Quân Lâm Thiên Hạ


Đạo nhân trung niên nhận lấy hộp ngọc, gương mặt thoáng hòa hoãn, thần sắc trở nên sáng sủa:

- Đa tạ! Lần này thật cảm tạ thịnh tình, ngày sau nếu có duyên gặp lại, Luyện Huyền Tán Nhân này tự có dầy báo…

Hắn nói tới đây, tiếp theo tựa hồ như nghĩ tới điều gì, lại lấy ra một lệnh bài ngân sắc ném cho Nhạc Vũ, cười khẽ nói:

- Xem lai lịch của ngươi hẳn không phải tu sĩ Thiên Huyền Giới, ngày sau thật khó có cơ hội gặp lại. Nói vậy xem như đạo hữu phải chịu thiệt thòi! Vật này xem như ta đưa ngươi bù đắp lại.

Nhạc Vũ cau mày, cầm lệnh bài trong lòng bàn tay. Chỉ thấy bên trên khắc ba chữ Vân Thiên Cung. Hồn thức thăm dò vào, liền nhìn thấy bên trong là một không gian tọa tiêu, lấy pháp lực rót vào vật này thậm chí có thể xa xa cảm giác một tọa tiêu nào đó trong hư không xa xa.

Luyện Huyền Tán Nhân nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, thuận miệng giải thích:

- Nói về Vân Thiên Cung cũng giống như Quy Khư Cung mật cảnh này, đều là mật cảnh. Chẳng qua nơi kia vẫn còn chủ nhân, hôm nay đã thành nơi giao dịch của tu sĩ các giới. Trong tay ngươi chính là bằng chứng tiến nhập Vân Thiên Cung, nếu tu vi của ngươi đầy đủ, bằng vào lệnh bài này có thể tìm được chỗ ở của Vân Thiên Cung. Bên trong có đủ kỳ trân các giới bù đắp lẫn nhau. Chủ nhân Vân Thiên Cung có tu vi Thái Thanh Huyền Tiên, nếu muốn mua bán thứ gì nơi đó xem như an toàn. Chỉ cần có lệnh bài này, ở chung quanh Vân Thiên Cung không ai dám động tới ngươi chút nào…

Hắn nói dứt lời, liền ôm quyền chào Nhạc Vũ, xoay người đi lên thiên thê. Trong mắt Nhạc Vũ ẩn hiện tinh mang, đem lệnh bài thu vào trong tu di không gian.

Trên đường xuống núi, một đường vẫn bình an. Mặc dù có gặp gỡ vài tu sĩ Thiên Huyền Giới, nhưng phần lớn chỉ là Linh Tiên tu sĩ bình thường.

Nhạc Vũ không hề xem họ vào trong mắt, hắn cũng không muốn lạm sát. Mà vài tu sĩ Thiên Huyền Giới kia phảng phất cũng có chút kiêng kỵ mấy thứ tiên bảo trên đầu hắn, mặc dù ánh mắt nóng cháy, nhưng song phương chỉ đi ngang qua nhau, không ai gây hấn.

Thật ra xem tình hình nơi đây, trên mười mấy đảo phiêu phù kia nhất định còn có không ít bảo vật. Những Linh Tiên kia đi tìm kiếm hẳn cũng đạt được không ít thu hoạch. Trong lòng Nhạc Vũ cũng rất động tâm, nhưng chuyện giết người đoạt bảo rốt cục hắn vẫn không thể làm. Nguồn: https://truyenfull.vn

Chỉ có linh trận cấm chế trên đỉnh núi làm Nhạc Vũ đổ mồ hôi lạnh, Luyện Huyền Tán Nhân không biết làm sao đi tới, cơ hồ toàn bộ cấm chế đều bị mạnh mẽ phá hư.

Tuy làm cho hắn dùng ít sức hơn, nhưng cũng làm cho hắn có cảm giác nhìn không thấu thực lực của vị Thiên Tiên tán tu Thiên Huyền Giới kia.

Đợi đến khi đi ra khỏi sơn môn, Nhạc Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhàng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân, không khỏi cười khẽ, lần này nhờ có vật này cùng Chiến Tuyết, nếu không hôm nay thật khó nói gặp phải kết cục như thế nào.

Có Cửu Thiên Đô Lục Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, nhờ vậy Luyện Huyền Tán Nhân mới sử dụng thủ đoạn ôn hòa cùng hắn lấy vật đổi vật.

Cấm chế bên ngoài ngọn núi giờ phút này cơ hồ đã bị phá hư gần hết. Nhạc Vũ cũng không còn cố kỵ, ngự không bay lên hướng phương xa phóng đi.

Nhưng vừa đi được nửa đường, liền nghe được bên trên đỉnh núi truyền ra tiếng huýt lớn vô cùng tức giận, thật lâu không dứt, làm hai người cảm thấy tâm thần chấn động, sau một khắc liền có một cỗ linh lực ba động từ đỉnh núi truyền xuống.

Nhạc Vũ lạnh lùng cười một tiếng, cũng không để ý tới, kéo tay Chiến Tuyết phi hành tới bên cạnh thời không thông đạo, trực tiếp xuyên qua đi vào.

Ngũ Hành Tinh Khí nơi này đã khôi phục lại được một chút, Nhạc Vũ cũng không để ý, nhưng đoàn Hàn Anh Tinh Sa vẫn vô cùng cuồng bạo, làm Nhạc Vũ nếm chút đau khổ mới quay về được băng quật kia.

Sau khi về tới chỗ này, Nhạc Vũ không hề ngừng nghỉ chút nào, không tiếc hao tổn pháp lực ngay sau đó phá vỡ hư không hướng Hoàng Hôn Giới lao đi.

Hoàng Hôn Giới đã quay về vị trí cũ, từ thần quốc của Chiến Tuyết đi qua ngược lại phải dùng thêm chút thời gian. Cũng may giờ phút này nội tức của hắn đầy đủ, vì thế không lo sợ thiếu khuyết pháp lực.

Hiện ra thân hình trên Thiên Trụ Phong, Nhạc Vũ liền cảm giác được thế giới này đã khác hẳn mấy ngày trước đây.

Màu sắc trên không trung đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Tuy nói vẫn là ngọn núi nguyên vẹn như trước, vẫn là dòng nước như cũ, nhưng không hiểu sao Nhạc Vũ lại cảm giác có một cỗ sinh cơ bừng bừng đang dựng dục bên trong.

Nhạc Vũ lại không có chút nào cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại trong tâm thần lại có một cảm giác vô cùng nguy hiểm. Cảm xúc bắt đầu khởi động, thỉnh thoảng trái tim còn cảm thấy co rút căng thẳng.

Trong lòng hắn biết được Thiên Li Tông đã sắp nhanh chóng tìm được nơi này. Nhạc Vũ không dám trễ nãi chút nào, chợt lóe thân liền xuất hiện ngay đại hình sát trận bên trong thâm cốc.

Trận này hắn vẫn chưa thể phá giải, nhưng dùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn vận chuyển, cộng thêm Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang cùng Sơ Tam giúp đỡ, muốn bảo vệ tính mạng trong khi vào trận đã không còn trở ngại.

Đi thẳng vào nơi trọng yếu trong trận, ngay sau đó đánh ra mấy đạo Ngũ Sắc Thần Quang xuống dưới mặt đất, chỉ trong chốc lát linh trận bên dưới đã bị phá vỡ. Đầu tiên khiến linh trận trở nên thất thường, ngay sau đó lực lượng phản kích của thiên địa thừa dịp tràn vào, làm linh trận hoàn toàn nứt toác tan vỡ.

Sau một khắc thiên địa lay động kịch liệt, một cỗ linh lực ba triều mênh mông cuồn cuộn nhộn nhạo phía chân trời, thẳng qua hồi lâu mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh.

Nhạc Vũ cảm giác được thiên địa linh khí chung quanh người mình đang hoan hô gầm thét. Cơ hồ từng lỗ chân lông, từng lần hô hấp đều có thể hấp thu được đại lượng linh lực. Lại thêm thiên địa pháp tắc trên thế gian này tựa hồ cũng chiều theo tâm ý hắn tiến hành điều khiển.

Cho đến lúc này khóe môi hắn chợt nhếch lên, trong lòng nổi lên vài phần ý mừng, hắn biết được mình cùng phiến thiên địa này dung hợp cơ hồ đã đạt tới trình độ không phân chia lẫn nhau.

Ngày sau chỉ cần không làm ra chuyện tổn hại Hoàng Hôn Giới, như vậy bên trong thế giới này, vô luận là kẻ nào cũng không thể khống chế được linh lực cùng thao túng khí vận được như chính hắn.

Tổng hợp mà nói, dù là nhân vật như Luyện Huyền Tán Nhân cũng chưa chắc thắng được hắn ngay trong thế giới này.

Thở mạnh một hơi, Nhạc Vũ phá vỡ hư không, tiếp tục phá vỡ những linh trận cấm chế còn sót lại.

Đợi đến khi đại trận bị phá vỡ triệt để, toàn bộ thế giới cũng phát ra tiếng vang kịch liệt, vô số tiếng vang bạo liệt, vòng đi vòng lại, thật lâu không dứt, từ trên bầu trời xa xa nhìn tới, rõ ràng nhìn thấy phiến thiên địa như đang kịch biến gây dựng lại như lúc ban đầu.

Chiến Tuyết vẫn ở bên cạnh hắn, giờ phút này lập tức cau mày nói:

- Thiếu gia, không gian tọa tiêu của Hoàng Hôn Giới thật giống như lại có biến hóa.

Nhạc Vũ khẽ cười một tiếng, không hề để ý tới. Ngay trước khi động thủ trong lòng hắn đã đoán biết được hậu quả này. Cũng là chuyện mà hắn vui mừng nhìn thấy, đoán chừng có thể đem thời gian mà Thiên Li Tông tìm kiếm nơi này kéo dài thêm mấy tháng.

Xem tình hình trước mắt, cũng không phải do vị trí thời không di động mà dẫn dắt ra, là sau khi linh trận áp chế thiên địa lực lượng bị triệt để phá vỡ, bởi vì linh mạch thay đổi mà dẫn dắt sơn hà dị biến.

Bất quá ngoại trừ ban đầu còn thay đổi tương đối kịch liệt, biến hóa về sau hẳn phải chờ đợi thêm mấy trăm năm hoặc ngàn năm sau. Đối với sinh linh thế giới này cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

- Chủ nhân thế giới sao?

Nhạc Vũ đem một đạo ngũ sắc quang hoa ngưng tụ trên đầu ngón tay. Hắn rõ ràng cảm giác Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm có lực phá hoại so với lúc bình thường còn tăng thêm ít nhất gấp đôi trở lên. Vô luận là thiên địa pháp tắc hay thiên địa linh lực ngưng tụ cùng nắm chắc trong tay, đều vượt xa lúc ở Đông Thắng đại lục.

Ngoài ra lại được Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn phụ trợ, uy năng của ngũ sắc thần châm đã lớn tới mức thật khó tin!

- Không đúng!

Nhạc Vũ khẽ cau mày, tản đi ngũ sắc quang hoa. Nếu là trước kia trừ phi là tầng thứ tám trở xuống, nếu không hắn quả quyết không thể làm được việc tụ tán tự nhiên, chỉ có thể kích phát ra ngoài. Nhưng giờ phút này hắn lại dễ dàng làm được.

Nhưng vừa rồi vẫn còn có chút cảm giác bị ngưng trệ.

- Quả nhiên còn kém một chút.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng. Lần này hắn lấy được chỗ tốt vẫn thật nhiều, không nói cảm giác về thiên địa pháp tắc nơi này càng dễ dàng hơn vạn lần, thật ra chỉ cần giữ được Hoàng Hôn Giới hắn đã cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Dùng lực lượng của thế giới này, từ Ngọc Tiên tu sĩ trở xuống cơ hồ không còn khả năng tiến vào. Mà trên Ngọc Tiên, trừ phi có được tiên thiên linh bảo hoặc đại thần thông, cũng khó phá mở được hàng rào không gian, trừ phi còn có được thủ đoạn khác.

Cho dù thực lực của Thiên Li Tông có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng hôm nay hắn cũng đã có đủ lực lượng tự vệ.

Mà gần ngàn ức sinh linh trong thế giới này cũng đủ đem thần cấp của Chiến Tuyết đẩy lên cấp mười hai. Như vậy đã có thể chống đỡ được Ngọc Tiên cảnh giới. Mà nhờ vào ánh sáng trong Hoàng Hôn Giới, dung nạp thêm vạn ức người cũng thật dễ dàng. Sinh linh sinh trưởng đầy đàn, đủ giúp Chiến Tuyết trong vòng mấy trăm năm trưởng thành tới trình độ khó thể tưởng tượng.

Bên trong thế giới này, một khi hắn cùng Chiến Tuyết đã tu dưỡng thành công, như vậy trừ phi là mấy vị Đạo tổ, hay là nhân vật cấp bậc Đạo tổ có được tiên thiên linh bảo đỉnh cấp xuất thủ, nếu không cơ hồ có thể bảo đảm bí mật này sẽ không bị người khác phát hiện. Chỉ trừ Hậu Thổ…

Nhớ tới vị thượng cổ Vu Thần này, Nhạc Vũ không khỏi cau mày. Hắn cảm giác bản thân mình thật sự không làm gì được nữ nhân kia.

Vô luận là thần thông, hay là lợi thế, hắn cũng không có đồ vật gì có thể chân chính lấy được ra tay để áp chế nàng. Ngược lại hắn còn bị đối phương nắm lấy yếu hại.

Hôm nay duy nhất hắn có thể xác thực chính là trước khi Hậu Thổ tạo ra địa phủ thành công, tuyệt sẽ không làm gì hắn, ngược lại còn duy trì hắn.

- Nguồn gốc họa loạn, khởi nguyên sát kiếp sao?

Nhạc Vũ cười khẽ, đột nhiên cảm giác người bị hắn cẩn thận đề phòng chỉ sợ đang thật hứng thú quan sát chính mình, cũng đang mong đợi ngày mình đến Hồng Hoang Giới, một ngày mình hoàn toàn khởi lên sát kiếp…

Trong lòng hắn càng thêm nghi ngờ, đoàn tử khí bên trong đan điền của mình rốt cục lại là thứ gì?

Khởi nguyên sát kiếp, thay vì nói là chính mình, chi bằng chính là nó!

Suy tư hồi lâu cũng không nắm được mấu chốt, Nhạc Vũ khe khẽ thở dài, tạm thời buông xuống nghi vấn vây khốn hắn đã lâu. Sau một khắc, hắn lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đi vào không gian bên trong.

Bên cạnh hai cỗ quan tài bằng thủy tinh, Nhạc Vũ chỉ thấy hai cỗ hóa thân bên trong vẫn đang nhắm mắt tu hành, mà Tinh Nguyệt lại thật ngoan ngoãn canh giữ ngay một bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui