Chung quanh Hỏa Vân sơn cùng mấy đỉnh núi khác có mấy ngàn tu sĩ cơ hồ bị âm ba chấn thành phấn vụn tức khắc.
Chỉ có vài tu sĩ Nguyên Anh kịp thời quay trở về bên trong Hỏa Vân sơn.
Trên bầu trời cao mấy chục vạn trượng nhất thời truyền ra một tiếng gầm lên, mấy thân ảnh liên tục giáng xuống.
Nhạc Vũ đã liều mạng, triển khai Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông phối hợp cùng trận bàn Đại Ngũ Hành Tụ Linh Nhị Pháp đại trận, vô số từ lực thúc đẩy, khiến thân hình hắn từ từ biến hóa thành một chùm quang mang.
Vừa nhích tới gần, liền nhìn thấy Thanh Huyền Tán Nhân ném ra bốn phù triện, thân hình lập tức gia tốc xông vào bên trong Hỏa Vân sơn. Vẻ mặt nàng ta đầy vẻ kiệt sức nhưng mơ hồ ẩn chứa ý giải thoát nhẹ nhõm.
- Chẳng lẽ chậm một bước sao? Chẳng lẽ cuộc chiến hôm nay chỉ tới đây là ngừng?
Trong lồng ngực Nhạc Vũ chiến ý dạt dào. Hắn cũng không quản tới bên trên không trung có vô số kiếp vân lôi lực đang điên cuồng vọt tới, chỉ biết mạnh mẽ thúc giục hồn niệm bản thân, khiến Nghịch Thiên đao ý càng thêm bừa bãi bá đạo, tràn ngập khắp thiên địa chung quanh, tay trái hắn vẩy ra Long Tước Phiến, dùng sức đánh tới, vô số ngũ sắc quang điểm tán dật ngay trước người.
Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười bốn không chút trì trệ đem hộ sơn đại trận cấp bậc gần tiên trận của Hạo Dương Tông xuyên phá.
Chỉ trong một thoáng, bên trong đan điền Nhạc Vũ, phù triện cuối cùng của cầu trận phù văn kim hệ bạch sắc đã hoàn thành. Cả cầu trận nhất thời bộc phát bạch sắc quang mang cường đại, quay tròn chuyển động không ngừng.
Bên trong đan điền giờ phút này ngũ quang thập sắc, vô số Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực chảy ra ngoài, tuôn vào trong kỳ kinh bát mạch của hắn.
- Thành! Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm cùng Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh Kiếm tầng thứ mười! Ngũ Hành viên mãn!
Cảm giác được pháp lực bên trong cơ thể mình gia tăng mạnh mẽ, không còn gánh nặng, hai mắt Nhạc Vũ lóe ra tia hung lệ, cả người ầm ầm xuyên thẳng vào trong Hỏa Vân sơn, thân ảnh Chiến Tuyết cũng lập tức tiến theo sau.
Đao âm tràn trề vang dội bên trong núi, những tu sĩ đứng gần lập tức thất khiếu chảy máu, thân thể nát bấy.
Chẳng qua Hạo Dương Tông có tới mấy chục vạn đệ tử, là đại tông môn trên thế gian, hộ sơn đại trận lập tức biến hóa. Đem Hỏa Vân sơn thoáng chốc chia thành mấy trăm không gian độc lập hoàn toàn ngăn cách đao âm.
Nhưng chỉ thoáng chốc chung quanh Nhạc Vũ đã có hơn ngàn tên đệ tử thân tử đạo tiêu rơi xuống tại chỗ.
Sắc mặt Thanh Huyền Tán Nhân đại biến, cơ hồ không chút nghĩ ngợi hóa thành một đạo độn quang phóng lên cao.
Trên không trung, thanh âm của một lão nhân càng như điên cuồng.
- Nhạc Vũ, ngươi đúng là lớn mật! Xông vào sơn môn của ta, giết đệ tử ta, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, giương oai tông môn!
Nhạc Vũ không trả lời, phất tay chém ra một đao. Vô số không gian toái nhận chợt bộc phát bên cạnh độn quang, ngay sau đó nghịch thiên đao quyết dẫn dắt lực lượng hủy thiên diệt địa, bao phủ thiên địa pháp tắc khiến phiến thiên địa gần như tan vỡ.
Thanh Huyền Tán Nhân cắn chặt răng, đem Tứ Long Bạch Kim Đỉnh bạo liệt vỡ ra, thừa dịp tiên bảo nát bấy tạo ra năng lượng khổng lồ, khiến cho nàng ở ngay trong phong bạo diệt thế chạy thoát ra ngoài, chẳng qua bắp chân đã gãy lìa, cuối cùng cũng không thể giữa được toàn thân, vô cùng chật vật, không còn chút phong độ ưu nhã ban đầu.
Ngay trong lúc này, sắc mặt mấy đạo nhân đều âm trầm từ trên đỉnh núi giáng xuống. Trong tay đều cầm một viên kính, một thanh huyền binh hỏa hồng sắc trôi nổi bên cạnh. Bên trong có một người dù chưa tới gần nhưng khí thế mạnh mẽ cùng hồn niệm khổng lồ đã ép bức đao ý của Nhạc Vũ ngưng đọng lại.
- Cửu kiếp Tán Tiên?
Con ngươi Nhạc Vũ co rụt lại, ngay sau đó cười nhẹ một tiếng, bắt đầu dùng ý niệm câu thông, cố gắng triệu tập lực lượng kinh người của đoàn năng lượng ngũ sắc bên trong đan điền.
Chẳng qua đoàn Hỗn Nguyên Khí lại không chút nào phản ứng, mặc cho ý niệm của hắn mạnh mẽ ra sao, cũng không làm nó dao động dù chỉ một chút.
Nhạc Vũ cau mày, ngay sau đó chợt nhớ lại Ngũ Hành Tinh Khí đã thu thập được bên trong thông đạo vào Quy Khư Cung, đồng thời bên trong hắn còn quan sát được vài thời không thông đạo từng nhìn thấy.
Đoàn năng lượng ngũ sắc lập tức phát ra một trận ý thức ba động kịch liệt, một đoàn linh quang ngũ sắc vô cùng tinh thuần liền rót vào bên trong kinh mạch đan điền của hắn.
Nhạc Vũ thoáng cười khổ, ngay sau đó chợt cảm giác mình phảng phất như có được pháp lực vô hạn, một cỗ cảm giác vô cùng cường đại bao phủ tâm linh.
Hai mắt hắn mở ra, sát ý nồng đậm càng bén nhọn như đao.
- Hạng người cổ hủ, cũng dám cản ta!
Nhạc Vũ thu hồi đao ý, thần niệm chuyển hóa lần nữa, chỉ trong khoảnh khắc thần hồn thân thể đã hợp thành một thể với thiên địa. Trong tay đánh ra, Thiên Ý Kiếm bay tới, lại chém ra một kiếm. Mười mấy kiếm thức bình thường luyện tập nhưng chỉ có thể sử dụng ra Thiên Ý Tuyệt Kiếm lại bị sức lực cường hãn trống rỗng sinh ra trong cơ thể hắn lập tức dẫn phát. - .
Trên vai ngực cùng tay chân Nhạc Vũ đều hé ra một đạo vết thương tinh tế, máu tươi phun ra ngoài. Chỉ có bộ ngực bị thương nặng nhất, trái tim cơ hồ bị xuyên thủng.
Bốn gã ngũ kiếp Tán Tiên lập tức hừ lên một tiếng đau đớn.
Thiên Ý Kiếm của Nhạc Vũ thoát thai từ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm nhất mạch, đồng thời có thể chế ngự thần hồn. Mặc dù bốn người chưa kịp ra tay nhưng thần hồn đã bị pháp tắc hủy bỏ, xuyên thẳng tận cùng. Còn có bổn mạng tinh huyết khổ tu nhiều năm tạo thành cũng bị chém nát, thân hình vặn vẹo cơ hồ không cách nào duy trì được hình thể ban đầu.
Nhạc Vũ xuyên qua bốn người này, sau đó Chiến Tuyết theo tới tay cầm Bạch Đế kiếm huy ra một đạo cương khí hồng sắc, trực tiếp oanh bốn người rơi xuống đỉnh Hỏa Vân sơn. Rốt cục bọn họ cũng pháp lực mạnh mẽ, lại có nhiều tiên bảo tùy thân, tuy thần hồn bị thương nhất thời không cách nào toàn lực ngăn địch, nhưng một kiếm của Chiến Tuyết chỉ có thể làm họ bị thương, ngoài ra còn có hai kiện pháp bảo hộ thân bị kiếm khí chém vỡ.
Nhạc Vũ cũng không nhìn ra sau, tiếp tục đuổi theo Thanh Huyền Tán Nhân, chỉ chớp mắt đã lên tới đỉnh núi.
Ngay lúc này bên trong tay áo hắn đột nhiên phát ra đạo hoàng quang nhàn nhạt, không ngừng kêu lên.
Bốn thanh tiên binh bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Chiến Tuyết cũng rung động không ngừng.
- Ân? Đây là kiếm khí của Thập Ngự Phục Ma kiếm trận! Còn có Tử Khuyết Thiên Chương! Đó là nơi tàng bảo của Hạo Dương Tông.
Trong lòng Nhạc Vũ vừa lướt qua ý nghĩ này, tâm thần liền phản ứng. Cơ hồ ngay lập tức hắn tiện tay vẩy ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, bắn thẳng vào bên trong lầu các nhỏ nơi xa.
Chỉ trong chốc lát, quang hoa linh trận lóe lên liền tiêu tán.
Chiến Tuyết cùng hắn tâm ý tương thông, trong lòng Nhạc Vũ vừa nảy ra ý niệm, nàng đã hiểu được. Ngay lập tức nàng chuyển sát vi cương, cương khí năm trăm vạn thạch sát lực biến ảo thành Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn, một bàn tay huyết sắc khổng lồ hướng bên kia chộp tới. Mười hai thành sức lực liền đem tòa lầu các kia chộp xuống một nửa, giật ngược trở về.
Bên trong Hỏa Vân sơn lập tức phát ra tiếng thét kinh hãi, vô số pháp bảo huyền binh bay vút lên không, liền bị bàn tay huyết sắc đánh bay, toàn bộ đồ vật đều bị Chiến Tuyết thu vào bên trong tu di không gian của mình.
Giờ phút này Nhạc Vũ theo sát xông vào đại điện trên đỉnh núi. Chỉ thấy Thiết Kiên đạo nhân mà hắn từng gặp tại Thái Huyền Tông đang cùng mười mấy Tán Tiên kết thành một tòa pháp trận. Từ xa xa thao túng cự kính khổng lồ bên trên, Thanh Huyền Tán Nhân đang dừng lại thân hình đứng phía sau Thiết Kiên đạo nhân.
Người nơi đây tựa hồ đang đối kháng với một khu vực nào đó bên trong minh minh xa xăm, vẻ mặt cố hết sức, trong đó đã có mấy người hiện ra vẻ mặt khô kiệt pháp lực.
Thiết Kiên đạo nhân chủ trì cự kính, nhìn thấy Nhạc Vũ đi vào, lập tức hừ lên một tiếng:
- Ngươi tới vừa lúc, miễn cho ta uổng phí công phu một phen, mau nhanh nhận lấy cái chết!
Thân hình hắn nghiêng sang bên, bên trong cự kính hiện ra một đạo hỏa hồng quang thúc giáng xuống.
Nhạc Vũ cười vang, thúc giục Huyền Nguyên Tụ Linh trận kỳ cùng trận bàn Đại Ngũ Hành Tụ Linh Nhị Pháp đại trận, đem linh quang ngũ sắc còn sót lại gia nhập bên trong, ngay sau đó hai mắt như đao nhìn về phía trước, trong mắt thấu sát cơ, trừng trừng vào Thanh Huyền Tán Nhân.
- Thanh Huyền! Hôm nay cho dù Thiên Tiên phủ xuống cũng không cứu được ngươi!
Mấy trăm mai Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm toàn bộ nổ bắn ra khỏi Long Tước Phiến, va chạm cùng đạo hồng quang, chỉ thoáng chốc liền đánh văng quang thúc va chạm vào cự kính.
Một cỗ cương lực hạo dương chí cực từ trong kính bắn ra, đem ngũ sắc thần châm toàn bộ ngăn trở.
Chỉ chốc lát, mấy tu sĩ Đại Thừa trong đại điện không còn chống đỡ nổi ngã ngồi xuống đất.
Thiết Kiên đạo nhân bật lui ra sau, trong miệng tràn tia máu, trong khoảnh khắc không còn sức phản ứng.
Thanh Huyền Tán Nhân chợt ngẩn ra, tiếp theo vẻ mặt hoảng sợ lại hóa quang bay đi.
Mặc dù biết rõ giờ phút này Nhạc Vũ cũng không còn thừa sức lực giết nàng ta, nhưng nàng lại không cách nào nảy sinh được lòng chiến đấu. Trong nội tâm dâng lên tâm ma, cùng nỗi sợ hãi không cách nào đè nén.
Một Nghịch Thiên Đao, một Thiên Ý Kiếm chém tứ đại Tán Tiên, đánh thẳng Hạo Dương Thiên Kính, oai lực không ai bì nổi đã sớm xâm nhập tận sâu trong đáy lòng nàng, trong lòng hoàn toàn hỗn loạn.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, linh quang ngũ sắc tản đi, hắn cảm giác pháp lực trong cơ thể mình đã thoáng khô kiệt, vô lực truy kích. Ngay lập tức nuốt vào một viên tiên đan khôi phục pháp lực thần hồn, liền cảm giác Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực chảy vào kinh mạch, liền không chút do dự hóa thành quang hoa đuổi theo.
Vừa sắp lao ra khỏi hộ sơn đại trận Hỏa Vân sơn, Nhạc Vũ đột nhiên nhớ lại một chuyện, trên mặt chợt cười lạnh lùng.
- Nhớ tới mười năm trước ngươi từng muốn ép ta quỳ xuống! Nhạc Vũ này ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu. Một kiếm này mời Thiết Kiên đạo nhân ngươi tiếp nhận.
Một đạo kiếm quang đánh xuống, thẳng chém ngay Thiết Kiên đạo nhân. Lão giả tóc bạc lần này không dùng pháp trận mà một mình chống cự, bị kiếm khí ép bức, đá phiến có thể so với nhị phẩm huyền binh dưới chân nhất thời xuất hiện vết rạn nứt, cuối cùng không cách nào chống cự được kiếm khí mênh mông cuồn cuộn, chân trái khẽ cong, liền nửa quỳ dưới mặt đất!