Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, khi đó song tu tuyệt sẽ không thành vấn đề, hơn nữa còn có thể trợ giúp Đoan Mộc Hàn tu luyện được Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, tu vi pháp lực tiến nhanh.

Nhưng ở trước mắt, từ sau khi hắn tập luyện Thanh Đế Trường Sinh Quyết, ngũ hành bên trong đan điền đã mất đi cân đối, ngũ hành chân khí hiện tại giống như một cuộn chỉ rối, dù chính bản thân Nhạc Vũ đều không thể khống chế minh xác, làm sao có thể dùng phương pháp tầm thường song tu? Dù sao cũng phải đợi cho tới khi hắn tìm được loại công pháp thổ hệ và kim hệ cùng đẳng cấp với Thanh Đế Trường Sinh Quyết và Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết rồi hãy nói.

Trong lòng Nhạc Vũ than nhỏ, âm thầm tiếc nuối không thôi. Nếu không phải giờ phút này bên trong thân thể hắn đang mang theo trạng huống đặc thù, hắn có mười phần nắm chắc giờ phút này có thể rèn sắt khi còn nóng, trong vòng mười ngày là có thử xử lý xong vị tiểu sư phụ này, bây giờ đành phải trì hoãn thêm một thời gian mà thôi.

Trở về bên trong phòng tĩnh tu, Nhạc Vũ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, sau đó tiến vào trạng thái nhập định.

Bây giờ hắn đang dự định đem lôi lực bên trong nguyên thần thẩm thấu vào bên trong Ngũ Hành Phù Trận của chính mình.

Sau khi thành anh, pháp lực nguyên thần vốn là một thể. Nhưng lúc xuất khiếu, Nguyên Anh còn chưa đủ dương tính, càng không cách nào ngăn cản được linh lực triều tịch. Chỉ đành mang theo một bộ phận pháp lực ly thể, trong lúc này ngoài Ngũ Hành Phù Trận, mọi thứ đều ở lại bên trong thân thể, vì vậy mỗi lần Nhạc Vũ dùng kiếp lôi rèn hồn xong, cũng cần phải tế luyện lại một phen.

Ngay khi công khóa ngày hôm nay vừa hoàn thành, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, mở mắt ra, chỉ thấy một đạo phù chiếu màu bạc đang phá không bay tới bên cạnh hắn.

Nhạc Vũ trảo vào trong tay, sau đó lời nói của Nông Dịch Sơn vang lên bên tai hắn.

Đại khái thông tri cho hắn biết tình hình đã ổn định, Hậu Thổ Giản Kỳ quả nhiên giữ lời hứa, đã đem người truyền giáo toàn thể triệu hồi. Nơi này đã không cần hai người họ tiếp tục trấn thủ, Đoan Mộc Hàn có thể quay về tông môn, về phần bản thân hắn có thể tùy ý hành động. Chẳng qua tới tháng bảy nhất định phải kịp thời gian quay về tông môn.

Tháng bảy? Chẳng lẽ tông môn muốn xuôi…

Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, tính toán thời gian lại cảm thấy không thể, vừa rồi khai sơn đại tuyển còn chưa tới vài tháng, vô luận thế nào cũng không thể ở ngay lúc này hành động.

Nếu ta đoán không sai, xác nhận là Yêu Vương Thương Ngô kia động thủ tấn công tông môn!

Cười lạnh, Nhạc Vũ thu hồi phù chiếu, ngay lúc này Nhạc Vũ đột nhiên cảm giác một đạo linh lực ba động mơ hồ, tựa hồ đang có người muốn xuyên qua hàng rào không gian.

Không gian ba động chỉ chốc lát cũng đã biến mất. Nhạc Vũ khẽ cau mày, biết được hẳn là Đoan Mộc Hàn cũng đã nhận được phù chiếu.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ xuyên vào hư không, xuất hiện ngoài ba ngàn dặm. Sau đó liền nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Hàn như bị kinh hãi đang vội vàng bỏ chạy thật nhanh, khống chế phi kiếm toàn lực bay đi phía trước.

Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, chợt lóe thân, đã chắn ngay trước người Đoan Mộc Hàn, sau đó quay đầu nhìn lại nói:

Thật là đúng dịp! Sư phụ đang định quay về tông môn sao? Sao không thông báo cho đệ tử một tiếng?

Đoan Mộc Hàn chợt dừng phắt kiếm quang, nắm chéo áo lúng túng cười xấu hổ, muốn ứng phó vài câu nhưng nói đến bên miệng lại không thốt nên lời. Thầm nghĩ, đây đúng là không có đạo lý! Làm sao hiện tại mình vừa nhìn thấy đồ đệ lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn đây? Thế gian này nào có sư phụ ngược lại sợ đồ đệ bao giờ.

Còn đang thấp thỏm bất an, Nhạc Vũ cũng không giống như mấy lần trước làm cho nàng cảm thấy khó xử, ngược lại sắc mặt vô cùng trầm ngưng, nghiêm nghị nói:

Sư phụ muốn về tông môn cũng được, nhưng trên đường cần nên cẩn thận một chút, trong ba năm không nên bước ra khỏi Quảng Lăng sơn nửa bước. Mấy tháng nay ta thôi diễn thiên cơ, dọ thám biết được một năm sau sư phụ sẽ gặp phải huyết quang tai kiếp. Sư phụ ngàn vạn lần phải nên cẩn thận!

Đoan Mộc Hàn cau mày, thầm nghĩ cho dù mình như thế nào cũng không luân lạc tới mức để đồ đệ dạy dỗ. Chẳng qua khi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Vũ nghiêm túc chưa từng có từ trước tới nay.

Đặc biệt dáng vẻ ân cần trong mắt không chút nào che giấu, làm trong lòng nàng nhất thời vô cùng khẩn trương, không tự chủ được liền cúi đầu nhẹ nhàng "ân" một tiếng. Sau đó mãnh liệt giậm chân, khống chế phi kiếm hướng Quảng Lăng sơn bay đi.

Nhạc Vũ nhìn theo xa xa, cho đến khi thân ảnh Đoan Mộc Hàn biến mất mới thu hồi tầm mắt. Chuyện nơi đây đã xong, chỉ cần chờ đợi tu sĩ Kim Đan tới đây trấn áp nơi này là được.

Giải quyết xong chuyện này cho tông môn, cũng là lúc đi tới Tử Vân tiên phủ. Cho tới bây giờ lấy tu vi Nguyên Anh của hắn, cũng đã đến lúc đến đó thêm một lần. Không chỉ là vì Huyền Hạo Đan, hơn nữa vì tập luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết. Hắn nắm giữ pháp quyết tu hành chỉ có tầng thứ tám, thêm một tầng nữa đã đạt tới đỉnh phong. Nếu còn muốn tiếp tục, phải lấy thêm công pháp tiếp theo mới được.

- Chẳng qua thật sự không biết vị sư phụ cách thế kia của ta, rốt cục lưu lại thứ gì cho ta bên trong Tử Vân tiên phủ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui