Nhạc Vũ nghe được cảm thấy buồn cười, hắn từng gặp qua người càn rỡ, nhưng chưa nhìn thấy qua tán tu lại càn rỡ như vậy. Thực lực của Không Kiếm so với người này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa cuồng vọng tới như thế.
Có thể không chút nào cố kỵ dùng vài ức linh thạch mua Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp cùng Huyền Linh Thánh Quả, làm sao có thể là người thường.
Cũng không biết do người này thật sự ngu xuẩn hay đã hoành hành tại Đông Hải đã quen, sớm không đem người khác để vào trong mắt. Mà ngay cả chuyện rõ ràng như thế mà vẫn nhìn chưa ra.
Nghĩ tới giờ phút này còn có đại địch bên cạnh, trong lòng hắn càng không có chút kiên nhẫn nghe người này nói thêm lời nào.
Ồn ào!
Thương Vọng mới nói tới đây, liền bị tiếng quát lạnh cắt đứt, nhất thời vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên. Chỉ thấy thanh niên ngay đối diện trong tay trực tiếp ném ra một đoàn kim quang.
Trong lòng hắn đầu tiên liền cảm thấy bị khiêu khích tới cuồng nộ, ngay sau đó liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tử kim quang mang kia bay lên cao, hóa thành một chiếc võng khổng lồ, hướng hắn chụp xuống. Hắn chỉ chậm một thoáng, liền bị phong kín toàn bộ hàng rào không gian cùng hướng chạy trốn khắp chung quanh.
Vẻ mặt Thương Vọng trầm xuống, vội vàng bắn ra một thanh ngọc xích trong tay áo, chỉ một thoáng liền hóa thành ngàn trượng, chắn ngang bầu trời, không để chiếc lưới khổng lồ kia rơi xuống.
Chẳng qua chỉ có một bộ phận kim võng bị ngăn cản, một ít tử kim sắc ti tuyến rơi xuống dưới chân hắn, đang nhanh chóng co rút lại.
Bên trong phương viên vạn trượng, dấy lên một ngọn lửa cháy màu đỏ thẫm, thẳng xông thần hồn. Cho dù với tu vi như hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, phảng phất như thần hồn của mình đang bị thiêu đốt.
Thương Vọng vội vàng lấy ra bốn thanh phi kiếm minh hoàng sắc xoay tròn chém ra bốn phía, nhưng không hề làm tổn thương được tử sắc kim võng kia chút nào.
Cũng may bên trong bốn thanh phi kiếm toát ra một cỗ hoàng sắc ba văn ngăn cản những tử kim ti tuyến phủ xuống, đồng thời cũng ngăn cản cỗ hỏa diễm đỏ rực kia dâng cao.
Đây là đồ vật quỷ quái gì vậy?
Lúc này Thương Vọng mới cảm thấy sợ hãi, năm vật mình đang sử dụng không có vật nào mà không phải là nhất phẩm trọng bảo cao cấp, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn tử kim ti võng kia mà thôi, một thân pháp lực gần như bị hút đi sạch sẽ. Bạn đang đọc truyện được tại
Khi hắn nhìn về phía thanh niên có tướng mạo bình thường không có gì nổi bật, vẻ mặt Thương Vọng đột nhiên trắng bệch, trong lòng chìm tận đáy cốc.
Rốt cục hắn đã sống gần ngàn năm, còn là tu sĩ Đại Thừa, kiến thức vẫn khác hẳn người thường. Vừa mới giao thủ liền biết được lợi hại, có thể đem uy năng của tử kim ti võng thúc giục tới mức lớn nhất, tu vi pháp lực bản thân đương nhiên thật sự bất phàm.
Uổng cho hắn trước đó còn tràn đầy tự tin, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được thực lực chân chính của người này. Còn muốn lợi dụng Khiên Ky Dẫn tìm tới tận cửa, có khác gì là tự đi tìm chết?
Vốn cho rằng chuyện này dễ như trở bàn tay, không ngờ đối thủ chỉ cần lật tay liền làm bản thân mình rơi vào hoàn cảnh tiến lui đều không còn khả năng.
Nhạc Vũ cũng có chút ít ngoài ý muốn. Thương Vọng là một tán tu, bên cạnh lại có nhiều trọng bảo như vậy, hắn chợt nhớ ra lời nói của người này trước đó, từng làm qua rất nhiều hoạt động cướp đoạt thế này thật sự không ít.
Nhìn kỳ trùng màu vàng trong tay hắn, sát cơ trong mắt Nhạc Vũ hiện lên, tiện tay đánh ra một đạo Băng Diễm Tuyệt Quang tầng thứ chín, thẳng đánh vào bên trong tử kim huyền hỏa võng.
Thương Vọng nhất thời biến sắc, lập tức tế ra một mặt gương đồng ngăn ngay trước người mình. Quanh thân gương đồng khuếch tán ra vô số phù văn màu vàng, mơ hồ thành trận pháp, vững vàng bao vây hắn bên trong. Khí tức xa xưa mạnh mẽ, linh lực ba động muốn áp bức cả tử kim huyền hỏa võng.
Nhưng khi quang mang lam hồng sắc đánh thẳng vào mặt gương, gương đồng bỗng dưng chấn động. Phù văn kim hoàng sắc trong nháy mắt tan rã hơn phân nửa, mặc dù gương đồng chưa bị hao tổn, nhưng đã quay cuồng một trận, thoát khỏi chủ nhân khống chế.
Băng Diễm Tuyệt Quang tuy là tầng thứ chín, nhưng được ngũ hành tăng phúc, cộng thêm bị Nhạc Vũ điều khiển, oai lực một kích thật đã tương đương với một kích toàn lực của siêu phẩm huyền binh!
Thấy được cảnh này, Thương Vọng càng thêm kinh hãi. Hắn thầm nghĩ đây là quái vật từ nơi nào đến? Chỉ dùng một loại trọng bảo cùng một loại đại thần thông đã có thể áp bức hắn tận cùng! Hắn không còn thời gian để hối hận, không chút chậm trễ ngưng tụ một tầng quang bích màu vàng quanh người, đồng dạng cũng được tạo thành từ vô số phù văn thượng cổ.
Trong lúc mơ hồ, Nhạc Vũ chợt cảm giác tầng quang bích kia cũng có lực lượng pháp tắc xen vào bên trong. Quang mang chợt lóe lên trong mắt hắn, sắc mặt vẫn hờ hững như trước. Nếu đã động thủ sẽ không thủ hạ lưu tình, người này tay cầm Khiên Ky Dẫn, có thể rình rập hành tung của hắn, lại càng đáng giết!
Trong tay kháp pháp quyết, hắn liền điều khiển Vô Hình Hàn Phách Kiếm đã bao phủ quanh người Thương Vọng, lập tức chém ra. Trăm đạo kiếm quang sáng lên, lập tức đem quang bích đánh thành nát bấy.
Bên ngoài ti võng, giờ phút này trong tay Nhạc Vũ đã lóe lên một đoàn quang mang lam hồng tương gian. Băng hỏa linh lực điên cuồng tụ tập quanh thân, phảng phất như cả thiên địa đang sụp đổ vào trong lòng bàn tay của hắn.
Thương Vọng hít sâu một hơi rét lạnh, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Hắn biết được người thanh niên trước mắt chỉ cần đánh thêm một kích, liền đủ đánh hắn thành phấn vụn!
Từ lúc hắn xuất hiện cho tới lúc Nhạc Vũ động thủ còn chưa tới hai mươi lần hô hấp. Ở giữa còn bỏ qua lúc nói chuyện, chân chính giao thủ chỉ khoảng vài lần hô hấp mà thôi. Thương Vọng thật sự không hề nghĩ đến người trước mắt không những là người mà hắn không sao địch nổi, lại càng không nghĩ tới người thanh niên kia chỉ cần trở bàn tay là có thể làm mình lập tức vẫn lạc?
Nhưng ngay khi Băng Diễm Tuyệt Quang sắp sửa hoàn thành, Nhạc Vũ chợt chấn động, ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó trên mặt hiện ra tia cười lạnh:
Cuối cùng đã chịu động thủ sao?
Trong nháy mắt lời vừa rơi xuống, trên bầu trời liền hiện ra một đạo bạch sắc kiếm quang mang theo canh kim khí mênh mông cuồn cuộn xa xa chém tới.
Ngay sau đó một đồ vật giống như cự tháp chợt xuất hiện, hóa thành phương viên trăm mẫu, hướng chỗ Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết đang đứng ầm ầm nện xuống.
Nhạc Vũ vẫn không muốn bỏ qua cho Thương Vọng, Băng Diễm Tuyệt Quang lại đánh ra, thẳng vào bên trong tử sắc huyền hỏa võng. Chỉ trong tích tắc một đạo thủy lam quang hoa xuyên tới, vừa lúc chặn lại quang mang lam hồng tương gian, bị Băng Diễm Tuyệt Quang oanh tới, trong nháy mắt bắn ra xa.