Quân Lâm Thiên Hạ


Nhạc Vũ hạ xuống độn quang, liền tùy ý ngắm nhìn xung quanh, bên trong Vạn Lôi đại trận này vốn đã hoàn toàn đầy đủ, vả lại chỉ cần linh bảo trung tâm Vạn Hóa Lôi Trì thúc giục cả lôi trận còn tồn tại, linh trận cấm chế nơi này sẽ có thể chữa trị.

Sở dĩ có thật nhiều gạch ngói đổ nát, không phải vì thời gian kéo dài quá lâu, bị thời gian ăn mòn, cũng không phải bởi vì tòa đại trận xảy ra vấn đề, mà là vì vạn năm trước bị trận Vu Yêu đại chiến liên lụy tới.

Thượng cổ chư thần hợp lực ra tay, dù chưa đem sáu tòa cự điện phá hủy, nhưng cũng khiến cho cự điện bị tổn thương nặng nề. Qua suốt mấy vạn năm thời gian mới dần dần khôi phục, nếu không như thế thiên trụ Bất Chu sơn chưa chắc đã bị vỡ vụn.

Nhạc Vũ kháp ấn quyết, đem Thiên Hà Lam Sa tế lên đỉnh đầu, bảo vệ thân hình của mình, sau đó chăm chú quan sát linh trận cấm chế nơi này.

Chỉ thoáng kinh dị về vẻ thảm liệt bên trong cuộc chiến Vu Yêu thượng cổ, Nhạc Vũ đã nhắm thẳng mặt đông bước vào.

Đối với linh trận cấm chế nơi này hắn phảng phất như cực kỳ quen thuộc, mỗi một bước dưới chân, mỗi một lần thi triển độn pháp đều có ý tứ thâm sâu.

Hỏa Vân đạo nhân có chút không hiểu ra sao, đưa mắt nhìn phía sau đã có hơn mười tu sĩ đều lao vào trong cự điện, thần tình hắn thật bất đắc dĩ đi theo phía sau Nhạc Vũ bước vào bên trong.

Kiến trúc nơi này cũng thật giống như bên trong thận châu của Hỏa Vân, đều cực kỳ khổng lồ, phong cách thô lỗ, cơ hồ không chút mỹ cảm. Bất quá khi đứng bên trong kiến trúc khổng lồ đầy dây leo quấn quanh, lại cho người ta một loại cảm giác tang thương nhỏ bé.

So sánh với hoàn cảnh xung quanh, thân thể của bọn họ quả thật giống như con kiến, chứng thật là quá bé nhỏ không đáng kể.

Nhạc Vũ đi vòng vo bên trong thạch điện hồi lâu, ngay trên đường dù nhìn thấy linh dược kỳ trân cũng không đi quản tới, thẳng đến khi đi được chừng ba khắc thời gian, lúc này mới dừng lại trước cửa một thạch điện.

Vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy một không gian khoảng chừng ngàn trượng, chiều cao sáu trăm trượng lớn hiện ra ngay trước mắt, mà ánh mắt đầu tiên của Nhạc Vũ liền nhìn chăm chú vào một hồ nước lớn nằm bên trong không gian này.

Hồ nước có phạm vi ước chừng trăm trượng, lúc ban đầu khi mới kiến tạo có lẽ dùng để cung cấp nước uống cho đại yêu ở lại nơi này. Nhưng vào giờ phút này bên trong lại sinh trưởng đầy linh thảo như Thủy Tiên Hoa, năm tháng sinh trưởng cũng khác nhau, nhiều nhất chính là vạn năm, hoàn toàn bao trùm hồ nước kia.

Hỏa Vân đạo nhân thấy thế, nhất thời một trận mừng rỡ:

- Chính là Nguyên Ma Chẩn Thủy Thảo! Đạo hữu làm sao biết được nơi đây có thứ này?

Hắn vừa nói tới đây, vẻ mặt liền giật mình, câm miệng không nói tiếp. Hắn nhớ tới sau khi Nhạc Vũ làm bị thương hai gã tu sĩ Ngọc Tiên từng đem một viên hồn tinh đoạt lấy, bên trong ghi chép thứ gì cũng không cần nhiều lời, chính là chỉ dẫn kết cấu của Vạn Lôi Điện.

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, đem linh thảo trong hồ thu hơn phân nửa. Chỉ để lại chút ít linh thảo còn chưa trưởng thành lưu lại, sau đó lại phân ra một phần bên trong đưa cho hồng bào tu sĩ đang tràn đầy vẻ hâm mộ bên cạnh.

Hỏa Vân đạo nhân cũng cười hì hì thu lấy, không hề có ý bất mãn. Phía trước đã có ước định, những đồ vật tại địa phương khác nếu thu được, lợi tức sẽ được phân phối theo công sức của mỗi người.

Nơi này luôn là Nhạc Vũ dẫn đường, hắn chỉ cần đi theo, không cần ra nửa điểm khí lực có thể phân được một thành xem như là không tệ.

Cẩn thận đánh giá linh thảo trong tay một phen, Hỏa Vân cười cơ hồ toe toét, thật cẩn thận thu hồi nói:

- Nếu là vật này thật cũng đáng được! Còn hơn linh dược trên đường đi đã gặp, không biết mạnh hơn bao nhiêu…

Vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng nhìn chăm chú vào hồ nước, Nguyên Ma Chẩn Thủy Thảo chính là chủ dược của vài loại tiên đan tam phẩm, cho dù bên trong Hồng Hoang Giới cũng xem là kỳ trân hiếm thế.

Người tu hành thủy hệ công pháp, có thể trực tiếp dùng tăng tiến pháp lực, mà người tu hành hỏa hệ, có thể chế đan, sau khi dùng vào có thể sớm tu luyện tới Dương Cực Âm Sinh cảnh giới.

Nhưng nếu chỉ là vì vật này, vẫn còn xa xa chưa đủ hấp dẫn Nhạc Vũ vội vàng chạy tới đây.

Dùng hồn thức cảm giác trong chốc lát, trong mắt Nhạc Vũ liền chớp lên tinh mang, hắn lấy ra Thủy Vân kiếm, ngay sau đó đâm sâu vào trong lòng đất, mũi kiếm ngập vào trong hồ nước dưới ba trăm trượng, hồn thức Nhạc Vũ liền cảm giác được có loại đồ vật gì đó đang tồn tại.

Vật này đã sinh linh trí, ngay khi một kiếm của Nhạc Vũ đâm vào liền cố gắng chạy trốn. Nhưng thủy lam kiếm quang vừa bay được nửa đường liền bắn ra mấy trăm sợi tơ, rậm rạp bao vây chung quanh, đem vật bên dưới mạnh mẽ từ tận đáy hồ lấy đi ra.

Rõ ràng chính là ba viên tiểu châu thủy lam sắc lớn bằng bàn tay, tản ra quang hoa thâm lam sắc, phiêu phù trên không trung.

Mà giờ khắc này đồng tử của Hỏa Vân đạo nhân cũng co rụt lại:

- Đây là Huyền Thủy Thiên Linh Châu?

Nhạc Vũ mỉm cười không trả lời, chỉ tùy tay thu lại lam châu, vật này cũng giống như Tuyết Hồn Châu, là vật có thể ký thác nguyên thần. Hiệu quả so với Hải Lam Kiền Liên của Hỏa Vân đạo nhân tự nhiên không thể so sánh. Tối đa cũng chỉ mạnh hơn Tuyết Hồn Châu một chút, là một loại tiên thiên kỳ trân ước chừng ngũ phẩm.

Nhưng chỉ cần phối hợp một ít linh thiết linh thạch, tế luyện thêm một chút, vật này có thể liệt vào hàng ngũ tứ phẩm, trở thành thủy hệ hậu thiên linh bảo, chiến lực bất phàm, còn vượt xa cả Tuyết Hồn Châu.

Nhưng đối với Hỏa Vân đạo nhân chỉ sợ cũng không tính là gì, vẻ mặt hắn tuy kinh dị, nhưng gương mặt thật bên dưới Chướng Nhãn Pháp cũng không hề dao động chút nào.

Vật này cùng Dung Vũ Hóa Vân Quyết hiện tại của Nhạc Vũ trời sinh tương hợp. Chỉ cần Nhạc Vũ thêm chút tế luyện liền có thể sai sử, tiếp theo cũng không hề có chút ngừng nghỉ chạy tới một thạch điện khác.

Bố cục nơi này cũng cơ hồ giống như thạch điện vừa rồi như đúc. Nơi góc vách tường có một hồ nước, bên trong sinh trưởng linh dược lại là loại khác, không hề kém hơn Nguyên Ma Chẩn Thủy Thảo.

Nhạc Vũ cũng thu hơn phân nửa, một đạo kiếm khí đánh xuống, nơi này có ba viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu còn đang dựng dục thai nghén, bị Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí của Nhạc Vũ mạnh mẽ hút nhiếp ra ngoài.

Cứ như thế vài lần, đã đi qua hai thạch điện, Huyền Thủy Thiên Linh Châu trong tay Nhạc Vũ đã tăng lên tới mười hai viên! Ở trong tay Nhạc Vũ phân thành mười hai phương vị, quay tròn không ngừng, hô ứng cộng hưởng tự nhiên hình thành một linh trận, đem đẳng cấp của mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu tăng lên một cấp!

Hỏa Vân đạo nhân theo bên cạnh, thần sắc liên tục dao động, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ tràn đầy quang mang kỳ lạ, ngay bên dưới Chướng Nhãn Pháp cũng là vẻ mặt dị sắc, trong con ngươi kinh nghi bất định không ngừng.

Nhạc Vũ đã đoán biết tâm tình của Hỏa Vân đạo nhân, nếu không phải vật này không hợp với công pháp Hỏa Vân tu tập, lại thêm bản thân Hỏa Vân cũng không quen thuộc cách phá giải linh trận cấm chế bằng hắn, tuy tự tin có thể thoải mái đánh thắng được Nhạc Vũ, nhưng lại không nắm chắc bắt giữ được hắn, đoán chừng Hỏa Vân đã sớm ra tay trực tiếp đoạt lấy đồ vật từ trong tay hắn.

Ban đầu có thể hoàn toàn không cần, nhưng chờ khi thu thập Huyền Thủy Linh Châu đủ để thành tựu linh trận thì đã quá muộn.

Mà mặc dù là giờ phút này Nhạc Vũ cũng phỏng chừng lòng dạ của người kia ước chừng cũng đã càng ngày càng nóng nảy, hơn phân nửa đang ngờ vực câu nói Nhạc Vũ có "đại khí vận" lại thật sự linh nghiệm đến như thế…

Có lẽ hắn đang hối hận lúc trước ở bên ngoài Vạn Lôi Điện thật sự không nên đi châm ngòi hai gã tu sĩ Ngọc Tiên để Nhạc Vũ vô duyên cớ đoạt được cơ duyên này.

Nếu không phải hiện tại Nhạc Vũ sợ làm kích thích Hỏa Vân đạo nhân, nói không chừng hắn đã sớm ngửa đầu cười vang thích thú.

Vật này không chỉ là một kiện chí bảo đối với Uyên Minh, đối với chính hắn mà nói cũng vô cùng hiếm có. Bên người hắn có nhiều loại bảo vật, ngoại trừ Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính cùng Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô, còn chưa có được vật gì có thể so với nó. Mà Bạch Trạch Giác cùng Bạch Già Thiên Lệnh dĩ nhiên trân quý, nhưng so với vật này lại không sánh kịp.

Hai gã Ngọc Tiên tu sĩ kia nhất định muốn cướp chỗ của hắn, chính hơn phân nửa là vì muốn vào đây trước đã thu lấy mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu này.

Cười lặng lẽ, Nhạc Vũ bắt đầu dốc lòng cảm ứng, vừa rồi hắn vì truy đuổi thời gian, chỉ lo tế luyện, chỉ cần thúc giục sử dụng, cho tới lúc này mới chính thức bỏ công sức ra chân chính tế luyện hoàn toàn.

Đem pháp lực chuyển hóa thành Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí, cùng Huyền Thủy Thiên Linh Châu cảm ứng càng thêm gia tăng.

Không qua bao lâu, Nhạc Vũ đã mở mắt ra, những thủ ấn liên tiếp phát tới, đem hồn niệm của mình nhốt đánh vào bên trong mười hai viên thủy lam sắc hạt châu. Tại

Chỉ sau mười lần hô hấp, Huyền Thủy Thiên Linh Châu lóe sáng quang hoa, tốc độ chuyển động trên đỉnh đầu hắn càng thêm nhanh chóng.

Nhạc Vũ thử thúc giục một phen, chỉ cảm thấy thật sự như ý, sau đó hắn lại thử sử dụng hiệu dụng tụ linh của linh châu, quả nhiên thấy chung quanh ba trượng quanh thân là một mảnh hắc lam quang trạch bao phủ, mà trong vòng mười vạn trượng toàn bộ thủy hệ linh lực đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Nhạc Vũ không khỏi nhướng mày, trên mặt hiện lên tia vui vẻ, mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu chính là công thủ đầy đủ, so sánh với tiên thiên linh trận liền có thể tương đương với một phần ba uy lực của hộ sơn đại trận Thủy Vân sơn.

Sau khi thúc giục, có thể làm Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí cùng Thủy Vân kiếm quyết tăng thêm gấp đôi uy lực! Nếu có thêm Thủy Vân kiếm, uy lực kiếm quyết đủ tăng lớn tới mức không sao tưởng tượng nổi!

Nếu không ngại thân phận Uyên Minh chỉ có thể sử dụng bốn mươi hai long lực, nếu không chỉ bằng vào môn kiếm quyết này, đã có thể so sánh tương đương với những môn thần thông hắn tu tập, thậm chí uy lực còn muốn mạnh hơn.

Khẽ mỉm cười, Nhạc Vũ thu mười hai viên Huyền Thiên Thủy Linh Châu vào trong tay áo, vật này hắn còn chưa chân chính tế luyện hoàn thành, chỉ cần làm được tùy tâm sai khiến, phát huy hơn phân nửa uy lực là được, nhưng tình hình ngay trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời làm tới bước này.

Vẻ mặt Hỏa Vân đạo nhân ở bên cạnh lại cực kỳ phức tạp:

- Đạo huynh thật sự vận khí tốt, có được mười hai viên Huyền Thiên Thủy Linh Châu ở đây, chỉ sợ có thể đối kháng được với Thái Ất Chân Tiên rồi! Tiểu đệ xin chúc mừng…

- Có gì đáng chúc mừng chứ! Vật này là đoạt của người khác, chỉ sợ phải kết xuống thù hận với người…

Nhạc Vũ cười tự giễu, tiếp theo bỗng nhiên giật mình nhìn ra bên ngoài thạch điện, rõ ràng nhìn thấy mười mấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay ngoài cửa thạch điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui