Quân Lâm Thiên Hạ


Đôi mắt Nhạc Vũ đầy vẻ ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, bên ngoài mấy vạn trượng xuất hiện một vật gì đó màu đen ước chừng chỉ cỡ quả trứng gà, không có chút ánh sáng, trong mắt Nhạc Vũ chưa từng cảm giác được có quang mang phản xạ chiếu ra, ngược lại ánh sáng quanh thân dường như cũng bị vật kia cắn nuốt.

Nói cách khác, nếu không phải giờ phút này mặt trời chói chang nhô cao, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, chỉ bằng vào mắt thường Nhạc Vũ hoàn toàn không cách nào nắm bắt được sự tồn tại của điểm đen đó.

Đây là vật gì? Phảng phất giống như hắc động, chẳng lẽ cũng là một loại thần thông?

Cơ hồ Nhạc Vũ hồn thức của Nhạc Vũ không cảm nhận được một tia ba động, hết thảy đều cực kỳ bình tĩnh, nhưng theo bản năng hắn lại cảm thấy được có một loại nguy hiểm cực hạn đang tồn tại.

Chỉ nháy mắt, liền nhìn thấy điểm đen kia bay vào bên trong tầng mây, chỉ một thoáng cả tầng mây trắng trên bầu trời Quảng Lăng sơn liền bị cắn nuốt đi một phần.

Ngay sau đó, bên trong tầng mây truyền ra một tiếng hừ lạnh:

Đại Thôn Diệt Thuật! Thôn Tinh, quả nhiên ngươi đã tiến hóa tới cao giai!

Đại Thôn Diệt Thuật? Thì ra đây chính là Đại Thôn Diệt Thuật?

Nhạc Vũ chợt hiểu ra, theo truyền thuyết thời thượng cổ có một một yêu thú tên Thao Thiết có được thần thông Đại Thôn Diệt Thuật có thể cắn nuốt vạn vật, xưng hùng một phương.

Tuy Thao Thiết không thuộc chủng loại thần thú, nhưng cho dù là Đông Hoàng Thái Nhất, hoặc là Hi Hoàng chuyển thế là những Yêu tộc thánh giả cũng không dám dễ dàng trêu chọc. Bởi vì yêu thú kia hung danh vang xa, chiến lực tương đương thần thú cùng đẳng cấp, chẳng qua Đại Thôn Diệt Thuật lại có chút dị thường.

Nếu thần thông này tiến hóa tới mức tận cùng, sẽ bị lạc thần trí, cắn nuốt vạn vật chỉ theo bản năng. Mãi cho đến khi bản thân tử vong mới có thể dừng lại, vì vậy không được liệt vào trong nhóm thần thú.

Nghe tiếng nói trong mây, người vừa xuất hiện hẳn là Yêu tộc, hơn nữa còn tiến hóa tới huyết mạch cao cấp, là Thao Thiết thuần huyết chân chính hay sao?

Lúc này Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận được thủy lam quang hoa trong Quan Vân Điện chiếu rọi, đã được chữa trị lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Bên trên bầu trời sau một lúc lâu yên tĩnh, lại vang lên thanh âm của một nam tử, không biết đến từ phương nào, lãnh đạm nói:

Ta bất kể các ngươi vì sao mà đến, Quảng Lăng sơn là nơi truyền thừa đạo thống của chủ nhân ta trong thế giới này, không thể sơ suất! Thối lui đi, còn tiếp tục lưu lại đây, đừng trách ta xuất thủ đối với đồng loại!

Thanh âm kia vô cùng hùng hồn, phảng phất như có thể xuyên thủng sắt đá, âm ba cuồn cuộn, ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy thần hồn của mình bị chấn động, nghịch thiên kiếm ý ẩn giấu bên trong cơ hồ không thể ước thúc. Tại

Nghe được lời này của nam tử, bên trong tầng mây trắng lại hừ lạnh một tiếng:

Thôn Tinh, thì ra ngươi còn biết chúng ta là đồng loại? Bị nhân loại nuôi dưỡng ngàn năm, đã thực sự biến thành một con chó trung thành hay sao? Vạn năm thời gian nhưng ta xem nô tính của ngươi vẫn không đổi, ngược lại càng thêm trầm trọng?

Thanh âm hùng hồn nhất thời nhẹ giọng cười khan, giễu cợt nói:

Tuy là đồng loại, nhưng không đồng tộc! Lại nói thời thượng cổ, Nhân tộc nhất mạch không phải cũng là một chi trong thiên hạ vạn yêu hay sao? Chẳng qua số mệnh thâm hậu, tự mình hình thành nhất tộc mà thôi! Lại nói trong mấy vạn năm, chuyện đồng loại Yêu tộc tương tàn còn ít sao? Cho dù là ta, năm xưa cũng bị đồng loại truy giết muốn cướp đoạt yêu đan. Tính mạng của Thôn Tinh này được chủ nhân cứu, một thân tu vi cũng nhờ chủ nhân ban cho, tự nhiên phụng ngài làm chủ. Bên trong Quảng Lăng Tông cũng không như chư tông, không hề bài xích yêu tu. Ngươi nói những chuyện nhàm chán như vậy, thực sự là buồn cười!

Nhạc Vũ nghe được thoáng cau mày, nghe khẩu khí này tựa hồ nam tử kia là linh sủng của một vị tiền bối trong Quảng Lăng Tông. Cũng có thể chính là người mà Thanh Dương Tử đã từng nói vẫn luôn âm thầm bảo vệ Quảng Lăng Tông nhiều năm qua.

Nhưng Thao Thiết thuần huyết mười lăm cấp, ngoại trừ Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu, chỉ sợ cũng khó có vị tiền bối nào có thể trở thành chủ nhân của hắn.

Ngay khi hắn còn đang âm thầm suy đoán, bên trong tầng mây trắng lại vang lên tiếng trào phúng:

Nhớ tới bên Xiển Giáo, thủ đoạn truy sát Yêu tộc nhất mạch không thua gì Đông Dương chư tông, tuyệt không hề nương tay! Cũng được, ta không tranh giành miệng lưỡi lợi hại với ngươi. Xem tình hình hôm nay đại kiếp Yêu tộc chính là ứng trên người Quảng Lăng Tông các ngươi. Hôm nay ta không động được Quảng Lăng Tông, nhưng cho dù liều tính mạng này cũng phải vì chút ít Yêu tộc hậu bối tranh giành một đường sinh cơ! Nếu ngươi muốn cùng chúng ta thành kẻ địch, vậy thì đánh một trận!

Lời vừa rơi xuống, kích thước của tầng mây trắng đã khôi phục lại như cũ, lại một lần nữa ngưng tụ thành thú trảo khổng lồ, hướng Quảng Lăng sơn xa xa chụp xuống.

Ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng, đang muốn mang theo Chiến Tuyết chạy tới Quan Vân Điện, liền nhìn thấy trên bầu trời hiện ra mấy điểm đen, lặng yên không một tiếng động, cũng không tạo ra uy thế kinh người gì, nhưng trong tích tắc va chạm, liền cắn nuốt cự trảo kia hoàn toàn biến mất, còn có mấy điểm đen xông vào bên trong tầng mây, đem tầng mây kia tan rã hơn phân nửa chỉ trong khoảnh khắc.

Trong lúc mơ hồ Nhạc Vũ có thể trông thấy một đầu thân ảnh yêu thú khổng lồ. Thân hươu, chân ngựa, đuôi trâu, sừng vàng. Ngay sau đó liền nghe yêu thú trong mây phẫn nộ quát:

Ngươi có Đại Thôn Diệt Thuật, ta có Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi! Thật cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?

Thanh âm vang ra đã ẩn ước mang theo vài phần lo lắng, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn Thanh Dương Tử thêm một lần nữa bức bách một yêu thú mười lăm cấp hiện ra nguyên hình. Rõ ràng đó là một đầu Thất Vĩ Hỏa Ưng lớn tới bảy trăm trượng, bị thanh sắc kiếm trận vây khốn bên trong. Thanh Dương Tử cũng không dùng Tru Tiên Nỗ, chỉ ném ra mười đoàn lôi quang vào bên trong kiếm trận, liền nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của Thất Vĩ Hỏa Ưng.

Nhạc Vũ nhận ra được đó chính là Thái Ất Kim Phong Thần Lôi. Bên trong một ngàn lẻ tám mươi loại kiếp lôi, chỉ có thể xem là trung thượng. Đồng dạng cũng sử dụng thủ đoạn ngày đó của Không Kiếm, dùng lực lượng pháp tắc gia trì, chẳng qua uy năng còn cao hơn Tử Xu Lôi của Không Kiếm, thậm chí còn gấp mười lần Tiên Thiên Hàn Phách Thần Quang của Lệ Bi Hồi!

Nhạc Vũ cũng không hề cảm thấy áp lực, nếu trước khi hắn gặp được bốn chiêu cuối của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, có lẽ hắn còn có cảm giác khiếp sợ. Nhưng từ sau khi nhìn thấy tư thái uy danh tuyệt thế của bốn chiêu nghịch thiên kiếm ý của Quảng Lăng Tán Nhân, thủ đoạn này của Thanh Dương Tử cũng không thể sánh bằng.

Bởi vì bốn chiêu cuối cùng so sánh với mấy chiêu trước đó có sự khác nhau, phương pháp ứng dụng cũng không giống nhau. Tuy lực sát thương tương đương, nhưng ba chiêu giữa nhiều nhất chỉ có thể đả thương người, là một loại kiếm thức hại người hại mình. Với tu vi hôm nay của hắn, dưới Đại Thừa dùng ba chiêu này chém giết thật dễ dàng. Mà bốn chiêu nghịch thiên cuối cùng, vô luận đối với người hay vật đều có được tuyệt đại uy lực.

Lúc này tiếng quát phẫn nộ trên bầu trời còn chưa dứt, liền nhìn thấy một đoàn thủy lam lôi quang đánh xuống.

Vẻ mặt Nhạc Vũ lộ ra vài phần ngưng trọng, nhìn lên cao lần nữa. Lôi quang này khác với những điểm đen kia, khí thế thật lớn giống như thiên kiếp, đánh thẳng vào thần hồn, dẫn dắt thủy hệ nguyên lực trong không gian mấy trăm dặm chấn động không ngừng. Vân Hồ Tiên Tử dùng thủy hệ pháp lực bày ra Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận cũng gần như lâm vào hỏng mất.

Chỉ trong nháy mắt, thanh âm hùng hồn kia lại cất lên:

Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi mà cũng dám tự đắc ở trước mặt ta? Cút trở về cho ta!

Nhạc Vũ nhìn thấy đoàn thủy lam lôi quang trên bầu trời vừa sắp chạm vào bức tường linh lực vô hình, liền có một đoàn hắc quang vô thanh vô tức không hề có chút báo trước xuất hiện ngay trên bầu trời, va chạm vào đoàn thủy lam lôi quang, không hề có động tĩnh gì kinh thiên động địa, đã đem Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi toàn bộ đều biến mất vô hình.

Trong đó còn có một đoàn điểm đen xuyên vào bên trong tầng mây, ngay lập tức giống như trời sụp tối, lập tức cắn nuốt đại lượng ánh sáng bao phủ chung quanh, khiến cho khắp Quảng Lăng sơn dường như tối sầm xuống, đợi đến khi những điểm đen xuyên vào bên trong tầng mây trắng, lần này cũng không hề có chút động tĩnh, Nhạc Vũ chỉ có thể mơ hồ cảm giác bên trong tầng mây có vô số linh lực lưu bạo loạn đang tàn sát bừa bãi.

Ngay sau đó thanh âm hùng hồn kia lại cười ha hả nói:

Ngươi cho rằng cùng là cao giai thần thú, là có thể đánh một trận với ta sao? Hắc! Chỉ là đám phế vật huyết mạch thần thú thấp kém, cũng dám tới Quảng Lăng Tông tìm ta? Nếu không phải chủ nhân muốn ta ở thế giới này tu tâm dưỡng tính, đè nén bản năng, hôm nay các ngươi đừng hòng chạy trốn!

Trong lòng Nhạc Vũ thất kinh, tiếp theo bất đắc dĩ cười một tiếng, uổng cho hắn mười năm nay từng bước kinh tâm, rất sợ đi sai bước lầm lẫn, khổ tâm chuẩn bị mưu kế suy tính cho Quảng Lăng Tông. Nhưng thì ra từ mới bắt đầu hắn đã sai lầm, Quảng Lăng Tông có thể bị suy sụp, nhưng sẽ không gặp phải nguy cơ diệt vong. Với khả năng của Quảng Lăng Tán Nhân, cho dù là chuyện kéo dài vạn năm, cũng có thể nhìn thấu, sao có thể không có bố trí hậu chiêu? Vô luận là Tân thị cũng vậy, Lệ Bi Hồi cũng thế, không ai có thể dao động được căn cơ của Quảng Lăng Tông. Lại nói mấy lần Quảng Lăng Tông gặp nguy cơ, nhưng tất cả đều bởi vì hắn dẫn dắt tới. Nếu không phải do hắn hồi phục lại ba chiêu đầu của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, Yêu tộc cũng sẽ không tới mức thảm bại như vậy.

Hơn nữa nếu không phải hắn nhận được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch cùng Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa, còn có đoàn mây tím và Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí, đột nhiên quật khởi Bắc Hoang, Lệ Bi Hồi cũng sẽ không cảm thấy bị áp lực mà đầu nhập dưới trướng Yêu Vương Thương Ngô, đưa tới ngoại lực xâm lấn, thiên cơ biến huyễn thật làm người ta khó có thể đo lường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui