Ngay khi nhiệt phong ập tới, trong mắt Nhạc Vũ liền lộ ra ý mừng rỡ cùng thoải mái.
Cấm chế nơi này biến hóa quả nhiên đúng như hắn sở liệu. Đến tận cùng lại thông, âm cực dương sinh. Khi hàn lực nơi này cực thịnh, khí cơ dẫn dắt liền đưa có luồng diễm lưu.
Nếu như ở những nơi khác, có thể còn cần thêm chút thời gian. Nhưng ở ngay nơi này lại là linh mạch sát trận, càng thêm cơ hội!
Lúc này kể cả thanh niên tuấn tú, trong lòng cả ba Tu La đều trầm xuống.
Trước khi xâm nhập vào sát trận này, đối với tiên thiên cấm chế bên trong bọn hắn cũng đã có nghiên cứu. Lẽ ra thời gian tuần hoàn còn chưa đến, nơi này vốn không nên có hỏa linh lực sung túc như thế mới đúng.
Ngay khi nhiệt phong mang theo mùi lưu hoàng vừa mới thổi qua, chỉ trong chốc lát liền có một cỗ bạch sắc diễm lưu từ dưới nền đất tuôn tràn.
Địa Tâm Bạch Diễm? Hai người các ngươi thật đáng chết!
Sắc mặt thanh niên tuấn tú khẽ biến, quát lớn một tiếng, cả người co rút thành một điểm nhỏ như hạt bụi, bám lên vách đá.
Hai người khác một biến ảo huyết đao, một hóa thân huyết hải, nhìn không ra diễn cảm nhưng đều thật nhanh thối lui, đem hàn lực trước đó còn không kịp tránh né bây giờ lại hấp thu quanh thân, học theo thanh niên tuấn tú kia hướng vách đá bám vào.
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, ngũ sắc quang hoa ngưng tụ trước đó rốt cục đã bắn ra, có Ngũ Hành kiếm trận bên trong đan điền tăng cường đến Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm tăng cường đến mức tận cùng bắn thẳng tới huyết đao do Khôi Sư biến thành.
Chỉ thấy quang mang chớp lên, mấy trăm quang châm vốn đem huyết mâu trước người toàn bộ đánh diệt, mà bộ phận còn lại thì lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ trong tích tắc đã bay ra ngoài mấy ngàn trượng.
Thần thông đại pháp này vốn nhanh nhất thiên hạ, lúc này còn được Nhạc Vũ cố ý toàn lực gia trì thời gian gấp mười bốn lần, Khôi Sư kia cơ hồ không kịp phản ứng liền bị quang châm đánh xuyên vào cơ thể, một tiếng nổ tung ầm vang, Ngũ Hành nguyên từ lực vô cùng tận điên cuồng vỡ tan, thương thế này đối với huyết nguyên thân thể mà nói không nặng cũng không nhẹ chút nào, nhưng lại đem toàn bộ thân hình hắn oanh vỡ thành mấy trăm ngàn vạn mảnh nhỏ, tung tóe khắp không gian mấy vạn trượng.
Khôi sư kia cuối cùng cũng khôi phục vài phần lý trí, liền cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi, vừa định tụ tập lại thân hình thì bạch sắc diễm lưu đã không chút lưu tình ập tới. Thân hình hắn biến thành hàng ngàn hàng vạn huyết điểm lập tức bị đốt cháy hoàn toàn hóa thành sương khói.
Toàn bộ thân hình hắn chỉ trong nháy mắt đã tan rã hơn phân nửa.
Nhạc Vũ cũng không dám đối mặt cùng diễm lưu, thuận tay khẽ vẫy, đem Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính bị đánh bay thu về trong tay, ngay sau đó thân hình co rụt lại, tránh khỏi huyết sắc hồng liên của Chiến Tuyết, từng phiến liên hoa khép lại, tựa như nụ hoa lui thành điểm nhỏ như hạt vừng bảo hộ hai người bên trong.
Bên ngoài là Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích, nhưng chỉ chốc lát đã có một tầng lam hồng nhị sắc dâng lên, tiếp tục khuếch trương ra ngoài, dùng Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính kích thích Băng Diễm Huyền Quang Chướng.
Giờ phút này toàn thân trên dưới của Nhạc Vũ đều đau đớn không sao chịu nổi, khung xương toàn thân đều là vết rạn, vài lần giao phong tuy hắn chưa bị rơi xuống hạ phong, nhưng bị Thái Ất Chân Tiên cường giả liên tục oanh kích cũng đã đạt tới cực hạn thừa nhận của hắn.
Thương thế nặng hơn chính là Chiến Tuyết, một mình nàng phải thừa nhận mấy mươi lần đòn công kích nghiêm trọng, một mình kháng cự huyết trận, kinh mạch trong cơ thể cơ hồ đứt thành từng đoạn, cũng may nàng còn thần lực bảo vệ, tốc độ phục hồi xem như không tệ.
Giờ phút này Nhạc Vũ vừa hồi phục trở lại đương nhiên không có khả năng bỏ mặc cho Chiến Tuyết gánh chịu một mình. Diễm lực ập tới đạt lên độ nóng mấy vạn độ, xuyên thấu qua bích chướng cản trở xông thẳng vào trong cơ thể hai người, phảng phất như có đoàn ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực.
Nhạc Vũ đã sớm sở liệu, cũng không chỉ đơn thuần mù quáng dùng riêng Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính để chuyển hóa diễm lực.
Hắn vẫn dựa vào linh trận dưới chân mình đem hàn lực tích tụ dưới Huyền Vũ Cương Nham điên cuồng dẫn dắt, chống đỡ Địa Tâm Bạch Diễm.
Tiếp theo Nhạc Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, có thể do nguyên nhân có Long Thương kiếm tương trợ, hàn lực được dẫn dắt từ linh trận nhiều hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Mặc dù tình hình như vậy rất nguy hiểm, nhưng vẫn có cơ hội rút ra vài phần pháp lực để khôi phục lại thương thế.
Bạch sắc diễm lực đến cực nhanh mà đi cũng cực nhanh. Chỉ khoảng mười lần hô hấp đã đem hàn lực nơi đây hoàn toàn dập tắt, nhanh chóng biến mất.
Chỉ thấy trên mặt đất lập tức có một đạo huyết ảnh hướng xa xa bỏ chạy.
Đồng tử của Nhạc Vũ không khỏi co rút lại, khí tức kia chính là Tu La Huyết Thánh vừa rồi đã bị thương nặng!
Người này đã bị thương tới mức độ như vậy vẫn còn chưa chết, vẫn còn lưu lại một tia phục sinh như thế!
Nhạc Vũ càng thêm hoảng sợ, cơ hồ không chút do dự, Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính liền đem Băng Diễm Huyền Băng Chướng chuyển thành Băng Diễm Tuyệt Quang xa xa hướng huyết ảnh kia chiếu tới.
Huyết ảnh đã co rút lại còn chưa bằng một nắm tay, một chùm tia sáng bắn trúng, nhất thời nửa bên dần dần đông lại, nửa bên bị viêm lực chiếu trúng phát ra tia khói nhẹ, bắt đầu nhanh chóng tan rã, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ tê tâm liệt phế.
Hai Tu La Huyết Thánh còn lại từ trên vách đá bay ra, không hẹn mà cùng hướng xa xa bỏ chạy, không hề có ý muốn cứu trợ đồng bạn. Tựa hồ đều đã bị diễm lưu của Địa Tâm Bạch Diễm công kích bị thương không nhẹ. Truyện Tiên Hiệp -
Nhạc Vũ bật cười, kỳ thật giờ phút này thương thế của bọn họ cũng trầm trọng, còn chưa khôi phục được bao nhiêu.
Nếu hai người kia chịu liên thủ liều mạng cứu trợ Tu La Huyết Thánh vừa bị hắn xử lý, cho dù cuối cùng hắn có thể thắng, phải xuất ra hết toàn bộ nhưng con bài chưa lật, nhất định cũng phải gặp kết quả tử vong! Chỉ tiếc chính là bổn tính của Tu La thân vốn là như thế, vốn được sinh ra từ thiên hạ ác niệm, là vì tư lợi, nếu không bị thượng vị giả khống chế liều mạng, tuyệt sẽ không cùng người tử chiến!
Tăng thêm lực lượng đem Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Khí rót vào bên trong bảo kính, bên Chiến Tuyết cũng bắn ra một mũi Đại Thôn Diệt Tiễn, đem chút huyết ảnh còn sót lại hoàn toàn diệt sát.
Ngay sau đó Nhạc Vũ lấy ra một thanh tiên binh, trường kiếm lướt qua cắt ngang uyển mạch, một vòi máu tươi ồ ồ chảy tràn, tiếp đó hắn lại sái ra một ít dược phấn dẫn vào trong huyết dịch của mình, khiến hương vị huyết tinh càng thêm nồng hậu.
Hai Tu La Huyết Thánh nhất thời liền có một người phát ra một tiếng rống điên cuồng đầy thú tính, quay lại thân hình hướng chỗ hắn điên cuồng đánh tới.
Mà giờ khắc này Nhạc Vũ lại đang nhìn về phía tên còn lại đang bỏ trốn, trong mắt lóe ra tinh mang.
Người truy tung thần hồn của Chiến Tuyết hẳn là hắn!
Nghe đồn Ảnh Tu La thiên phú cực cao, ngoại trừ đặc biệt mẫn cảm đối với hồn lực, linh trí cũng tiếp cận với nhân loại. Ngoại trừ bên trong huyết hải có những Tu La Huyết Quân, chỉ có những Ảnh Tu La thiên phú bẩm sinh mới có thể giữ được lý trí trước sự dụ hoặc của hắn.
Trên mặt lóe ra một tia sát khí, bên trong thế giới Diễn Thiên Châu nhất thời phát ra từng trận chấn đãng. Một hóa thân từ bên trong lao ra, chỉ chốc lát liền tiếp nhận khống chế Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính, Băng Diễm Tuyệt Quang tầng mười tám đột nhiên đánh tới đem huyết quang kia chặt chẽ bao phủ.
Mà bản thể Nhạc Vũ lại rút ra Long Thương kiếm, sau đó hóa thành hồng quang, Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm chấn đãng tới cực hạn, tốc độ nhanh gấp mười bốn lần, trong nháy mắt đã lao ra ngoài mấy vạn trượng, vừa lúc truy tới đoàn huyết quang đang bỏ chạy.
Tiếp theo Nhạc Vũ mạnh mẽ vung kiếm lên, thanh kiếm trong tay bay ra xuyên thẳng vào trong đoàn huyết quang kia. Ngay sau đó liền nhìn thấy Long Thương kiếm cũng không giữ được thái độ bình thường, tản mát ra một tầng hồng sắc linh quang nồng đậm, tiếp theo một luồng liệt diễm hừng hực từ trong kiếm điên cuồng trào ra, huyết khí kia cũng không bị thiêu đốt, chỉ đem oan hồn cùng hồn thức ấn ký trong đoàn huyết quang hoàn toàn thanh tẩy sạch sẽ, liền đem huyết nguyên quanh thân hăng hái hấp thu vào bên trong, chỉ một thoáng thanh thế lập tức tăng vọt.
Huyết ảnh kia kêu rên một tiếng, phân ra hơn mười đạo huyết quang, cố gắng bỏ chạy. Chiến Tuyết vừa lúc lao đến, đem bát diệp liên hoa tế lên, hơn mười đạo sát lực trào ra đem huyết quang vây khốn.
Nhạc Vũ thấy thế nhất thời tâm thần khẽ buông lỏng, chỉ cảm thấy tâm thần căng thẳng đã hoàn toàn bình ổn trở lại. Điều hắn sợ nhất chính là thanh Long Thương kiếm ngay trong lúc hắn cần sử dụng nhất lại không chịu ra sức giúp hắn.
Khi đó ngoại trừ Tán Phách Hồ Lô của hắn, hắn thật sự không còn biện pháp nào khác đối phó, thậm chí còn thừa nhận sự trả giá thật sự thảm trọng.
Giờ phút này tuy hai Tu La Huyết Thánh còn chưa chết, nhưng đại cục cũng đã định, cho dù hắn không ra tay, Long Thương kiếm cũng tuyệt sẽ không dung cho bọn hắn chạy mất.
Nhưng khi nhìn thấy một màn này, trong lòng Nhạc Vũ lại không tự chủ được sinh ra một tia cảm giác mờ mịt.
Tu sĩ hạ giới lúc phi thăng phần lớn luôn do do dự dự, nghĩ đủ biện pháp kéo dài thêm thời gian hoặc tìm phương pháp để có thể lưu lại.
Ở trong thế giới mảnh nhỏ của hồng hoang, bọn họ là nhân trung chi long, thế gian anh kiệt, đều tung hoành một thời, là nhân vật tuyệt đỉnh hùng cứ một phương. Nhưng ở trong thế giới hồng hoang, cũng chỉ được nửa vời, mặc người chém giết!
Nhạc Vũ lại khinh thường làm như thế, cũng không mượn hai nơi động thiên kéo dài thời gian phi thăng trong đầu.
Nhưng sau khi phi thăng, cho dù hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Thế gian này có vô số đại năng mạnh mẽ tồn tại, cơ hồ ép buộc tới mức làm hắn hết hơi. Lúc hắn làm việc thường thường trong lòng luôn kiêng kỵ, không có chỗ nào mà không thật cẩn thận.
Hắn xuất thân là lính đánh thuê, biết được mình nghệ không bằng người thì phải nên ẩn nhẫn.
Ngay cả việc của Huyền Nguyên Tử trước đó, giận dữ giết chết Lợi Sư Kỳ, cũng là vì bị bức bất đắc dĩ. Nhưng cử động kia tuy có thể làm cho mình thoải mái, nhưng mỗi một bước về sau lại càng thêm hung hiểm kinh tâm.
Bởi vì áp lực của Ngũ Đài Tông đưa tới tựa như ngọn núi lớn, mãi quanh quẩn bên trong lòng hắn không cách nào buông lỏng. Vài lần tính kế tuy làm Dương Ất chân nhân nếm chịu thiệt thòi, nhưng lần nào chẳng phải đều ở vào lúc kề cận cái chết?
Biệt khuất tích tụ trong lồng ngực từ lâu sớm không cách nào giải tỏa, mấy lần làm đạo tâm của hắn thật mông muội.
Cũng may là hôm nay hợp lực cùng Chiến Tuyết giết ba Tu La kia, lại làm tâm hồn hắn khoan khoái, đạo tâm thông suốt.
Nhưng cử động lần này hắn cảm giác đây còn không phải do bị bức bất đắc dĩ?
Trước mắt giết ba người này cảm thấy thật thoải mái, nhưng sau đó phải đối mặt thế lực cũng mạnh mẽ khổng lồ, sau này hắn nên làm gì mới phải?
Thất thần trong chốc lát, Nhạc Vũ chợt cười thản nhiên.
Thôi, có tử khí trong người, ta chính là khởi nguyên loạn tượng hồng hoang! Vốn là người bị sát kiếp quấn thân, còn ẩn nhẫn làm gì! Lợi dụng một đao một kiếm này của ta, giết ra đường máu thông thiên, để chứng thiên đạo!