Trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận cùng năm lưỡi kiếm khí Nhạc Vũ đã sớm lấy lại từ chỗ Chiến Tuyết giao hết cho Nông Dịch Sơn.
Hắn đang định lấy Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn ra suy tính tung tích của hai thanh kiếm còn lại, đôi mắt Nhạc Vũ chợt bắn ra lãnh mang, Chân Long Nhãn xuyên thủng thời không hàng rào nhìn vào tận sâu trong hư không.
Khoảng cách đó thần hồn của hắn vốn không thể nhìn tới, nhưng giờ phút này đang dung hợp cùng thiên địa, những cử động của những người kia đều không tránh khỏi linh giác của hắn.
- Như vậy muốn đi? Nào có nhẹ nhàng như vậy…
Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng, sau một khắc liền lấy ra Thiên Ý Kiếm, ném ra bên ngoài tầng không gian, ngay sau đó khởi lên kiếm quang vạn trượng, hướng phương hướng hồn niệm hắn vừa khóa tới đánh qua, trong chớp mắt đã xuyên qua vô số thời không.
Nơi mũi kiếm chỉ đến chính là một vị bát kiếp Tán Tiên mới từ bên trong Thiên Nguyên Giới thoát ra. Vừa nhìn thấy cự kiếm bay tới trước người, trong mắt liền hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng tế ra một mặt ngân thuẫn cùng một chiếc đèn bạc. Ngay sau đó hắn liền bị mũi kiếm kia đánh tới, chỉ trong nháy mắt Thiên Ý Kiếm vây quanh người này xoắn mạnh, liền chém vỡ thần hồn của người kia, trong nháy mắt thanh kiếm lại quay trở về xuất hiện trong tay Nhạc Vũ.
Cách xa ngàn vạn dặm chém giết người kia, sát ý trong mắt Nhạc Vũ cũng chưa lui, chỉ cười lạnh nhìn về phương xa.
Một cỗ hồn niệm cường đại tràn ngập thiên địa, qua hồi lâu mười mấy cỗ khí tức đang phập phòng lục tục bị áp chế trở xuống, sau đó hắn mới lạnh nhạt thu hồi Thiên Ý Kiếm trong tay.
Không giống với Thính Vân cùng Hạo Dương tứ tông, tu sĩ Tán Tiên căn bản đều bị hắn trừ diệt. Nếu đám người của tứ tông thoát khỏi thế giới này, tránh vào một mật cảnh nào đó, ngày sau thật khó có cơ hội quay trở về Thiên Nguyên Giới.
Chính vì vậy Nhạc Vũ cũng không muốn tạo quá nhiều sát nghiệt, hắn chỉ đưa ra cảnh cáo giết gà dọa khỉ trước, sau đó mới thả cho bọn họ một con đường sống.
Nhưng những Tán Tiên kia thì khác hẳn, một khi ra ngoài tránh né đợi cho tới khi hắn phi thăng, bọn họ vẫn còn cơ hội trở về Thiên Nguyên Giới.
Nhạc Vũ tất nhiên không cho phép những Tán Tiên kia thoát khỏi thế giới này theo cách như vậy. Hoặc phải chết dưới kiếm của hắn, hoặc phải tố hình phi thăng, ngoại trừ hai con đường này, bọn hắn không còn đường khác để đi!
Nông Dịch Sơn biết hắn còn chìm đắm trong chuyện sát phạt vừa rồi nên không tiếp tục quấy rầy hắn. Cho đến khi sắc mặt Nhạc Vũ hòa hoãn trở lại, hắn mới lên tiếng hỏi:
- Vũ nhi, không biết hai thanh kiếm khí còn lại hiện tại đang ở đâu?
Mặc dù Thập Ngự Phục Ma kiếm trận rất tốt nhưng nếu không thu thập đầy đủ cũng không thể giúp tông môn duy trì vững chãi trên thế gian này.
Nhạc Vũ cũng không để ý đến vẻ gấp gáp trong giọng nói của hắn, lại thúc giục Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn, không bao lâu đã có kết quả, tiếp theo đột nhiên nói:
- Hai thanh kiếm này đệ tử đã biết tung tích, đều nằm trong tay Đông Thắng tán tu. Không cần bổn tông xuất thủ sẽ có người giúp chúng ta tìm kiếm, cũng là vì muốn trừ khử nhân quả trước đây. Lời nói một thanh kiếm được một lời nói cũng có thể xem như là không cần thực hiện nữa.
Lúc này Nông Dịch Sơn mới cảm thấy thoải mái, tiếp theo lắc đầu cười nói:
- Như thế cũng tốt, ít nhất những tông môn kia cũng không cần lo lắng sẽ bị chúng ta tính sổ về sau…
Nhạc Vũ hiểu ý của hắn, khẽ gật đầu cáo lỗi, thân hình chớp động đi tới bên ngoài Đại Diễn Phủ.
Lần này xem Đông Hoa độ kiếp, hắn thoáng có chút lĩnh ngộ, vội vã muốn bế quan tìm hiểu. Nhưng vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Đoan Mộc Hàn đang cau mày đứng chờ mình, Liễu Nguyệt Như cũng ở bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ hân hoan.
Ngăn cách mười năm, trong lòng Nhạc Vũ cũng cực kỳ tưởng niệm hai người. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy bóng người xinh đẹp quen thuộc, trong nội tâm hắn chợt nhói lên.
Đoan Mộc Hàn cũng không nhận ra vẻ khác thường của Nhạc Vũ, đầu tiên là vui mừng nhưng sau đó cau mày nói:
- Ta tới tạ ơn ngươi! Lúc trước ngươi đưa cho ta bộ Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết so với công pháp trước kia của ta còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng Đoan Mộc Hàn này xưa nay không muốn lấy không đồ vật của người khác. Ngày sau ngươi có chuyện gì cần dùng tới ta, cứ mở miệng là được!
Nói tới đây cảm xúc của Đoan Mộc Hàn bỗng dưng trở nên sa sút. Tựa hồ cuối cùng nàng lại nhớ đươc thực lực sai biệt khổng lồ giữa nàng cùng Nhạc Vũ. Chỉ sợ ngày sau hắn cũng không có chuyện gì cần tới nàng giúp đỡ.
Nhạc Vũ thấy vậy khẽ cười, tâm tình đột nhiên nhẹ nhàng hơn một chút, tiếp theo lại thấy Đoan Mộc Hàn ngẩng đầu nhìn thẳng mình, nói:
- Thật sự kỳ quái! Kiếp trước ta đã nói phải nhanh chóng nhớ lại ngươi, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi. Sau thấy ngươi không để ý tới ta, ta đã nghĩ thôi thì dứt khoát không quan tâm ngươi, nhưng làm gì cũng không bỏ qua được. Lần này còn chạy tới tìm ngươi, đúng là muốn bị xem thường…
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy có lưỡi đao sắc bén đang đâm thẳng vào ngực hắn, trong lúc nhất thời trái tim quặn đau, đợi đến khi muốn nói chuyện Đoan Mộc Hàn đã ngự kiếm rời đi.
Nhạc Vũ vốn đã bị thương nguyên khí, trên mặt không bao nhiêu huyết sắc, lúc này càng thêm trắng bệch.
Liễu Nguyệt Như cảm nhận được không khí không đúng, len lén nhìn Đoan Mộc Hàn đi xa, tiếp theo cẩn thận nói:
- Sư phụ, đệ tử thấy ngài thích sư tổ đúng không? Vì sao không đuổi theo nàng…
Nhạc Vũ phất tay ngăn lại lời nói của Liễu Nguyệt Như, chuyện của Đoan Mộc Hàn cũng cần một sự chấm dứt, hắn cũng cần làm ra lựa chọn nhưng không phải bây giờ.
Bước vào bên trong động phủ, Nhạc Vũ thăm hỏi một phen tình hình tiến cảnh gần đây của nữ đồ duy nhất.
Kết quả lại vượt ngoài dự đoán của hắn, làm hắn vô cùng mừng rỡ, hiện tại tu vi của Liễu Nguyệt Như đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, thật sự cũng không đến nỗi nào.
Bản thân có được Ngũ Hành Linh Thể tư chất hoàn mỹ nhất để tu hành, nếu còn chưa đạt tới tiến cảnh như vậy thì chỉ có thể nói là do quá lười mà thôi.
Làm cho hắn cao hứng chính là đạo cơ của Liễu Nguyệt Như lại cực kỳ vững chắc. Hơn nữa vô luận là trận đạo phù văn, ngự kiếm thuật xa xa vượt khỏi cảnh giới bản thân. So với hắn năm xưa cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Về phần cơ quan khôi lỗi thuật cùng luyện khí luyện đan, tinh lực của một người dù sao cũng có hạn, không thể giống như hắn, có năng lực phân tích cùng Diễn Thiên Châu, những người khác nếu có năng lực này cũng có thể kiêm tu nhiều công pháp như hắn mà thôi.
Suốt mười mấy ngày kế tiếp Nhạc Vũ dành riêng giải đáp nghi nan trong tu hành của Liễu Nguyệt Như.
Mặc dù nàng có thể thỉnh giáo Nông Dịch Sơn hay phu thê Thanh Dương Tử, nhưng rốt cục không cách nào đạt tới độ cao như Nhạc Vũ. Chỉ vài câu chỉ dẫn của hắn, cũng giúp Liễu Nguyệt Như hoàn toàn hiểu rõ, được lợi rất nhiều.
Cho tới khi Liễu Nguyệt Như không còn vấn đề gì, Nhạc Vũ mới chuẩn bị đạo điển cùng ban thưởng nhiều loại pháp bảo xuống cho nàng. Ngoài ra còn bốn mươi trương Đô Lục Chu Thiên Huyền Cơ Thần Phù cùng mười viên Huyền Thiên Thần Lôi đều là vì chuẩn bị cho nàng ngày sau tiến vào Đông Hải Thiên Diễn Đạo Cung.
Ngay cả trận đồ của Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận Nhạc Vũ cũng đã chuyển giao cho nàng, lần này hắn đã tìm hiểu được đại khái về trận đồ, đã hoàn toàn ghi nhớ, không cần tiếp tục giữ lại làm gì.
Mà bảo vật trong Thiên Diễn Đạo Cung Liễu Nguyệt Như có thể lấy được tới tay hay không phải xem tâm kế cùng thủ đoạn của chính nàng.
Về phần cơ duyên, đoán chừng nếu Liễu Nguyệt Như không có hắn tương trợ cũng không có tiên duyên gì đáng nói.
Hắn đã chuẩn bị xong tất cả, Liễu Nguyệt Như cũng không thể lúc nào ở mãi dưới cánh chim của hắn, nếu không ngày sau làm sao nắm giữ Quảng Lăng, kéo dài số mệnh tông môn?
Cuối cùng hắn lại phát ra một thanh phi kiếm truyền tin, thương lượng với Nông Dịch Sơn, sau đó Nhạc Vũ cho Liễu Nguyệt Như xuống núi bắt đầu lịch lãm.
Cho tới lúc này Nhạc Vũ mới ổn định tâm thần tiến vào tĩnh tu thất bế quan.
Đầu tiên hắn lấy ra gốc Thất Linh Thiên Thông Thảo, sau đó đi vào trong không gian Biểu Lý Càn Khôn Đồ.
Không gian nơi này đã khuếch trương tới gần năm trăm dặm phương viên. Không gian bên trong ngoại trừ một tòa Vạn Kiếm đại trận, không gian còn lại linh khí đều tràn đầy, mặc dù không dày đặc như Thính Vân Thiên Cung nhưng cũng có thể so sánh với tứ phẩm linh mạch.
Nhạc Vũ vừa tiến vào bên trong liền cảm nhận được một cỗ ý thức đang thân mật tiếp xúc với hắn, tỏ ý vui mừng.
Đây là khí linh của Biểu Lý Càn Khôn Đồ, từ sau khi hắn chữa trị lại trận đồ này, nó đã từ từ thức tỉnh.
Vừa mới ban đầu là hoàn toàn trống rỗng, Nhạc Vũ dùng thời gian thật lâu mới có thể điều giáo cho nó miễn cưỡng chủ trì Vạn Kiếm đại trận. Tại
Nhạc Vũ dừng lại trên một ngọn núi, dùng linh thạch bày trận đem đại lượng linh lực gom tụ một chỗ, lại lấy gốc Thất Linh Thiên Thông Thảo thật cẩn thận cắm vào bên trong linh trận.
Ngay sau đó hắn đổ ra một giọt linh dịch xanh biếc vào rễ, quả nhiên gốc linh thảo hơi có vẻ uể oải lại hồi phục phấn chấn.
Nhạc Vũ quan sát kỹ lưỡng, không còn phát hiện có chỗ nào không ổn mới rời khỏi Biểu Lý Càn Khôn Đồ.
Hắn dùng mộc linh tinh hoa của Hồng Ngọc Phù Tang Tiên nuôi dưỡng gốc linh thảo này, thời gian sẽ rút ngắn hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ cần hai mươi năm là có thể chữa trị, cũng thật là đúng dịp.
Trước khi hắn phi thăng vừa lúc có thể sử dụng, trợ giúp cho hắn cũng không được bao nhiêu. Nhưng đối với mấy người Nhạc Trương thị mà nói cũng là linh vật tuyệt hảo, vừa có thể giúp cho họ bổ túc lại toàn bộ tai họa ngầm trước kia.
Nhưng khi nghĩ tới trong tay mình cũng không còn bao nhiêu linh dịch, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi hiện lên vẻ rầu rĩ.
Hắn thu liễm tâm thần bắt đầu hồi tưởng tình hình độ kiếp của Đông Hoa Tán Nhân. Sau đó trong lúc mơ hồ đã nhìn thấy cánh "cửa" kia tồn tại.
Lúc ấy Nhạc Vũ cảm thấy kỳ quái nhất chính là tiên khí nồng nặc toát ra từ bên trong cánh cửa, cơ hồ còn nhiều hơn Thính Vân Thiên Cung gấp trăm lần. Bên trong còn vô số hỗn loạn, đối với tu sĩ mà nói có chỗ tốt thật lớn, cơ hồ khiến cho Đông Hoa Tán Nhân có thể thật nhanh hoàn thành việc thuế biến thần hồn cùng thân thể pháp lực.
Theo như hắn biết hồng hoang bản giới tuy được xưng là tiên giới, được xưng có tiên nhân khắp nơi, nhưng theo hắn biết thật ra lãnh địa riêng tư như Thính Vân Thiên Cung bên trong hồng hoang bản giới cũng cực kỳ hiếm thấy.
Trong đó rốt cục có nguyên nhân gì Nhạc Vũ cũng không dự định tìm hiểu kỹ càng, nhưng hắn cũng nghĩ thầm phải lợi dụng tiên khí tiết ra từ cánh "cửa" này tiếp tục gia tăng thực lực bình cảnh của chính mình.
Hắn biết được một khi có thể đẩy ra cánh cửa này, như vậy tiên kiếp sẽ kéo tới. Nhưng chướng ngại kia cũng không phải không cách nào vượt qua.
Lực lượng thế giới này bài xích hắn đã không thua kém gì cửu kiếp Tán Tiên, nhưng kể từ khi hắn chữa trị xong tòa Hỏa Vân linh mạch, hơn nữa liên tục đặc chế Tru Tiên Lệnh cùng Hộ Giới Lệnh, lực bài xích của phiến thiên địa này đối với hắn đã hoàn toàn tiêu trừ, cũng đã cho hắn thêm không gian tăng lên thực lực.