Quân Lâm Thiên Hạ


Từng đợt lam quang nổ tung, nhấc lên tiếng vang ầm ĩ, khí lãng mang theo lực lượng hủy diệt vô tận nháy mắt lan tràn ra ngoài vạn dặm.

Vài vị Thái Ất Chân Tiên tu sĩ cơ hồ ngay lúc Thái Vi Linh Lộ Thần Lôi nổ tung đã trốn ra ngoài hàng rào không gian.

Khi xuất hiện trở lại đã cách xa mấy vạn dặm, sắc mặt đều xanh mét, sát khí lạnh thấu xương tràn ngập đôi mắt.

Nhạc Vũ cũng không để ý tới mấy người kia, một ngũ sắc cự chưởng chộp ra đem thanh lôi quang cự kiếm đang mất đi khống chế định quay về chỗ Nhai Tí Túng Hoành chặt chẽ bắt lại.

Tiếp theo từ trong ấn đường bay ra một điểm hồng quang, ngay sau đó một bàn tay trắng muốt đã nắm giữ cự kiếm trong tay.

Cự kiếm chiến minh, tựa hồ đang ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào giãy thoát ngũ sắc cự chưởng trói buộc.

Chiến Tuyết nhắm chặt đôi mắt, toàn bộ vu lực quanh thân cơ hồ điên cuồng rót vào bên trong lôi quang cự kiếm, thanh tẩy linh hồn lạc ấn còn sót lại bên trong.

Quanh người nàng tràn ra một tia thất thải lôi quang, liên kết thành một khối với thanh cự kiếm.

Tu sĩ tóc bạc lập tức phản ứng, sắc mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói:

Không biết sống chết!

Mấy vạn điểm bạch quang từ trong tay áo hắn chen chúc bắn ra, đều là những tiểu điểm cỡ hạt gạo, nhưng lại nặng như hằng tinh, hướng ba người điên cuồng vọt tới. Những người còn lại cũng lập tức động thủ, đều tế ra bảo vật trong tay, trong nháy mắt thanh thế thật mênh mông cuồn cuộn.

Không biết sống chết sao?

Nhạc Vũ nghe vậy cười ha hả, hứng ý cuồng ngạo, trong lồng ngực chưa từng có chút ý khinh địch nào, nhưng so sánh với hơn mười đầu Chân Long Tây Hải chặn đánh lúc trước, những Thái Ất Chân Tiên không có đại thần thông này lại được xem là gì?

Lại thêm một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang sái ra phía trước, đem vài kiện linh bảo tùy ý bắn rơi.

Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính cũng bay lên không, nhô lên cao chiếu xuống, một đạo Băng Diễm Tuyệt Quang tầng hai mươi hai đánh ra, đem thân hình tu sĩ đầu bạc cách đó không xa trực tiếp đánh thành băng bụi.

Nhìn thấy được người cầm đầu vẫn lạc trong nháy mắt, mấy người còn lại vẻ mặt hiện lên dáng kinh hoàng.

Cho dù là Thái Thanh Huyền Tiên tu sĩ ra tay, cũng xa xa không đạt tới sự khoa trương như vậy, Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong ở trước mặt thanh niên tu sĩ này lại không có chút lực hoàn thủ.

Mấy người còn lại đều không nói được một lời, mạnh mẽ xé khai hàng rào không gian hướng xa xa điên cuồng chạy trốn.

Ngao Tuệ đứng phía sau Nhạc Vũ khóe môi lạnh lùng nhếch lên, Ngũ Hành Uẩn Quang Thạch mang theo từng đạo ngũ sắc quang hoa từ đầu ngón tay nàng xoay tròn không ngừng.

Ngay sau đó liền có mấy trăm tia Đại Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt Thần Châm từ đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp xuyên ra hàng rào không gian, đem thân hình thanh sam tu sĩ xuyên thủng vỡ nát, sau đó nổ thành bột mịn.

Ở trên bầu trời, lúc này trong mắt Chiến Tuyết cũng lóe tia sáng bóng, trong tay cầm lôi quang cự kiếm biến ảo thành vạn trượng đột nhiên quét ngang xuống đất.

Một đạo lôi quang kiếm quang bàng bạc mênh mông quét ngang chân trời, thẳng thấu ra ngoài hư không, đem một Thái Ất Chân Tiên khác chém thành hai đoạn, thân hình còn lại cũng bị lôi quang tạc thành bụi mù. :

Ngay cả Bạch Thường cũng mở tung mười hai đôi cánh sái ra vô số ngân quang, thúc giục hắc sắc tỏa liên đem một người chặt chẽ khóa lại, tiếp theo ngay sau đó liền bị Ngao Tuệ đánh ra một chiêu Vô Ảnh Kiếm vung thành hai đoạn.

Nhạc Vũ nhướng mày, nhìn thấy mấy người còn lại vội vàng bỏ chạy, trong hồn thức của hắn cảm giác càng bay càng xa, vẫn không tiếp tục ra tay.

Vừa rồi pháp lực tiêu hao quá kịch liệt, đến hiện tại hắn còn chưa kịp hồi phục trở lại, mặc dù hắn có thể chiến thắng những người kia nhưng không nắm chắc có thể đem họ lưu lại.

Chỉ là trong lòng hắn âm thầm có chút kỳ quái, cho dù hắn không xem trọng chiến lực của mấy Thái Ất Chân Tiên kia, nhưng một màn trước mắt thật sự có chút kỳ lạ.

Ngoại trừ tu sĩ tóc bạc cầm đầu bị hắn đánh chết bất ngờ, kể cả thanh sam tu sĩ cũng đã bị thương nặng từ trước, quá trình hai người khác bị chém giết tại chỗ cũng thật sự quá mức dễ dàng.

Chiến lực bậc này căn bản không thể có tu vi Thái Ất Chân Tiên.

Mà ngay sau đó, khóe mắt hắn liền bị một đạo phù rơi xuống hấp dẫn.

Đây là vật gì? Hình như là phù bảo?

Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ đánh ra một đạo pháp lực đem phù lục thu đến trước mặt.

Chỉ thấy trên phù lục có dòng chữ triện tử kim sắc ghi "Vân Bảo Sắc Chế Thái Huyền Cố Linh Phù", toàn thể phù bảo bởi vì một chiêu Băng Diễm Tuyệt Quang vừa rồi của Nhạc Vũ đã bị tổn hại, nhưng vẫn lộ ra vài phần khí tức huyễn hoặc khó hiểu, ẩn hàm đại đạo, thông với bổn nguyên.

Đây là Cố Linh Phù được ghi chép trong đạo điển?

Nhạc Vũ khẽ kêu một tiếng, có chút tò mò cẩn thận quan sát trương phù trong tay, phù bảo hiện tại cũng đã mất đi công hiệu.

Ngao Tuệ cũng đi tới, nhìn thấy liền cười nói:

Chẳng thể trách yếu kém như vậy, nguyên lai Cố Linh Phù của nhân tộc tu sĩ chỉ biết mưu lợi. Rõ ràng tróc lấy bổn mệnh hồn ấn cùng đại đạo pháp tắc hậu thiên linh bảo phong vào bên trong Cố Linh Phù này, lại tiếp tục dung nhập vào thân thể. Như vậy sẽ có thể dễ dàng bước vào hàng ngũ Thái Ất Chân Tiên. Lại không bị ba ngàn đại đạo, tám trăm bàng môn trói buộc. Phương pháp này thật sự thông minh, chỉ là căn cơ không vững. Trừ phi tìm được linh bảo tốt, nếu không ngày sau đừng hòng tiến thêm một bước.

Khóe môi Nhạc Vũ khẽ giật nhẹ, thu hồi đạo phù. Trong lòng không cho là đúng, kỳ thật đây cũng không thể xem là mưu lợi, đối với tư chất hạn chế, không cách nào tiến thêm được một bước, đây cũng là một cách cầu trường sinh.

Nhưng tiên thiên cùng hậu thiên linh bảo thế gian hiếm thấy, từ sau hồng hoang sơ khai, tổng cộng chỉ có được số lượng chừng hơn mười vạn. Mặc dù đi đường tắt, cũng không phải người nào cũng có thể đi.

Ngao Tuệ nhìn qua Chiến Tuyết tay cầm lôi quang cự kiếm, như có suy nghĩ nói:

Thì ra là thế, ta nói vì sao bọn hắn lại trúng ý ác kim linh bảo kia, chỉ sợ là vì nguyên linh hồn ấn của khí linh bên trong thanh kiếm này…

Nhạc Vũ nghe vậy cũng nhìn qua phía Chiến Tuyết. Chỉ thấy thanh cự kiếm vẫn nhảy dựng không ngừng, tựa hồ còn chưa chịu phục tùng. Hắn liền lóe thân đi tới bên cạnh Chiến Tuyết, đánh ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang vào bên trong thân kiếm, làm thanh lôi quang cự kiếm lập tức cứng lại, rút ngắn hơn ngàn trượng.

Ngay khi Nhạc Vũ vừa chuẩn bị đem đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang thứ hai đánh ra, Chiến Tuyết lại khẽ lắc đầu nói:

Sư huynh, Tuyết nhi có biện pháp làm khí linh thanh kiếm này đi theo, Tổ Vu Dược Tư đã tồn tại mấy vạn năm, thông hiểu vô số lôi pháp thần thông cùng việc thời thượng cổ, nếu cứ gạt bỏ như vậy không khỏi quá đáng tiếc…

Nhạc Vũ thoáng kinh dị nhưng không nói thêm lời nào. Chiến Tuyết chuẩn bị dùng ý chí thuyết phục khí linh trong thanh kiếm, đích thật cũng tốt hơn để hắn dùng Ngũ Sắc Thần Quang chà diệt toàn bộ trí nhớ của khí linh cùng tàn hồn của Dược Tư.

Đối với những bí mật thời thượng cổ, hắn cũng có chút hứng thú.

Trong cơ thể tụ tập Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực, theo tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, liền lập tức thay đổi tính chất.

Gần ngàn tia Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm bỗng dưng đánh ra ngoài mười vạn dặm, vào một phương vị trong hư không.

Chỉ thấy bên trong tầng mây vốn không tồn tại vật gì bỗng dưng bạo phát huyết quang, sau một tiếng kêu đau đớn, một đạo thanh quang chợt sáng lên hướng phương xa bỏ chạy.

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, ánh mắt lãnh liệt nhìn thoáng qua xung quanh. Tiếp theo bên trong hồn niệm cảm giác có mấy cỗ khí tức mạnh mẽ đang nhanh chóng rời đi, chỉ nháy mắt cả phiến khu vực này đã khôi phục lại thanh tịnh.

Vào lúc này thanh lôi quang cự kiếm trong tay Chiến Tuyết đã rút lại còn ba xích, hóa thành một thanh trường kiếm sáng lạn.

Chiến Tuyết đột nhiên xoay chuôi kiếm, bỗng dưng cắm vào trong ngực phải, làm dòng máu tươi nhiễm ướt cả thân kiếm.

Nhạc Vũ cau mày, không khỏi có chút hối hận. Ngay sau đó không ngờ dáng vẻ hung hăng bạo ngược của khí linh bên trong thanh kiếm lại đột nhiên biến mất, nhu thuận tới cực điểm.

Nhìn lên chuôi kiếm, lôi điện văn lộ được điêu khắc, Chiến Tuyết mỉm cười thu hồi thanh kiếm, trước ngực nàng tuy bị nhiễm đỏ nhưng lại không có vẻ gì bị tổn thương, nàng quay đầu nhìn Nhạc Vũ ôn nhu nói:

Đây chỉ là vết thương nhỏ, Tuyết nhi chỉ dùng một ngày là hồi phục. Tuyết nhi cẩn thận suy nghĩ tới, ngày sau này có thể tiện tay sử dụng Lôi Cức kiếm, nếu không lấy Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ có cách này là nhanh chóng nhất…

Nhạc Vũ khẽ than, đưa mắt nhìn về phương hướng Nhai Tí cùng Dược Sư Vương Phật đang đại chiến.

Hai người kia vẫn còn đang giằng co không ngừng, nhưng năm Đại La Kim Tiên đang tranh đoạt Thái Ất Huyền Quang Linh Lung Tháp chỉ trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười lần. Khiến cho phiến không gian kia đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, vô số lực lượng hủy diệt đang tàn sát bừa bãi bên trong.

Còn có đại đạo pháp tắc cũng đan chéo bên trong, đem phạm vi thế giới gần trăm vạn dặm xoắn thành một đoàn chỉ rối.

Đây chính là lực lượng của Đại La Kim Tiên sao?

Bạch Thường nhìn thấy hít sâu một hơi, mặt hoa thất sắc. Nàng không giống Nhạc Vũ có thể thông qua Diễn Thiên Châu chứng kiến được thật nhiều sự vật.

Phía trước Nhai Tí cùng Dược Sư Vương Phật giao thủ, dù sao cũng có nhiều băn khoăn, không muốn làm ảnh hưởng tới sinh linh Tây Hải quá nhiều, đôi bên đều hỗ trợ kiềm chế lẫn nhau, không để ảnh hưởng khuếch tán.

Nhưng vài vị Đại La Kim Tiên lại không hề cố kỵ, chỉ thấy vô số quang hoa phấp phới, điều khiển bổn nguyên đại đạo va chạm giao phong lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn liền đem thế giới phạm vi trăm vạn dặm hóa thành vùng đất khô cằn tĩnh mịch. Hơn mười vạn trượng biển sâu toàn bộ bốc hơi, cương phong cuồn cuộn ngăn cản nước biển khắp hải vực chung quanh tràn vào bên trong.

Ngao Tuệ híp mắt, nhìn thấy cũng sợ hãi, thu hồi ánh mắt nói:

Nghe ý tứ của Tuyết nhi tỷ, tựa hồ phu quân còn muốn lấy vật gì sao?

Nhạc Vũ nhìn nàng, sau đó nhàn nhạt cười nói:

Quả thật ta xem trọng một vật, nhưng không quan hệ gì tới Thất Tuyệt Phong Linh Bi cùng Thái Ất Huyền Quang Linh Lung Tháp. Mặc dù có chút hung hiểm, nhưng cũng không đến nỗi nào…

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngao Tuệ vốn lộ ra vài phần bi tráng, nhưng nghe tới một câu cuối cùng mới lộ ra vẻ giật mình.

Ngay sau đó mười hai đôi cánh của Bạch Thường chợt chớp lên, mạnh mẽ dẫn dắt mọi người bay ra ngoài hàng rào không gian, liên tục xuyên qua mấy lần, cuối cùng tiến vào một khe hở tăm tối dưới đáy biển mới dừng lại.

Ngao Tuệ đưa mắt nhìn chung quanh, tiếp theo liền phát hiện nơi này chính là nơi Nhai Tí bị phong ấn khi trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui