- Cũng khó trách Hồng huynh kỳ quái, nói thật, chuyện này cho dù là bản thân ta, nửa năm trước cũng không đoán kịp.
Nhạc Duẫn Kiệt không hề tỏ vẻ khác lạ, vẫn bình thản châm rượu:
- Hồng huynh có biết tiệm thuốc của Nhạc Trương Thị?
Quai hàm Hồng Minh khẽ bạnh ra, dĩ nhiên sao hắn không rõ về tiệm thuốc Thuận Đức kia. Hồng Phi trước khi chết một ngày chính là được người nhờ cậy ra mặt cho mấy tiệm thuốc khác của Nhạc gia thành, sau đó cãi nhau với đứa nhỏ có tên là Nhạc Vũ kia. Ngay ngày hôm sau gã đã đề xuất muốn lấy con gái Nhạc Trương Thị làm thiếp.
Sau đó, chất nhi của huynh trưởng hắn bị người ta ám sát một cách bất minh trong phủ thành chủ Nhạc gia thành, bảy người của Hồng gia không có một người nào sống sót!
Sau đó xuất hiện lời đồn lan ra cả Bắc Mã Nguyên nói là Nhạc gia muốn trở mặt với Hồng gia, nhưng sau này những thế lực thuộc Nhạc gia thành ngoại trừ tụ tập nhân thủ, đề phòng nhiều hơn với Đạm Vân Thành thì không có thêm hành động gì. Còn cho dù là bản thân hắn hay mấy người trong tộc cũng không nhìn ra Nhạc gia có thể mò được chỗ tốt nào trong chuyện này.
Nói là những chư thành phía nam sai người ám sát vậy cũng có một khả năng rất nhỏ. Những người đó vừa có thể mời được Ky Quan Sư xuất thủ, nếu như có thể mời thêm một vị đại cao thủ có thể ra vào Nhạc gia thành dễ dàng thì cũng không kỳ quái chút nào.
Nhưng điều này lại khó có thể giải thích được vì sao thích khách kia hết lần này tới lần khác chỉ đánh bị thương người Nhạc gia mà không giết. Cho dù là muốn ly gián thì loại phương pháp này cũng thật có chút ngu xuẩn!
Điều làm Hồng Minh càng kỳ quái là từ sau khi Nhạc Duẫn Kiệt tự mình đánh chết mấy nô phó thì càng thân cận hơn với mẫu tử Nhạc Trương Thị. Còn có một số người trong Nhạc gia thành có liên quan đến chuyện kia như nhà thợ rèn và tiệm tơ lụa đều biến mất vô duyên vô cớ.
Hết thảy những điều này đều tràn đầy mùi vị trùng hợp. Cho dù là trong lòng hắn biết rõ với sức của một thiếu niên mười hai tuổi tuyệt không thể làm ra chuyện này thì cũng không thể kìm được nghi ngờ.
- Vô luận là thủ đoạn hay khí phách, nữ nhân kia đều làm cho người ta khâm phục. Bây giờ thì chưa sao, nhưng ta dám chắc chỉ trong ba năm nhà bọn họ hẳn là mỗi ngày thu nhập một đấu vàng, thật sự là một con số quá lớn.
Nhạc Duẫn Kiệt lắc đầu, quay đầu giải thích:
- tình hình những tiệm thuốc và vũ khí của Nhạc gia ta, chắc các Đạm Vân Thành các ngươi cũng rõ ràng, trong tay ta ngày một kém đi. Ý tứ của mấy vị tộc lão chính là muốn nhờ vào sự khôn khéo của Nhạc Trương Thị xem có thể vãn hồi được không!
Trong lòng Hồng Minh cười nhạt. Nếu là chỉ vì chuyện này mà có thể dễ dàng cần đến ba mươi người của nghị sự đường quyết định vậy thì Nhạc gia cũng đã chẳng có tư cách tồn tại qua ngàn năm.
Lúc này Nhạc Duẫn Kiệt lại cười một tiếng:
- Còn có hai đứa con của cô ta, ngươi đừng nhìn trưởng tử của cô ta có danh tiếng cực kém trong Nhạc gia thành nhưng lại là người vô cùng thông minh, dư sức tiếp nhận y bát của của mẫu thân hắn. Còn đứa con gái cũng là một quái thai. Tuy nói hiện giờ còn nhỏ, tu vi nội tức cũng không có gì đặc biệt nhưng không biết vì sao trong cuộc so đấu dòng họ gần đây đã lọt vào mắt mấy vị trưởng lão trong tộc, đều nói muốn tự mình chỉ điểm! Đáng tiếc Nhạc gia chúng ta chưa bao giờ có quy củ đem vị trí trong nghị sự đường cho nữ nhân.
Hồng Minh khẽ giật mình, lần đầu tiên cảm giác chuyện này sợ rằng khó giải quyết, còn thái độ của Nhạc Duẫn Kiệt cũng làm cho hắn khó nắm bắt.
Trên đường trở về, không khí trong xe ngựa hoàn toàn bất đồng với lúc ban đầu. Chẳng những Nhạc Băng Thiến hưng phấn hơn, ngay cả Nhiễm Lực mất đi vẻ chán chường, khuôn mặt ngăm đen kích động đến đỏ ửng.
Còn Nhạc Vũ thì ngoài mặt mặc dù cũng đang cười nhưng trong lòng đang thấp thỏm. Hắn không cho là đến lúc này vẫn có thể có thể lừa gạt được Nhạc Trương Thị. Những ngày lo được lo mất cũng đã vượt qua, bất quá muốn mở miệng lại cảm giác có khó khăn.
- Mẫu thân! Cái này, thật ra thì ngày đó.
Nhạc Vũ đỏ bừng mặt, may là những hảo hữu kiếp trước không có ở đây, nếu không để bọn chúng nghe được thì hắn chỉ có nước chui xuống đất. Bất quá chỉ là một câu nói nhưng lại giống như một tiểu nam hài lần đầu nói câu yêu thương.
Nhìn thẳng vào ánh mắt hàm chứa tiếu ý và mấy phần điều tra của Nhạc Trương Thị, Nhạc Vũ chợt nỗ lực áp chế ý nghĩ muốn trốn tránh trong lòng.
- Thật ra chuyện ngày đó ở phủ thành chủ là con cùng Nhiễm Lực…
Chưa dứt lời thì Nhạc Vũ đã nghe thấy tiếng cười khẽ như chuông bạc. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thì thấy Nhạc Trương Thị đang dịu dàng đưa tay vỗ vào đầu mình.
- Đứa nhỏ ngốc này! Con thật cho rằng có thể giấu diếm được mẹ? Đừng quên bên cạnh con còn có một tiểu phản đồ, tóm lại mẹ tạm thời không truy cứu chuyện kia, bất quá sau này ngàn vạn lần không cho mạo hiểm như vậy, cho dù là vì mẹ hay là vì tiểu muội?
Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy vô cùng lúng túng, giọng của Nhạc Trương Thị làm sao nghe như đang dỗ dành tiểu hài. Bất quá trong lòng hắn bây giờ đã an tâm, bỏ đi được tảng đá lớn vẫn mãi đè lên.
Bất quá ngay sau đó hắn đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn hướng đối diện. Nhiễm Lực chột dạ gãi gãi đầu, gượng cười nhìn đi chỗ khác.
Trong xe duy chỉ có Nhạc Băng Thiến là không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đầu tiên nàng cảm giác được không khí trong xe có gì đó không đúng nhưng cũng không hiểu là gì, chỉ thấy Nhạc Vũ ấp úng mấy từ nhạy cảm - phủ thành chủ- . Sau đó lại loáng thoáng nghĩ, chẳng lẽ người đêm đó xông vào phủ thành chủ lại là Nhạc Vũ?
Song cái ý nghĩ này vừa mới thoáng hiện đã bị Nhạc Băng Thiến không chút do dự loại đi. Thử nghĩ xem cũng thấy buồn cười, nếu là chuyện này do huynh trưởng phế vật của nàng gây ra thì không khác mặt trời mọc ở đằng tây, chỉ sợ trên đời không có chuyện gì hoang đường hơn. :
Lúc này trong lòng Nhạc Vũ đang hận không được đem Nhiễm Lực xé ra. Còn đang suy nghĩ sau này xử lý tiểu tử này sao cho tốt thì tâm trí chợt động, hắn lập tức vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Lúc này đoàn xe của nhà hắn vừa vòng qua ngã tư đường, ở bên kia đường có một vị trung niên tuấn mỹ mặc áo trắng đang cưỡi Long Lân Mã lạnh lùng trông sang. Ở phía sau hắn là sáu người trung niên mặc đồ đen bó sát, đều là võ sư cấp bốn trở lên, trước ngực có thêu đồ hình đám mây màu bạc, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Trong lòng Nhạc Vũ bốc lên từng trận hàn ý, nháy mắt đã hiểu rõ dụng ý của dòng họ khi cho hắn vị trí trong nghị sự đường.
Nguyên lai là hắn đã coi thường Đạm Vân Thành, đây cũng không phải là kiếp trước của hắn mà chuyện gì cũng cần chứng cứ. Có chuyện chỉ cần một chút hoài nghi là đã đầy đủ lý do để động thủ!
Cười khổ, Nhạc Vũ buông rèm cửa sổ xuống, tách rời tầm mắt của vị sứ giả Đạm Vân Thành, nghĩ thầm lúc trước mình quả thật ngây thơ, lại có thể quên mất trong thế giới này tôn sùng võ lực.
Cùng lúc, trong lòng Nhạc Vũ cũng dâng lên một khát vọng mãnh liệt tăng lên thực lực bản thân.
Nếu hôm nay hắn có tu vi võ sư cấp bảy thì tuyệt sẽ không để đám người kia rời đi trước mặt. Chỉ cần đối phương có ý không tốt với nhà hắn thì Nhạc Vũ nhất định phải tiêu diệt toàn bộ Hồng gia của Đạm Vân Thành!