Quân Lâm Thiên Hạ


Vách động bên cạnh lại truyền ra tiếng nổ vang ầm ầm, Vô Ưu Tử xuyên vách tường bay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Chân, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vài phần sợ hãi.

Hoán Ưu lại không hề có ý muốn phát tác, yên lặng xoay người nhìn lên vách động xuyên thủng hơn trăm lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay.

Kiếm khí mạnh mẽ, không ngờ tới mức xuyên thủng có vách núi Liên Hà Phong. - .

Sắc mặt chuyển trắng chuyển xanh chốc lát, Hoán Ưu mới lộ vẻ sầu thảm cười.

Ta xem trương kiếm phù này của ngươi nét mực vẫn còn chưa khô, thời gian chế thành hẳn còn chưa tới nửa ngày. Nói như vậy hơn phân nửa là do sư thúc ngươi chế luyện?

Văn Chân mang vẻ mặt mờ mịt nhìn một mảnh hỗn độn chung quanh, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc thật sâu.

Thời gian Nhạc Vũ chế phù hắn cũng không được tận mắt nhìn thấy. Nhưng bên trong Thủy Vân sơn, nói vậy cũng sẽ không còn người nào vào lúc đó chế luyện ra giúp sư thúc của hắn một trương kiếm phù uy lực lớn đến như thế.

Cũng thật chưa từng nghe nói Uyên Minh sư thúc cùng vị tu sĩ tinh thông Thủy Vân kiếm quyết cùng Dung Vũ Hóa Vân Quyết trong tông môn kết giao.

Chẳng lẽ vị sư thúc chưa từng cùng người giao thủ bao giờ thực sự có được kiếm thuật kinh thế như vậy? Pháp lực mạnh mẽ như thế?

Vì sao trước kia hắn chưa bao giờ hiển lộ mảy may trước mặt người khác?

Kết quả giao phong cuối cùng vừa rồi mặc dù Văn Chân còn chưa nhìn thấy, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán biết trương kiếm phù trong tay mình nhất định đã chiếm thượng phong.

Hoán Ưu cũng không dự định nghe câu trả lời của Văn Chân, trầm ngâm chốc lát thần sắc lại khôi phục như thường, xoay người lại hỏi:

Lúc ấy sư thúc của ngươi có nói gì với ngươi không?

Trong lòng Văn Chân chợt tỉnh, vội đem dòng suy nghĩ rối loạn đè nén xuống, cẩn thận hồi ức trong chốc lát, mới cười khổ một tiếng nói:

Chỉ nói cần đem trương phù này tặng tới trong tay sư bá, ngoài ra không còn dặn dò gì khác…

Không có dặn dò?

Hoán Ưu hơi cau mày, mới cười tự giễu:

Lại là sai lầm của ta! Nếu đã cho ngươi mang trương phù này tới đặc biệt tìm ta, ý tứ của hắn còn cần hỏi sao? Nhắc tới cũng thật sự hổ thẹn! Mấy ngàn năm nay sư đồ chúng ta thật sự có mắt không tròng, bên trong sơn môn có một nhân vật đại năng như vậy, nhưng lại không nhận ra. Ý tứ của hắn ta đã hiểu được. Ngươi ở lại đây, ta đi tìm sư phụ ta cùng Hoán Linh sư huynh!

Văn Chân thoáng giật mình, chỉ cảm thấy nỗi vui mừng tràn ngập trong lòng khó thể tự kìm chế. Nếu là những người khác thì cũng thôi, nhưng nếu là Hoán Linh, đó chính là điện tôn của Luật Hình Điện!

Hoán Ưu cũng không hề có ý muốn kéo dài, trực tiếp hóa thành độn quang bay ra ngoài động. Nhưng khi đến cửa động bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn Vô Ưu Tử nói:

Sau khi ta đi, nhớ rõ hãy chiêu đãi Văn Chân, lệnh cho mấy sư huynh đệ của ngươi ra ngoài tiếp khách!

Nói tới đây, Hoán Ưu lại chau mày nói:

Dặn dò bọn hắn, nhất định phải tiếp đãi như thượng tân!

Dặn dò xong, thân ảnh Hoán Ưu đã biến mất vô ảnh vô tung.

Ánh mắt Vô Ưu Tử hiện lên vẻ quái lạ, chợt lóe rồi mất. Tiếp đó hắn nhìn lên vách động, sau một lát không thể tưởng tượng nổi lắc nhẹ đầu:

Hay cho Thủy Vân kiếm quyết! Hay cho Dung Vũ Hóa Vân Quyết. Thật không nghĩ tới sư thúc kia của ngươi lại lợi hại như vậy. Cũng cần phải chúc mừng sư huynh ngươi, Uyên Minh sư thúc cách Ngọc Tiên cảnh giới chỉ sợ còn chưa đầy nửa bước…

Trong lòng Văn Chân chỉ cảm thấy cực kỳ phức tạp, chuyện này không cần Vô Ưu Tử nói hắn cũng có thể biết được.

Ngọc Tiên cảnh giới, đều có pháp lực đại thần thông. Thực lực như vậy ở trong tông môn xem như đã là đỉnh cấp!

Nhưng trong lòng hắn vẫn lo âu vô cùng, đưa tới trương kiếm phù chẳng phải sẽ làm Hoán Ưu tức giận?

Vô Ưu Tử xoay người, nhìn thấy vẻ mặt của Văn Chân, nhất thời bật cười nói:

Văn Chân a Văn Chân, ngươi đúng là quá thành thật! Nếu kiếm phù này đưa tới mấy vị sư thúc bá khác của Liên Hà Phong chúng ta, nhất định sẽ có người không thích, thậm chí là sư tôn nhà ta cũng sẽ căm tức. Nhưng lại cố tình đưa tới tay sư phụ của ta, sư phụ ta chẳng những sẽ không trách tội, ngược lại sẽ hiểu ý tứ. Hơn nữa cơ hội lúc này xem như là tuyệt diệu! Sư thúc nhà ngươi chẳng những pháp lực cao cường, trong lòng cũng thất khiếu linh lung…

Văn Chân ngây ra, lần này hắn thật sự mờ mịt, tiếp theo trong lòng mơ hồ chợt nhớ bên trong tông môn có lời đồn, Hoán Ưu từng cố gắng mưu đoạt chức vị các chủ Tập Đan Các, lại bị Cực Hoán chân nhân răn dạy cùng quở mắng.

Hay là việc này cũng là sự thật?

Vô Ưu Tử nói dứt lời cũng không giải thích tiếp, hắn tiếp tục nhìn lên vách động, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, càng dần dần hớn hở.

Mà trên Liên Hà Phong, một đạo thủy lam sắc độn quang đột nhiên dừng lại.

Hoán Ưu mang theo vài phần tiêu điều nhìn vào hai tay của mình.

Đồng dạng tu luyện một vạn bốn ngàn năm, cơ hồ đồng thời nhập môn, nhưng kết quả thực lực của mình lại không thể ngăn trở được một trương kiếm phù chỉ có sáu thành thực lực thôi sao?

Bên trong Diễn Thiên Châu, thật vất vả khuyên bảo được Chiến Tuyết rời đi, Nhạc Vũ lại khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm tìm hiểu Thủy Vân kiếm quyết. Ngẫu nhiên hắn lại ngự kiếm bay lên, thử diễn luyện một phen. Rốt cục cũng không dám buông tay chân tiếp tục toàn lực thôi diễn.

Mới vừa rồi tuy hắn dựa vào trí nhớ của kiếp trước dùng phương pháp tiến trình diễn biến thế giới, đem Chiến Tuyết tạm thời chấn phục. Nhưng nếu hắn tùy ý làm bậy bên trong Diễn Thiên Châu, tất nhiên sẽ gợi ra lòng bất mãn của Chiến Tuyết, làm không tốt sẽ làm cho nàng giận dữ, tiếp tục không cố kỵ thân phận chủ tớ mà đại chiến với hắn một trận.

Mà mỗi lần diễn luyện kiếm quyết, chân mày Nhạc Vũ lại cau chặt, lộ ra vẻ buồn rầu.

Ba mươi hai kiếm hợp thành mười sáu kiếm, thế như chẻ tre, chỉ dùng thời gian một ngày đã toàn bộ hoàn thành.

Nhưng khi muốn dùng mười sáu kiếm kết hợp thành tám kiếm, Nhạc Vũ lại gặp phải vô số chỗ nghi nan, cho dù đem Diễn Thiên Châu cùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn toàn lực thúc giục cũng khó thể phá giải.

Mỗi khi thật vất vả mới đem một vấn đề giải quyết, nhưng lại thường thường sẽ vì phương pháp giải quyết này toát ra thêm càng nhiều vấn đề khác.

Rất nhiều địa phương xung đột lẫn nhau, rất khó tìm được phương pháp vẹn toàn hoàn mỹ chân chính đem kiến thức kia tan ra làm một thể.

Cuối cùng là vì ngộ tính cùng thành tựu trận đạo của ta còn kém một tầng sao?

Nhìn thanh kiếm trước người, trên mặt Nhạc Vũ tràn đầy vẻ khổ sáp. Hắn biết được mình đạt tới Hư Thất Sinh Bạch cảnh giới, sớm hay muộn có thể tìm hiểu được pháp môn dung hợp mười sáu kiếm thành tám kiếm. Nhưng phải tiêu hao từ mấy chục tới trên trăm năm mới có thể dần dần nắm giữ hoàn thiện.

Cấp độ này đã đạt tới Thái Ất Chân Tiên cấp bậc, trong khi mình lại nghĩ chỉ mong trong vòng mấy ngày liền hoàn toàn nắm giữ, không thể nghi ngờ chính là người ngốc nói mê!

Nhạc Vũ cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm, chỉ dùng ý niệm quen thuộc kiếm thức, không ngừng diễn luyện. Hắn tận lực để Thủy Vân kiếm quyết ở trong tay hắn chậm rãi chuyển sang thành thạo.

Trong đầu không ngừng lặp lại suy tính, đủ loại tình huống, phương pháp ứng đối Thủy Vân kiếm quyết, lúc đấu pháp cùng người chính mình nên làm sao vận dụng phá địch.

Luyện kiếm suốt nửa ngày, trọn vẹn kiếm quyết liên tục lặp lại, chừng hơn bảy mươi lần, mười sáu chiêu Thủy Vân kiếm quyết ở trong tay hắn rốt cục hòa hợp thuần thục, công thủ tùy tâm, kiếm thức biến hóa ngàn vạn lần, tất cả chỉ nằm trong một ý niệm.

Tới đây Nhạc Vũ đã thỏa mãn đem kiếm thu hồi trong tay áo, ngay sau đó thần quang trong mắt thu lại, bắt đầu tính nhẩm thời gian.

Đã đến giờ Thân sao? Không sai biệt lắm cũng đã đến nơi…

Bỗng dưng dừng tiếng cười, Nhạc Vũ phi thân lên, thân hình xuyên tới bay ra ngoài Diễn Thiên Châu.

Minh Đạo Minh Tu vẫn đang ở bên trong dược viên, vẻ mặt động tác cho thấy rõ không chút yên lòng.

Mà Văn Chân vẫn còn chưa nhìn thấy được bóng dáng quay trở lại.

Nhạc Vũ cũng không để ý tới, vận lên Súc Địa Pháp một bước đi ra bên cạnh phù không đảo, sau đó nhìn xuống chân núi.

Mấy trăm đồng tử bên trong Cực Uyên Phong đã bị đuổi ra khỏi các động phủ, đang bị tu sĩ Tuyển Anh Điện xua đuổi đi ra ngoài núi.

Ở trên mặt đất đang nằm thi thể hai vị đạo đồng.

Vẻ mặt Nhạc Vũ lạnh lùng, tiếp theo khe khẽ thở dài. Tuy bản thể hắn nhập vào Diễn Thiên Châu, nhưng hóa thân vẫn ở bên ngoài.

Trong Cực Uyên Phong có động tĩnh gì, hắn đều có cảm ứng, hắn cũng tận mắt nhìn thấy hai đạo đồng tử vong.

Khóe môi Nhạc Vũ không khỏi lộ ra vài phần trào phúng, nếu hắn ngang nhiên ra tay, bên trong Thủy Vân sơn đừng có ai nghĩ động tới được người hắn muốn thủ hộ.

Nhưng trong lòng của hắn rốt cục lòng ích kỷ lại chiếm đa số. Hắn vẫn thật không muốn vì mấy người không liên quan gì tới mình lại dễ dàng buông tha thân phận trước mắt.

Lại nói cái chết của hai người kia, mặc dù có vài phần là do đạo tâm không kiên cố, nhưng nguyên nhân chính cũng là vì hắn.

Nếu ngày đó hắn có thể nhẫn nhịn một chút, cùng Liên Hải lá mặt lá trái một trận, những đạo đồng kia cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Lại nghĩ tới nếu vừa rồi nếu mình có thể ra tay, hoặc bản thể của hắn không đi vào Diễn Thiên Châu, có thể kịp thời nhận được ý niệm do hóa thân truyền tới, xuất thủ cứu giúp cũng sẽ không tạo thành kết quả như vậy.

Trong lòng tỏa ra lệ ý, Nhạc Vũ chợt lóe thân, cũng đã đi tới dưới núi, yên lặng nhìn hai cỗ thi thể chết không nhắm mắt chưa lâu.

Mà khi phát giác hắn đã đến nơi, hơn mười tu sĩ còn lưu lại vẻ mặt đều giật mình, đều nhìn qua chằm chằm. Trong mắt giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, nhưng lại cố gắng đè nén xuống.

Nhạc Vũ phảng phất như không hề nhìn thấy, chỉ bình tĩnh đứng nơi đó một lúc lâu. Sau đó dùng pháp lực cuốn tới, nhiếp lên thi thể hai đạo đồng, cả người hóa thành một đạo độn quang nhắm thẳng hướng đông bay đi.

Không bao lâu hắn đã đi tới bên cạnh một ngọn núi lớn, khi Nhạc Vũ ngửa đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy ba chữ Liên Vân Phong trên vách đá.

Ngọn núi cao tới chín mươi chín vạn trượng, nếu nói Cực Uyên Phong chính là một thanh trường thương xuyên mây, như vậy Liên Vân Phong là một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên cửu tiêu, khí thế bàng bạc sắc bén, làm kẻ khác phải kinh hãi chấn động.

Bay thẳng lên trước tòa đại điện lớn trên đỉnh núi hạ xuống, Nhạc Vũ thở sâu một hơi, đi bộ lên bậc thang bạch ngọc điêu khắc vô số vân văn tinh mỹ.

Nhạc Vũ dừng lại thân hình ngay trước cửa điện, tầm mắt tập trung trên chiếc chuông lớn màu bạc nằm một bên.

Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, đánh ra một đạo pháp lực, vừa oanh kích lên phía trên ngân chung, chỉ một thoáng tiếng chuông rào rào vang vọng, thẳng truyền ngoài vạn dặm.

Âm ba cực lớn, cơ hồ chỉ một thoáng liền làn tràn khắp chín mươi chín ngọn núi trong Thủy Vân sơn, khắp mỗi ngõ ngách.

Giờ khắc này, những người trong núi đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Nhạc Vũ lại bắn ngón tay, tiếng chuông thứ hai vang rền không ngừng, tổng cộng bốn tiếng chuông vang. Ngay sau đó trên khắp các đỉnh núi, vô số độn quang bay lên, vẻ mặt kinh nghi bất định, nhìn về phía Liên Vân Phong.

Môn quy Thủy Vân Tông, sáu tiếng chuông vang triệu tập đại hội tông môn. Chín tiếng chuông vang là đại địch xâm phạm. Mà bốn tiếng chuông vang chính là đệ tử muốn tố cáo chuyện bất bình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui