- Không ngờ thật sự trở thành người đứng đầu thế giới này!
Nhạc Vũ trầm ngâm chốc lát, liền sáng tỏ vừa rồi trên người mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi khi hắn đem toàn bộ tinh huyết còn sót lại của người kia tiêu diệt hết, cũng không tiếp tục thúc giục pháp lực, tập trung toàn bộ tinh thần dùng ứng phó Hậu Thổ, vì thế mãi cho tới giờ phút này mới chính thức phát hiện.
- Không ngờ vô ý tru diệt Xích Minh Thiên Tôn lại có được công đức to lớn như vậy. Không ngờ có thể làm cho phiến thiên địa này hoàn toàn thừa nhận hắn!
Chỗ tốt dành cho người đứng đầu thế giới này quả thật rất nhiều, không chỉ về đạo pháp uy năng có thể tăng lên tới mạnh nhất. Thậm chí có thể không cần sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm cũng có thể dễ dàng tiến vào trạng thái cùng thiên địa hòa hợp thành một thể, thao túng thiên địa lực lượng. Cho dù phải chiến đấu thêm một lần với Xích Minh Thiên Tôn, cho dù không có Hậu Thổ tương trợ hắn cũng có thể đem người kia giết chết.
Lại giống như đã nhận được quyền lực khống chế một thế giới độc lập.
Nhưng nghĩ tới điểm này, Nhạc Vũ lại cười một tiếng tự giễu. Hắn biết được trong khoảng thời gian ngắn Thiên Li Tông cũng không có thời gian để ý đến mình, khả năng có thêm cuộc chiến lại cực thấp.
Một mặt là vì chuyện của Huyền Linh Giới, lần này liên quan tới Xiển Tiệt hai giáo tranh nhau, Thiên Li Tông muốn thoát thân cũng không thể nào. Một mặt còn chưa tìm hiểu được rõ ràng lần này vì sao Xích Minh Thiên Tôn bị giết chết, trước khi họ tìm hiểu có âm mưu nào khác tồn tại hay không, tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm thêm lần nữa.
Hiện tại đã có thể thao túng được Hoàng Hôn Giới làm hắn có chút mừng rỡ. Hắn liều chết chống lại chính là vì không muốn để Thiên Li Tông từ trên người Chiến Tuyết tra xét tới mình, ngoài ra còn có thể giúp Chiến Tuyết có một nơi an ổn tụ tập tín ngưỡng.
- Mình có thể chân chính nắm thế giới này trong tay, đã không cần tiếp tục lo lắng thân phận Vu Thần của Chiến Tuyết sẽ bị người khác biết được.
Mặc dù biết cũng khó thể đoạn tuyệt được căn cơ của nàng.
Đáng tiếc không phải là Hồng Hoang Giới, chỉ là một mảnh nhỏ hồng hoang mà thôi, nếu không có thể trực tiếp trở thành người đứng đầu hồng hoang…
Không gian bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ ở trong Hoàng Hôn Giới cũng có thể được xem như độc lập phát triển. Nhưng lực lượng ức chế của thiên địa ở trong không gian này ít nhiều cũng bị yếu nhược một chút.
Bốn mươi tu sĩ Đại Thừa bên trong vẫn bị hắn vững vàng trấn áp, còn chưa thức tỉnh. Sáu tên Thiên Tiên cũng đã khôi phục lại chút thực lực, nhưng chỉ tiếc thân thể đã mất, dưới sự áp bách của Vạn Kiếm đại trận cũng không cách nào động đậy.
Tám thanh kiếm tiên lấy được từ Quy Khư Cung mật cảnh, mặc dù Nhạc Vũ không cách nào thao túng, nhưng ở bên trong kiếm trận vẫn có thể trấn áp được một bộ phận trận nhãn. Nhưng lại khiến cho uy năng Vạn Kiếm đại trận trở nên mạnh mẽ tuyệt đối không kém gì Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận.
Những tu sĩ Đại Thừa cảnh, Nhạc Vũ cũng không dự định toàn số tru diệt. Chỉ làm chút thủ đoạn, liền bỏ qua cho bọn hắn, vẫn bị vây khốn bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ.
Nhóm người Nhiễm Lực đang cần tu sĩ cao cấp để tìm hiểu đột phá Đại Thừa cảnh giới. Hiện tại có tu sĩ của Thiên Li Tông đến vừa lúc giải quyết được chuyện khẩn cấp này.
Nếu còn ở Đông Thắng đại lục, hắn thật sự không biết rốt cục mình nên thu thập những tu sĩ Đại Thừa cảnh này ở nơi nào.
Về phần sáu Thiên Tiên kia, Nhạc Vũ không dự định bỏ qua. Hắn đem một người nhiếp ra ngoài, sau đó mạnh mẽ vận chuyển Hi Hoàng Quan Tâm Thuật thăm dò trí nhớ của người kia.
Hồi lâu sau hắn hít sâu một hơi rét lạnh. Bạn đang đọc truyện được tại
- Không ngờ Thiên Li Tông lại có tới ba vị Thái Thanh Huyền Tiên trấn giữ. Vị tổ sư Bì Lô Tiên lại còn có tu vi Đại La Kim Tiên, là đệ tử nhập thất môn hạ Tiệt Giáo. Thực lực bậc này ở trong Hồng Hoang Giới lại chỉ là nhị lưu…
Nhạc Vũ âm thầm kinh hãi, ngay sau đó tìm tòi một tin tức, vẻ mặt lại chuyển thành chuyên chú.
- Thì ra là như vậy! Xích Minh Thiên Tôn năm xưa cũng là một con cờ xuất thủ trợ giúp luyện hóa Hoàng Hôn Giới. Trong người mang theo đại nhân quả, bị ta tru giết đã đạt được đại công đức!
Nhạc Vũ tiếp tục thúc giục pháp lực tìm tòi thêm trí nhớ của người này, hắn cũng đã nắm bắt được thêm một chút tình báo về Hồng Hoang bản giới.
Như vậy sẽ giúp hắn tránh được việc sau khi phi thăng hoàn toàn không hay biết gì về tình hình của Hồng Hoang Giới. Ngày sau nếu gặp phải những chuyện tương tự, cũng có thể tìm cách xử trí, tránh tạo nên sai lầm lớn.
Cho đến khi mạnh mẽ tìm tòi trí nhớ của người thứ tư, Nhạc Vũ mới dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
- Thì ra Hồng Hoang bản giới lại rối loạn tới mức độ này. Năm đó lúc Vu Yêu hai tộc còn tồn tại, đều chia quyền cai trị âm dương. Nhưng hôm nay lại ngũ hành bất ổn, linh lực bất hòa. Cơ hồ hơn phân nửa Thái Thanh Huyền Tiên đều đã rời khỏi Hồng Hoang bản giới, tự mình mở ra mật cảnh động thiên. Không trách được Hậu Thổ lại dám mở ra lục đạo luân hồi…
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm, liền đem việc này tạm thời để xuống. Vô luận tình hình trong Hồng Hoang bản giới như thế nào, tạm thời chưa liên quan tới hắn.
Tuy Hậu Thổ sử dụng hắn như con cờ, nhưng trước khi hắn có được thực lực có thể chân chính so sánh được với Ngọc Tiên, cũng không đạt tới tác dụng của một con cờ. Tuy làm hắn căm tức, nhưng trước mắt hắn cũng không cần vì chuyện như vậy quá mức để ý tới.
Về phần Thiên Li Tông, tuy thực lực cường đại, tạm thời còn chưa thể tìm được hắn.
Sau đó lục soát vật tùy thân của những người này, số lượng tiên thạch cũng tăng lên, so với Xích Minh Thiên Tôn lại ít hơn rất nhiều. Nhưng pháp bảo huyền binh, rốt cục không hổ danh hồng hoang đại phái, phong hậu mười phần. Bốn mươi tu sĩ Đại Thừa, cơ hồ mỗi người đều có tiên binh trong tay.
Những vật khác đều phẩm cấp cao trở lên.
Trong lòng Nhạc Vũ mừng thầm, những tiên binh này vừa có thể bổ sung Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận.
Tuy số lượng phi kiếm hôm nay đã giảm xuống chỉ còn một trăm năm mươi thanh, nhưng uy năng đã vượt xa lúc trước rất nhiều.
Cho dù là Nhật Nguyệt Thiên Luân cũng chưa nhất định đủ sức trấn áp.
Đợi sau khi xử trí xong xuôi những vật này, dị tượng trên bầu trời cũng đã khôi phục lại bình thường.
Phía chân trời nơi xa, lam quang chiếu sáng cũng đã tiêu tán mất tích. Những tòa linh trận do Nhạc Vũ bày ra để thúc giục thiên địa lực lượng hắn vốn cũng không dự định bảo tồn lâu dài, sau cuộc đại chiến liền biến mất.
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại đứng trong hư không lâm vào trầm tư.
- Hậu Thổ muốn ta ở lại chỗ này chờ thêm một chút, nói là Thiên Li Tông nhìn trộm làm nàng có chút ít khó khăn. Cũng không biết chuyện này là thật hay giả. Nhưng vô luận nàng có ý đồ như thế nào, bên trong Hoàng Hôn Giới mình cũng nên lưu lại chút ít thời gian. Có thể là ba năm hoặc năm năm, cũng có thể mười năm. Nếu là như thế cũng nên cẩn thận suy tính một phen…
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, chợt lóe thân liền biến mất. Nhắc tới trong Hoàng Hôn Giới có chỗ nào làm hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú, chỉ có nơi hắn từng cùng Chiến Tuyết đến qua.
Mấy canh giờ sau, trên bầu trời ở phía đông Hoàng Hôn Giới, ánh mắt Nhạc Vũ bừng sáng nhìn xuống bên dưới chân mình.
Đó là một đại dương lớn tới mức dù toàn bộ đại dương của địa cầu hợp lại cũng không thể so sánh, độ sâu đạt hơn hai vạn trượng, mà chỗ đứng của Nhạc Vũ giờ phút này là một đảo nhỏ hình giọt nước nằm ở cực nam.
Trên hòn đảo cũng có phương viên năm ngàn dặm, nghiễm nhiên giống như một thế ngoại đào viên, vừa nhìn vào cũng không thấy có mãnh thú nào mạnh mẽ, chỉ có chút ít loài chim bay cấp bốn trở xuống sống ở nơi này, ngoài ra còn có chút thú con vô hại.
Nhạc Vũ thoáng cau mày, quay đầu hỏi Chiến Tuyết đứng bên cạnh:
- Chỗ này là ngươi lấy được Huyền Thiên Thanh Đằng sao? Không phải ngươi nghĩ sai rồi…
Cũng không trách được hắn có phản ứng như thế, vừa dùng thần hồn dò xét, chỉ cảm thấy độ dày linh lực thật sự quá mỏng. Cảm giác thật bình thường, còn kém những địa phương khác.
Bên trên hòn đảo này cũng không có yêu thú cao cấp chiếm cứ, chính liên quan tới linh lực yếu kém này.
Địa phương như vậy làm sao có thể dựng dục ra được tiên thiên linh căn Huyền Thiên Thanh Đằng có giá trị tương đương Thất Diệp Tịnh Đế Liên?
Chiến Tuyết sớm biết hắn sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt lạnh lùng hơi gật nhẹ đầu nói:
- Phía ngoài tuy không có gì, nhưng bên trong lại có một động thiên khác. Tuyết nhi chỉ là tình cờ phát hiện, thiếu gia vào xem một chút sẽ biết…
Nhạc Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn Chiến Tuyết, chợt lóe thân đã đi tới trước một sơn động thiên nhiên mà Chiến Tuyết đã nói.
Ở giữa một sườn núi cao ba vạn trượng, tất cả đều do thiên nhiên tạo thành, cũng không hề có dấu vết đục đẽo.
Cũng không biết vì sao, Nhạc Vũ chỉ cảm giác sơn động này hắn vô cùng quen thuộc, phảng phất như một nơi đã từng đi qua.
- Kỳ quái, đây gọi là cảm giác, hay là nơi này thật sự có duyên với ta?
Vô luận tình hình như thế nào, Nhạc Vũ cũng đã không còn nghi ngờ, cảm giác được nơi đây đúng là có chút bất phàm.
Ít nhất hồn niệm của hắn không cách nào tự nhiên thăm dò vào bên trong, cũng chỉ có Chiến Tuyết mới cảm giác được nơi đây khác thường, đổi lại chính là hắn sẽ không lưu ý tới.
Bước vào bên trong sơn động, đi qua một đường hầm rộng rãi khoảng trăm trượng, ngay sau đó trước mắt Nhạc Vũ nhất thời sáng ngời, chỉ thấy bên trong lòng núi lại có không gian mấy trăm dặm, vừa nhìn tới không thấy giới hạn.
Trên mặt Nhạc Vũ đột nhiên hiện lên vẻ co quắp.
- Lại là một tiên thiên sát trận, không trách được ngày đó Chiến Tuyết phải chật vật đến như thế, không trách được vì sao Huyền Thanh Thiên Đằng lại sinh trưởng ngay nơi này…
Nhạc Vũ dùng thần hồn dò xét, vẫn không cách nào truyền đi xa. Chỉ biết mảnh không gian này đã tự mình hình thành một tiểu thiên thế giới. Vừa một mình tồn tại, ngăn cách cùng thế giới bên ngoài.
Về phần tiên thiên sát trận, cũng bởi vì linh mạch đặc thù nơi này tạo thành, còn có thiên nhiên chung quanh tạo thành chín dạng tiên thiên linh bảo.
Chẳng qua chín dạng tiên thiên linh bảo kia còn chưa hiện rõ hình dạng, khiến cho uy năng của sát trận cũng chỉ bình thường, nếu không phải như thế, cho dù với thực lực hôm nay của Chiến Tuyết cũng không còn khả năng sống sót.
Trong lòng Nhạc Vũ kinh dị, thuận tay ném ra Thiên Li Phá Trận Nghi.
Vật này cũng thuộc dạng pháp khí, không cần tế luyện là có thể thúc giục. Quả nhiên dùng được rất tốt, bay lên giữa không trung, cây kim màu đỏ chỉ nam chỉ bắc, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết theo sát phía sau, không gặp chút tình hình nguy hiểm nào.
Trong lòng hắn âm thầm than thở, nơi này quả nhiên tiên thiên linh địa. Tiên khí đầy đủ cơ hồ không thua kém mấy ngày trước hắn ở trong Vân Thiên Cung mật cảnh thuê tòa động phủ tạm thời kia.
Đợi đến khi đột phá được huyễn trận bên ngoài, đi vào tận sâu bên trong, thân hình Nhạc Vũ không khỏi chấn động, trong mắt dấy lên vẻ kinh hãi.
- Lại gia tăng thời gian, điều này sao có thể?