Quân Lâm Thiên Hạ


Vừa mới thúc giục, thanh y phụ nhân đã tìm đến, hỏa hoàng bên cạnh Thương Ngô tựa như nhìn thấy người thân, nhào vào trong ngực nàng. Thanh y phụ nhân thấy thế yêu kiều cười lên một tiếng, đem tiểu hỏa hoàng ôm vào trong lòng, tuy chung quanh tiểu hỏa hoàng thiêu đốt Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm, nhưng không hề làm tổn thương nàng được chút nào.

Ánh mắt của nàng không hề dời khỏi Nhạc Vũ, sâu xa nói:

Có câu nói tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay Thanh Châu đã trả giá thật cao, đã đủ nhiều! Đạo hữu cần gì phải nhất định quá đáng như thế, muốn chém tận giết tuyệt mới bằng lòng cam tâm?

Trong lòng Nhạc Vũ đã kết luận được thân phận của nàng, xác nhận nàng chính là một trong ba vị đứng đầu Thanh Châu, thậm chí đứng trong hàng ngũ thiên hạ thập đại yêu tu, lúc này nghe vậy khóe môi nhếch lên lạnh lùng:

Hay cho câu quá đáng! Nếu như không phải ta còn chút thủ đoạn, hơn nữa đã làm xong chuẩn bị, ngày khác nếu bởi vì chuyện hôm nay đạo tâm có khúc mắc, yêu tu Thanh Châu các ngươi có chịu bỏ qua cho ta? Vị ở sau lưng ngươi, chỉ sợ đang hận không được ăn thịt ta, lột da ta! Ta không có ý niệm chém tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi đem Thương Ngô giao cho ta, chuyện hôm nay xem như tới đây chấm dứt!

Thanh y phụ nhân thoáng ngẩn ra, tiếp theo nhẹ vỗ lên đầu tiểu hỏa hoàng, khanh khách cười nói:

Ngươi đúng thật là miệng lưỡi sắc bén! Nếu không phải hôm nay có hai người kia ra mặt cho ngươi, ta cũng thật vui mừng trực tiếp giết ngươi cho xong việc. Tóm lại Thương Ngô bất đồng với những người khác, chính là căn cơ dựng thân của hài tử ta, quả quyết không thể nào nộp cho người khác. Như vậy thế nào, ta để cho hắn thề ngày sau cả đời không được đối địch với ngươi. Cũng nhất định cho ngươi một lời giải thích! Không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?

Thương Ngô nghe vậy sắc mặt biến trắng, nhưng không hề có chút ý phản đối. Thanh y phụ nhân khóe môi cười không ngớt, trong con ngươi thoáng hiện vẻ nguy hiểm, còn có một cỗ uy áp lao thẳng tới trước mặt.

Đạo hồn niệm tràn ngập không gian, phảng phất như màn trời cứng rắn như sắt thép, nặng nề đè ép đao ý của Nhạc Vũ, mặc dù vẫn đâm tới nhưng không cách nào xuyên phá, dưới áp lực gánh nặng không sao chịu nổi kia, lại có dấu hiệu như muốn nứt vỡ.

Còn có một cỗ cuồng phong thật lớn nổi lên, trong khoảnh khắc cuốn qua phương viên trăm dặm, duy chỉ có vài nơi không bị ảnh hưởng.

Chiến Tuyết thoáng nhướng mày, nàng có vô tận sát lực, lại có Nhạc Vũ che chở vẫn còn chống đỡ được, nhưng trong mắt Sơ Tam cùng Đằng Huyền đã hiện ra vẻ đau đớn.

Trong lồng ngực Nhạc Vũ càng thêm giận dữ, thanh y phụ nhân tuy đang hỏi hắn, nhưng lời nói không cho phép thương lượng, lại càng không cho hắn cự tuyệt, vẻ cao cao tại thương tựa như thái độ đưa mắt nhìn con kiến hôi, lại càng làm cho hắn bị đè nén tới mức uất ức.

Thở sâu một hơi, vẻ mặt Nhạc Vũ từ từ bình tĩnh lại, đối mặt với nàng kia, ngay khi sắc mặt nàng ta lộ ra vẻ trào phúng thì tinh mang trong mắt hắn tăng vọt:

Ta nói rồi, hôm nay người nào ngăn ta, chết!

Hai tay bỗng dưng kết ấn, thúc giục Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù treo trên đỉnh đầu, trong chốc lát kim quang lóe lên, vô số phù triện huyền ảo nhanh chóng xoay quanh Thần Phù, chỉ một lát sau liền lóe ra quang hoa cực kỳ chói mắt, cơ hồ áp qua cả mặt trời chói chang trên không trung.

Sắc mặt thanh y phụ nhân biến đổi, trong mắt hiện ra một tia sát cơ. Mấy ngàn vũ linh thanh sắc sắc ben như đao hòa lẫn trong phong nhân hướng bốn người cuốn tới. Bạn đang đọc truyện được tại

Chiến Tuyết lập tức chuyển sát vi cương, sáu tấm huyết liên đỏ rực tràn ra, ngay sau đó mở ra một màn quang bích xanh biếc như ngọc lưu ly.

Lông vũ phong nhận đánh lên quang bích, nhất thời lóe sáng từng đoàn quang hoa, chỉ một thoáng sau liền làm cho quang bích xanh biếc biến thành mỏng manh vô cùng, lúc này Sơ Tam cũng liền kịp phản ứng, một đoàn ngũ sắc quang hoa bắn tới, làm vũ linh màu xanh rơi xuống ít nhất một thành, Đằng Huyền cũng mở ra hỏa võng thật cô đọng, tuy không ngăn được phong nhận, nhưng toàn bộ vũ linh muốn nhích tới gần trong khoảnh khắc đã bị Thái Hạo Chân Viêm đốt thành tro bụi.

Một người hai thú liên thủ, liền đem phong nhận cùng thanh sắc vũ linh vững vàng ngăn cản, nhưng chỉ sau một khắc, thần thông yêu pháp của hơn mười Yêu Đế Yêu Vương chung quanh nhất tề oanh tới.

Chiến Tuyết khởi động Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích lập tức hỏng mất, sau đó sáu tấm huyết liên cũng tiêu tán. Chỉ có tầng Vạn Mộc Phong Thần Bích của Nhạc Vũ giờ phút này lại dị thường kiên đọng, vô luận bị công kích nặng thế nào hiện tại cũng lù lù bất động. Cho dù có thể mạnh mẽ xuyên qua nhưng uy thế tận hết, Chiến Tuyết và Sơ Tam, Đằng Huyền đều có thể ngăn đỡ, sắc mặt thanh y phụ nhân xanh mét, phong nhận sau lưng đã ngưng tụ thành Thanh Loan ảo ảnh.

Giờ phút này Nhạc Vũ nhướng mắt, hai tay tung bay bỗng nhiên ngưng tụ, trong miệng thốt ra một chữ:

Sát!

Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù hiện ra một đạo kim quang bắn nhanh tới như mũi tên, thẳng đánh về hướng tây. Uy thế mênh mông lập tức áp đảo toàn bộ không gian, khắp thiên địa phảng phất như không cách nào dung nạp nổi lực lượng mạnh mẽ, không ngừng băng liệt tan rã, những thanh âm nổ vang như lôi bạo, thanh thế không kém hơn ngày đó Quảng Lăng Tán Nhân đánh ra bốn chiêu cuối cùng trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm tại Lôi Vân Cốc.

Con ngươi thanh y phụ nhân co rút lại, ngay sau đó tràn ra tức giận vô tận, lạnh lùng nói:

Ngươi thật nghĩ ta sợ ngươi sao, chỉ có chút linh lực bên trong Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù cũng dám ngang ngược! Hôm nay ta bất kể Đông Hoa Thôn Tinh, nhất định phải đem ngươi tru diệt tại chỗ này!

Thanh Loan hư ảnh sau lưng nàng nhất thời thu nhỏ tới cực hạn, chuyển qua chắn quanh người thanh y phụ nhân. Vô số linh lực chung quanh điên cuồng tụ tập tới bên người nàng, không ngừng áp súc cuồng động, tụ tập thành một màn quang hoa ngưng kết, bộ dạng như một long quyển phong nho nhỏ, còn có mấy ngàn vũ linh pha lẫn bên trong.

Kim quang oanh kích lên hư ảnh, lẽ ra phải bị ngăn cản nhưng không ngờ lại phá vỡ long quyển phong, hướng bên trong bắn tới.

Trong mắt thanh y phụ nhân hiện lên vẻ ngoài ý muốn, làm như cảm giác mình đã đánh giá thấp uy năng của Thần Phù. Trong một khắc nàng cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, khiến long quyển phong quanh người càng phát ra thanh quang chói mắt.

Nhưng đợi đến khi ánh mắt nàng nhìn về phía Nhạc Vũ, nhất thời vẻ mặt liền trắng bệch, chỉ thấy trong tay thanh niên thanh tú đối diện rõ ràng xuất hiện thêm một tờ phù triện màu vàng.

Trên tờ phù triện lóe sáng tiên khí, đang phun nuốt thiên địa linh lực, đang từ từ dẫn động trong tay Nhạc Vũ. Còn chưa hoàn toàn dẫn phát, nhưng linh lực ba động như dời non lấp biển đã vượt xa Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù vừa rồi.

Con ngươi co rút mãnh liệt, thanh y phụ nhân điên cuồng tức giận, lại vô cùng kiêng kỵ sợ hãi, cơ hồ không chút nghĩ ngợi ôm lấy tiểu hỏa hoàng hóa thành một đoàn thanh quang phóng lên cao, trong miệng mắng to:

Nhạc Vũ, ngươi điên rồi? Mối hận hôm nay, ta nhất định sẽ đích thân đòi lại!

Đoàn thanh quang long quyển sau lưng nàng mất đi yêu lực chống đỡ, chỉ trong chốc lát liền bị kim quang của Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù đánh bại. Uy thế vẫn chưa hết, đuổi theo thân hình của thanh y phụ nhân, trên không trung bắn tới, công thẳng vào thanh quang đang bỏ chạy.

Khi thân ảnh thanh y phụ nhân hiện ra, cả thân thể đã bị tổn hại gần phân nửa, máu tươi khắp nơi. Giờ khắc này nàng không dám có chút dừng lại, chỉ hơi khựng lại trong tích tắc, liền hóa thành một đoàn thanh quang bay thẳng về phía chân trời. Nhạc Vũ híp mắt, cầm tiên phù còn chưa kịp dẫn động thu vào trong tay áo.

Ngay sau đó bàn tay hắn lật ngược lại, đem vài tờ Kỳ Lân Chân Hình Phù cùng Chu Tước Chân Hình Phù còn sót lại toàn bộ lấy ra, khắp không gian bỗng dưng yên tĩnh như cõi chết, hơn mười Yêu Vương Yêu Đế mới xuất hiện cách đó không xa hiện tại đã không còn thấy bóng dáng, khắp không gian chỉ còn lại hắn, Chiến Tuyết và Sơ Tam, Đằng Huyền, ngoài ra chỉ còn Thương Ngô.

Ánh mắt hắn nhìn lên đỉnh núi, chỉ thấy trong mắt Yêu Vương xưng hùng Thanh Châu giờ phút này đã biến thành một mảnh mờ mịt, làm như tuyệt đối không thể ngờ tới thanh y phụ nhân lại bị Nhạc Vũ áp bức chật vật bỏ chạy.

Khóe môi Nhạc Vũ lạnh lùng nhếch lên, chợt lóe, liền đi tới sườn núi. Hắn đem Vô Hình Hàn Phách Kiếm nắm trong tay, lúc này Thương Ngô mới giật mình tỉnh lại, vô số tử sắc đằng mộc rối rít mọc lên khỏi mặt đất, giữa không trung cũng ngưng tụ hơn mười đạo Huyền Thiên Ất Mộc Thần Lôi hướng Nhạc Vũ đánh thẳng tới.

Ngươi đã sơn cùng thủy tận, lúc này còn muốn ngoan cố chống lại, có ích lợi gì!

Tiện tay ném ra Thư Hùng Băng Diễm Kiếm, kháng cự hơn mười đạo lôi thương, Nhạc Vũ thúc giục Thanh Đế Trường Sinh Quyết, những đằng mộc tử sắc nhất thời như gặp phải thiên địch, không thể nhích thêm được nửa phần.

Trong một khắc, Nhạc Vũ chém xuống một đạo canh kim kiếm khí, đem bộ rễ của Thương Ngô toàn bộ chém xuống.

Trong miệng Thương Ngô nhất thời tràn đầy máu tươi, sinh cơ trong cơ thể tiêu tán hơn phân nửa. Hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt nhìn Nhạc Vũ tràn đầy vẻ oán độc.

Nhạc Vũ không chút để ý, chỉ nói:

Lệ Bi Hồi cùng Trúc Hồng cũng đang chịu đựng hình phạt thiên đao vạn quả, đang cần ngươi đi theo bọn hắn! Nếu đã đồng mưu, vậy thì sao có thể ngoại lệ!

Một kiếm đâm vào trong cơ thể Thương Ngô, đem canh kim kiếm khí xuyên vào bên trong, phong tỏa toàn bộ kinh mạch của hắn, lại lấy ra yêu đan, lúc này liền mở Biểu Lý Càn Khôn Đồ, đem Thương Ngô thu vào bên trong, vùi vào Vạn Kiếm đại trận. Làm xong hết thảy, Nhạc Vũ chợt cảm thấy mờ mịt đứng yên tại chỗ.

Sau khi thỏa mãn khoái cảm báo được thù, trong nội tâm hắn lại vô cùng trống rỗng, trong mơ hồ còn phát lên một cỗ hận ý khắc cốt minh tâm với Đoan Mộc Hàn.

Chiến Tuyết cau mày dọn dẹp lại chiến trường, thu thập những tài liệu yêu đan có giá trị, thấy Nhạc Vũ còn chưa thể lấy lại tinh thần, bèn lên tiếng nhắc nhở:

Thiếu gia, những tên kia còn đang rình rập chung quanh đây, nơi này không thể ở lâu!

Nhạc Vũ bỗng dưng thức tỉnh, sau đó nhìn quanh khắp nơi. Nhìn xuống mặt đất thấy Lôi Sí Tinh Giác Thú trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng đang hấp hối, khẽ do dự liền thu vào Biểu Lý Càn Khôn Đồ. Thúc giục Thập Phương Môn mang theo Chiến Tuyết cùng hai thần thú nhanh chóng rời đi. Ngay lúc vừa rời khỏi Thanh Châu cảnh nội, trong lòng Nhạc Vũ chợt động đưa mắt nhìn vào hư không…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui