Quân Lâm Thiên Hạ


Nheo mắt đánh giá Lâm Trác đang đứng yên lặng bên cổng, Nhạc Vũ ngay sau đó nhìn sang bên kia thì lộ ra vẻ kinh dị.

Chỉ mới đi ra ngoài một buổi sáng nhưng khi quay về thì hắn gần như không nhận ra nhà của mình.

Chỉ thấy cánh cổng vốn vắng vẻ hiện giờ lại hết sức nhộn nhịp. Đối diện cổng chính là có mười cỗ xe ngựa xa hoa xếp hàng. Ở phòng hai bên cổng cũng có vô số người chờ chực, còn dòng người ra vào cơ hồ tắc cả cổng nhỏ.

Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, dùng một ra dấu tay ý bảo Lâm Trác theo sát, sau đó sải bước tiến vào cổng nhà mình, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy khi bước vào là một người quen.

"Phong bá, làm sao ngài tới đây?"

Trông thấy vị lão nhân mang theo bốn võ sư trung cấp đang đứng ở một góc của đình viện, Nhạc Vũ đầu tiên là theo bản năng nhìn Nhiễm Lực một cái, sau đó mới hơi kinh ngạc bước tới, nghĩ thầm làm sao mà vị lão giáo tập này lại đến chờ chực trong nhà hắn.

Bất quá rất nhanh khi thấy được sắc mặt ngưng trọng của Nhạc Hữu Phong thì Nhạc Vũ cũng biết mình hiểu sai ý tứ.


"Danh xưng Phong bá thực không dám nhận! Nghi Vũ thiếu gia sau này cứ gọi ta là Phong được rồi"

Nhạc Hữu Phong nói vẻ kiên quyết rồi đưa ra một chiếc bao màu đen."Lần này là thành chủ đại nhân bảo ta đưa tới vật này đích thân giao cho ngươi! Vật này bất phàm, chính là một trong những vật trân quý nhất của Nhạc gia ta, bình thường không phải tình huống bất đắc dĩ thì không thể dùng!"

Nhạc Vũ sửng sốt hồi lâu, mới nhớ tới hôm nay mình trong tộc hắn chính thức có tên là Nhạc Nghi Vũ, thuận tay nhận lấy chiếc bao rồi sờ lên, qua cảm giác thì thấy đây chắc là một cái hộp.

Nhạc Vũ nhất thời rất hiếu kỳ, có thể khiến Nhạc Duẫn Kiệt coi trọng như thế, thậm chí sai khiến đến năm võ sư trung cấp hộ tống, rốt cuộc trong chiếc bao màu đen kia là vật gì? Nhìn qua tựa hồ là vô cùng trân quý, hơn nữa chắc là rất quan trọng.

Chẳng qua vào lúc này cũng không phải lúc để xem, nhìn qua cũng có thể thấy là Nhạc Duẫn Kiệt không hy vọng để người khác biết.

"Được trưởng giả ban tặng, nếu tiểu chất từ chối hóa ra bất kính! Mong Phong bá thay ta tạ ơn Duẫn Kiệt thúc!"

Nhẹ giọng cười một tiếng rồi Nhạc Vũ trân trọng ôm lấy chiếc bao đen vào lòng."Còn nữa Phong bá, ngài cũng không cần khách khí như vậy, hai nhà chúng ta bình thường không qua lại nhưng ta nghe nói năm xưa ngài đã cùng sánh vai khổ chiến với phụ thân, tiểu chất gọi ngài một tiếng bá phụ cũng là phải quá phận! Nếu rảnh mong ngài đến nhà ta nhiều một chút!"

Khóe miệng Nhạc Hữu Phong rốt cục lộ ra một nụ cười. Đầu tiên lão vỗ mạnh lên vai Nhạc Vũ rồi nhìn về Nhiễm Lực phía sau, một lúc lâu mới thở dài." Thiên phú của Tiểu Lực ngoại trừ ngươi ra thì bình sinh ta mới thấy. Nguyên nghĩ là có thể dạy ra được một đệ tử địa gia đỉnh cấp, thậm chí là tiên thiên thì coi như không uổng một kiếp này của Nhạc Hữu Phong ta. Chẳng qua hiện nay xem ra để ngươi dạy dỗ thì còn thích hợp hơn ta. Cũng được! Sau này hắn không cần phải tới bên đó nhưng ngươi đừng có bỏ bê hắn!"

Nhìn thân ảnh có vẻ buồn bã của Nhạc Hữu Phong rời đi, Nhạc Vũ cảm giác tức cười, hắn cũng không nghĩ tới lão giáo tập đã tự mình chỉ đạo Nhiễm Lực lại có tâm thái như vậy.

Lắc đầu, Nhạc Vũ đi về phòng của mình. Mặc dù trong lòng hắn có một chút kính ý với lão đầu này nhưng lại không hề có cảm giác thân cận. Cho dù là nói chuyện trước kia cũng là nhìn vào chỗ Nhạc Hữu Phong đã dạy dỗ rất nhiều môn sinh trong tộc nên không tính là quan hệ mới lạ, có trợ giúp Nhạc Trương Thị thuận lợi tiếp nhận những tiệm thuốc và tiệm rèn mà thôi. Về phần lão nhân này có tâm trạng gì thì hắn hắn không xen vào, cũng không muốn quản.

Quay lại bên trong phòng, Nhạc Vũ liếc xéo Lâm Trác đang lãnh đạm rồi sau đó vừa hỏi vừa bắt đầu tháo chiếc bao kia ra.


"Trước lúc so đấu ta đã từng nói ngươi phải tiết chế sao còn làm loạn như vậy? Ngươi cũng không nghĩ tới là muốn hoàn toàn phế bỏ thân thể của mình sao?"

Lâm Trác nghe vậy vẫn nắm chặt chuôi kiếm trầm mặc không nói. Nhạc Vũ cũng không thèm để ý, hắn đã lột xong cái bao, quả nhiên vật bên trong là một chiếc bảo hộp khắc hoa.

"Lần này coi như ngươi may mắn, nhìn khí sắc hôm nay của ngươi chắc là là còn có cứu trợ. Hiện giờ có hai cách, một là đầu tiên đem Thái Ất Canh Dương Quyết của ngươi tạm thời đánh xuống tầng thứ bảy, chờ thêm mười năm từ từ điều trị tốt thì lại bắt đầu tu hành. Cách khác là sẽ trực tiếp đem tu vi của ngươi thăng lên tầng mười ba. Chẳng qua là sau này Thái Ất Canh Dương Quyết của ngươi sợ rằng khó tiến thêm, tuổi thọ cũng giảm đi hai mươi năm? Nhưng ta nói trước, cho dù ngươi lựa chọn thế nào thì đều phải vào nhà ta làm nô!"

Lâm Trác rốt cục động dung, đầu tiên là tái mặt nhìn Nhạc Vũ một chút, sau đó lâm vào trầm tư, hai loại phương pháp này đều không phải là thứ hắn mong muốn.

Nhạc Vũ tạm thời cũng lười phản ứng người này, đi mở chiếc khóa đồng bên ngoài hộp. Lúc chiếc nắp hộp bật ra thì bên trong là một thanh đao và một chiếc cung, còn có chín mũi tên dài, ánh mắt Nhạc Vũ nhất thời lóe lên.

Đao ở trong vỏ, nhất thời cũng nhìn không ra kia phẩm cấp như thế nào. Cung có màu ngăm đen, dài hơn so với thập thạch cung bình thường, chưa kéo qua nên cũng chưa biết uy lực của nó.

Song chín mũi tên màu đen kia thì khiến hắn lấy làm kinh hãi.

"Thật là tốt, lại có thể là Bí Phù Tiễn! Lần này bá phụ ta cũng thật là vung tay!"

Miễn cưỡng khắc chế nỗi vui mừng cơ hồ làm trái tim nhảy khỏi lồng ngực, Nhạc Vũ cầm lấy một mũi tên, chỉ cảm thấy mũi Điêu Linh Tiễn bằng sắt phảng phấp nhẹ như không, lại cứng rắn vô cùng. Hắn dùng tay thử thử một lần, chỉ sợ dùng hết lực đạo toàn thân, cũng không cách nào bẻ gãy.


Dĩ nhiên nếu chỉ là như thế còn chưa đủ để lấy để cho hắn hưng phấn như vậy. Vật liệu của mũi Điêu Linh Tiễn màu đen này mặc dù tuy tốt nhưng cũng chỉ hơn được Hồng Mi Ưng cốt tiễn mấy bậc mà thôi, không phải là thứ quý giá gì.

Chân chính làm hắn coi trọng là trên mũi tên này có khắc một số ký hiệu tinh tế, cùng với thuộc tính Phong kết tinh nơi đuôi tên, còn có cả một chút linh lực thuộc tính Phong lưu chuyển trong đó.

Nếu như hắn không đoán sai thì đây chính là Mật Phù Tiễn trong sách đã nói. Trong truyền thuyết chúng do Trận Phù sư chế ra, bên trên mũi tên có khắc phù văn sau khi kích phát có thể khiến cho uy lực mũi tên tăng thêm mấy lần, chính là một trong những vũ khí đối kháng có uy lực nhất của loài người khi đối diện với yêu thú. Dù chỉ là một mũi tên nhưng giá trị cũng khó có thể tính toán, trong Nhạc gia thành, thậm chí là Lê thành ngoài vạn dặm kia có tiền cũng khó mà mua nổi.

Điều khiến hắn vui mừng nhất chính là dạng thức của phù văn, có nội tuyến vận hành nội tức tương tự Tật Phong Thuật và Phong Nhận Thuật trong cơ thể hắn. Nguyên lý chẳng qua là lấy chu sa cùng mảnh vụn gỗ đào lên thay thế cho kinh lạc trong cơ thể con người để tụ tập và thông hành linh lực. Bạn đang đọc truyện được tại

Nhìn Bí Phù Tiễn này, Nhạc Vũ phảng phất nhìn thấy một cánh cửa khổng lồ bày ra trước mặt mình, những phiền não hôm qua đến giờ hơn phân nửa đều đã được giải quyết dễ dàng.

Đúng lúc này hắn nghe thấy phía sau mình phát ra một tiếng thét kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận