Giờ phút này Nhạc Vũ chỉ cảm thấy hồn niệm của mình tựa như bị đao cắt vụn, đau đớn chẳng khác gì đang bị lăng trì.
Một tia âm lực rót vào, tuy lập tức bị thất thải kiếp lôi lực trong thần hồn của hắn đánh tan, nhưng vẫn đau đớn chẳng khác gì bị kim châm.
Miễn cưỡng thở ra một hơi, Nhạc Vũ nỗ lực áp chế xúc động bạo ngược của Chiến Tuyết, sau đó cơ hồ đưa toàn bộ lực chú ý vào trong Khuy Thiên Châu, đối với nỗi đau đớn tê tâm liệt phế trong thần hồn làm như không chút cảm giác.
Bên trong tiểu thiên thế giới này, toàn bộ "khí" lưu động đều đã hình thành pháp tắc kế tiếp của nó, có được tình hình trước đó làm cơ sở, hơn phân nửa phía sau chỉ cần suy diễn liền có thể biết được.
Ở bên trong Diễn Thiên Châu, cơ hồ toàn bộ linh lực đều dồn vào việc thôi diễn phân tích, Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn đã đi theo hắn trăm năm cũng đã xuất hiện vết nứt rạn nho nhỏ, đang sắp biến thành hỏng mất.
Chỉ cần thêm mười lần hô hấp, toàn bộ cấu trúc của tiểu thiên thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Lý Thanh Y thấy U Minh Bạch Cốt Phiên trong tay cũng không nhiếp ra được thần hồn của Nhạc Vũ, chân mày không khỏi cau chặt lại, tiếp theo lấy ra một chiếc chuông, hướng ba người lay động một trận, sau đó lại hướng bốn người còn lại ra hiệu bằng mắt.
Mấy vị Thái Ất Chân Tiên kia lập tức tế lên bạch cốt cự tháp, cùng U Minh Bạch Cốt Phiên hợp lực hút nhiếp nguyên thần của Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ nghe được một trận tiếng chuông thật quỷ dị, giờ phút này không chỉ là hắn mà cả mấy người Chiến Tuyết cũng muốn hôn mê. Ngay sau đó hắn cảm thấy có một cỗ hút nhiếp càng cường đại hơn trước đó tiếp tục đem thần hồn của hắn lôi kéo ra ngoài!
Trong mắt Ngao Nhược vốn đang âm trầm tức giận, tiếp theo không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi lộ ra tia cười, có vẻ hăng hái chờ mong chuyện xảy ra trước mắt.
Trung niên lạnh lùng rõ ràng liếm liếm khóe môi, trong mắt lộ ra vài phần sát ý thị huyết, nhìn hồi lâu thấy nguyên thần của Nhạc Vũ vẫn ở yên trong cơ thể lù lù bất động, không khỏi lên tiếng cười khẩy nói:
- Lý Thanh Y, ta nghe nói U Minh Nhiếp Hồn Pháp của Âm Linh Đảo các ngươi hút nhiếp thần hồn là thiên hạ vô song, không kém gì đại thần thông, lẽ nào hôm nay chỉ có chút bổn sự ấy? Người này lấy thân thể Chân Tiên lại có được lực lượng của Thái Ất Chân Tiên! Nhưng nguyên hồn cũng chỉ mới là Thiên Tiên cảnh giới. Hợp lực năm người vẫn không nhiếp ra được nguyên thần của một Thiên Tiên, thật sự buồn cười!
Trên mặt Lý Thanh Y nhất thời có chút không nhịn được, tiếp theo hắn cắn mạnh răng, lấy ra một bình ngọc, có vẻ vô cùng đau lòng từ trong xuất ra thủy dịch đen như mực, bắn lên U Minh Bạch Cốt Phiên.
Theo một trận hắc sắc quang mang lóe lên, nhiễm vào lá cờ, thú hồn trên lá cờ phảng phất như vừa ăn được đại bổ vật, điên cuồng kêu gào. Còn có vô số âm hồn từ bên trong toát ra, lục tục xoay quanh U Minh Bạch Cốt Phiên, rõ ràng đã hình thành một long quyển phong cực lớn.
Khóe mắt Nhạc Vũ nhất thời như muốn nứt ra, lưu lại hai hàng vết máu, gân xanh nổi lên toàn thân, cơ nhục cũng căng cứng tới cực hạn!
Lực hút nhiếp vẫn chưa gia tăng nhưng hắn lại cảm giác bên trong thần hồn như bị đao cắt kim châm, đau đớn chẳng khác gì bị lăng trì càng tăng thêm mấy lần.
Cơ hồ làm cho hắn không tự chủ được muốn kêu lên đau đớn.
Chiến Tuyết cùng hắn tâm huyết tương liên, còn liên kết với Âm Dương Giao Hợp Khí. Đối với nỗi đau đớn Nhạc Vũ thừa nhận giờ phút này cơ hồ cũng cảm nhận được. Trên mặt nàng không còn vẻ lo lắng trước đó, còn lại chỉ là lạnh lùng, trong con ngươi đều tràn ngập vẻ băng sương hàn khí, tựa như trước khi núi lửa bùng nổ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngao Tuệ cũng có thể cảm nhận được, khuôn mặt cũng dao động, thật không biết là đang kinh dị vì U Minh Nhiếp Hồn Pháp đáng sợ hay bội phục sự cứng cỏi của Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ vẫn không hề tỉnh lại, trong nội tâm giờ phút này chỉ còn lại một ý niệm, phải dốc hết toàn lực đi thôi diễn điên cuồng!
Lam mang của Khuy Thiên Châu đã tắt đi, chỉ còn lại hệ thống trí năng phụ trợ cùng Diễn Thiên Châu đang không ngừng lặp đi lặp lại thôi diễn, bên trong thân thể bức ra vài giọt tinh huyết, truyền vào trong Diễn Thiên Châu, ngay cả bạch cốt thế giới cũng nằm trong ý thức của hắn, dần dần sắp thành hình!
- Hắc! Vẻ thảnh thơi này thật không tệ! Nếu người giết sư đệ ta không phải là ngươi thì thôi, nếu thật có liên quan tới ngươi, bên trong U Minh Phiên của ta vẫn còn thiếu một âm hồn!
Lý Thanh Y lại hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy thủy dịch kia chưa đủ, liền bắn ra tinh huyết truyền vào trong lá cờ. Tiếp theo vũ động U Minh Bạch Cốt Phiên, chỉ xa xa lắc lư liên tục, đã thấy hơn phân nửa nguyên thần của Nhạc Vũ đã thoát ly thân thể, chỉ cần thoáng tăng lực là có thể hút nhiếp vào trong U Minh Phiên.
Lý Thanh Y nhếch lên khóe môi, mặt lộ vẻ tự đắc vui mừng, mấy tu sĩ Âm Linh Đảo cũng hiện ra ý cười.
Ngao Nhược cùng Ngao Tĩnh lại bước lên vài bước, trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén như ưng, xa xa quan sát bốn người bên dưới.
Tiếp theo mọi người chỉ nghe một tiếng "phốc" vang lên, viên bàn tràn đầy phù triện huyền ảo trong tay Nhạc Vũ bỗng dưng nổ ra, biến thành bột phấn xanh biếc.
Tiếp theo chỉ thấy Nhạc Vũ khép hai mắt lại, rõ ràng nguyên thần đã sắp ly thể, khí huyết tinh nguyên của thân thể cũng đang rối loạn suy yếu, nhưng trong tích tắc phảng phất như có một đầu viễn cổ mãnh thú đột nhiên thức tỉnh!
Chỉ chớp mắt khóe môi Nhạc Vũ vừa hiện tia mỉm cười, thân ảnh Bạch Thường từ trong Diễn Thiên Châu toát ra, trong tích tắc đã có ngàn vạn những xiềng xích màu đen bắn ra khắp bốn phương tám hướng. Bạn đang đọc truyện được tại
Nhưng cũng không phải xuyên qua Thất Thải Lưu Ly Quang Bích mà trực tiếp tiến qua hàng rào không gian, ở bên ngoài tiểu thiên thế giới điên cuồng lan tràn mở rộng!
Ngay sau đó một đám linh lực trung xu bị chiếm cứ, từng đạo thiên địa pháp tắc liền bị nắm giữ trong tay.
Chỉ gần nửa hơi hô hấp, bạch cốt thế giới khổng lồ đã bị một tầng hắc sắc nhàn nhạt xâm nhiễm!
Sau đó vô luận là ánh mắt của Lý Thanh Y đang trực tiếp thao túng mảnh không gian này hay là Ngao Nhược cùng Ngao Tĩnh đều co rút lại mãnh liệt như cây châm, tràn đầy vẻ kinh hãi khó tin.
Phân ra một tia hồn niệm thao túng Bạch Thường, Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, bên trong thần hồn vẫn còn cảm thấy thật đau đớn không sao chịu nổi.
Khi Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn nứt vụn, việc thôi diễn chấm dứt, không còn cách tiếp tục phân tâm làm chuyện khác, nỗi đau đớn cực hạn cũng nhanh chóng đánh úp lại cơ hồ làm cho hắn muốn hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngay sau đó cảm giác đau đớn sinh ra lại mang theo một tia khoái ý vô hạn, tuy hắn chưa nhìn thấy nhưng có thể cảm ứng được nỗi kích động của vài Thái Thanh Huyền Tiên có mặt tại đây.
Khuy Thiên Châu có thể rõ ràng quan sát được khí tức lưu động trong cơ thể Lý Thanh Y, người này đang không ngừng nhỏ hắc sắc thủy dịch vào trong U Minh Bạch Cốt Phiên, liên tục lay động không ngừng.
Hắn lại lấy ra một chuông nhỏ bằng bạch cốt cỡ bàn tay, không ngừng đánh ra thủ ấn, đem pháp lực điên cuồng rót vào bên trong, cố gắng đẩy lui hắc quang đang xâm nhiễm tiểu thiên thế giới.
Thậm chí Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích của Chiến Tuyết cùng mấy ngàn ngân sắc lôi xà đang đối kháng với Viêm Long Lệ Hỏa kiếm sinh ra khe hở không gian hắn cũng không còn cách nào tiếp tục bận tâm.
Khóe môi Nhạc Vũ không khỏi nhếch lên, trong tiếng cười châm chọc đã không tự giác mang theo vài phần tàn khốc.
Hắn liều mạng dùng chính nguyên thần của mình gặp phải nguy hiểm bị Bạch Cốt Phiên hút nhiếp, còn thừa nhận nỗi đau đớn khắc cốt minh tâm, há chỉ vì muốn chạy trốn đơn giản thôi sao?
Tay niết kiếm quyết, đem Hi Hoàng Tàn Kính đưa vào trong tay Tử Hàm.
Tiếp theo lại giẫm tới một bước, tay cầm Thiên Ý kiếm hướng hư không chém ra một quỹ tích thật huyền ảo.
Sau đó toàn bộ pháp tắc thế giới đều đang kịch liệt thay đổi, hắc quang trên không trung càng thêm nồng đậm, chuông bạch cốt trong tay Lý Thanh Y truyền ra một tiếng trầm đục, sản sinh vết rách.
Sau đó toàn bộ khe không gian liền khép lại!
Tử Hàm tiếp nhận Phục Hi Kính, chỉ thoáng giật mình liền tế lên cao.
Ngay sau đó một luồng thanh quang trực tiếp chiếu thẳng về hướng Ngao Tĩnh. Khiến tử kim sắc cự long đã phun ra bổn mạng long đan lập tức bị định trụ ngay tại chỗ, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt, ngay cả Viêm Long Lệ Hỏa kiếm cùng hỏa diễm thật lớn cũng không còn cách nào phân tâm thao tác, quang mang liền biến thành ảm đạm.
Chỉ thất thần một thoáng Ngao Tĩnh đã lấy lại tinh thần, nhưng trước mắt lại hiện ra lôi quang cự kiếm chém thẳng tới!
Chiêu kiếm mở rộng tới vạn trượng, thân kiếm rộng hai ngàn trượng, trên thân kiếm quấn quanh ngân bạch sắc lôi quang, càng làm Ngao Tĩnh thêm chấn kinh, trái tim cơ hồ muốn ngừng đập, hắn vội vàng lách người tránh né.
- Đinh!
Một tiếng vang nhỏ tựa như kim chúc va chạm, Lôi Cức kiếm trảm lên trên long giác của Ngao Tĩnh, chỉ giằng co một lát liền đem tử kim sắc cự giác đứt rời ra, tiếp theo như chém gỗ mục chỉ một kiếm đã đem thân thể của hắn chém thành hai mảnh!
Ngay sau đó ngân sắc lôi điện uốn lượn khắp bốn phía, đem toàn bộ huyết nhục cự long nổ thành tro bụi.
Chiến Tuyết dốc hết toàn lực chém ra một kiếm, lúc này mới cảm giác sát ý trong lồng ngực thoáng giảm bớt. Nhưng ngay khi khóe mắt nhìn thấy mấy chục đầu Chân Long ở xa xa đều đang đập phá hàng rào không gian muốn bỏ chạy, hận ý của nàng lại rực lên, Lôi Cức kiếm liền quét ngang, mang theo vô thượng chân lôi trong cơ thể cùng thần lực thật lớn trực tiếp cắt ngang trời cao.
Chỉ thấy huyết nhục bay tứ tung, hơn mười đầu cự long bị chém thành mảnh nhỏ. Toàn bộ huyết nhục cũng bị ngân sắc lôi quang trực tiếp nổ thành bụi trần!
Bên trong còn có một Thái Ất Chân Tiên của Âm Linh Đảo cũng bị một kiếm càn quét, cơ hồ không có nửa điểm phản kháng!
Giờ phút này Tử Hàm đã thúc giục Hi Hoàng Tàn Kính bay lên, lại đánh ra một đạo Côn Luân Tâm Kính, lập tức chụp về hướng hai thanh sam tu sĩ còn lại.
Trong mắt Ngao Tuệ hiện lên vẻ không đành lòng, tiếp theo lại thở dài sâu kín. Thư Hùng Thác Ảnh kiếm biến ảo thành ngàn đạo kiếm quang, không chút âm thanh đem hai gã Thái Ất Chân Tiên chém thành mảnh nhỏ!