Quân Lâm Thiên Hạ


Vào lúc Ngũ Hành phù trận tầng thứ mười lăm viên mãn thì trong đan điền Nhạc Vũ cũng ầm ầm đổ vỡ.

Vô số pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành từ trong cơ thể Nhạc Vũ điên cuồng trào xuất, Ngũ Hành phù trận bên ngoài cũng không ngừng nở ra co lại giống như hai mâm tròn ngũ sắc chuyển động, quang hoa càng thêm chói mắt.

Tất cả pháp lực Ngũ Hành trong một sát na co rút mấy lần, dưới sự quán chú của tinh lực nhanh chóng tăng trưởng tán vào kinh mạch Nhạc Vũ nhưng đến một khắc cuối cùng vẫn không thể đột phá cảnh giới ngọc tiên.

Nhạc Vũ biết đây là do còn thiếu một ít phù văn, đặc biệt là khi thôn phệ tinh huyết Nhục Thu rồi cùng song tu với Chiến Tuyết Ngao Tuệ thì huyết mạch thân thể tiến hóa đến thân thể Thần Long, dung lượng trong đan điền càng thêm khổng lồ.

Từng tổ phù văn tiếp tục ngưng tụ gia nhập vào trong Ngũ Hành phù trận. Qua năm ngày thì ngưng tụ thành 3000 tổ phù văn của tầng thứ mười sáu, trong lòng Nhạc Vũ cảm giác có một tia cảnh báo, cảm thấy vô số linh lực từ bản nguyên thiên địa không ngừng rót vào thân thể, dưới thân tụ tập một tia diễm lực.

- Chính là hỏa kiếp sao?

Nhạc Vũ nhướng mày, cầm sừng Bạch Trạch trong tay rồi không chút do dự đem thần niệm ngao du vào trong tầng thứ bốn của bản nguyên, thần thức mở ra như một mạng lưới khổng lồ hút lấy những pháp tắc đại đạo.

Sau khi diễm lực dưới chân ngưng tụ thành thực chất thì đột nhiên đem tinh lực mênh mông và cả pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành rót vào sừng Bạch Trạch.

Chỉ một thoáng, thời gian nghịch chuyển, trong phạm vi hai trượng thời gian đã khôi phục vào lúc trước khi hắn dẫn động hỏa kiếp, diễm lực quanh thân ngưng tụ bùng cháu cũng biến mất vô tung.

Bất quá khi Nhạc Vũ mở mắt vẻ vui mừng thì lôi quang đột nhiên hội tụ cách đó không xa, thấy Ngao Tuệ pháp tướng trang nghiêm, hai tay thủ ấn, quanh người quang hoa ngũ sắc lưu chuyển không ngớt.

Thần hồn của nàng tựa hồ cũng giống như hắn vừa mới dạo chơi trong thái hư, lôi vân trong không trung càng lúc càng thêm dày đặc, có dấu hiệu đột phá đến Thái Thanh Huyền Tiên.

Nhạc Vũ mỉm cười, vừa ngộ đạo vừa yên lặng chờ đợi, vào lúc kiếp lôi định giáng xuống thì cầm sưng Bạch Trạch nhẹ nhàng quét về phía Ngao Tuệ một cái.

Sau đó thời gian quanh người Ngao Tuệ cũng nhanh chóng đảo ngược, chỉ qua một lát lôi vân đã biến mất toàn bộ.

Ngao Tuệ khó hiểu mở mắt nghi hoặc nhìn quanh, cuối cùng nhìn sững vào sừng thú bằng ngọc trên tay Nhạc Vũ, không dám tin vào mắt mình rồi nhảy dựng lên:

- Đây là sừng Bạch Trạch, đã có thứ này sao phu quân không nói sớm?

Nhạc Vũ nghe vậy bật cười, tiến vào nhập định, tiếp tục ngưng tụ phù văn trong đan điền rồi lại dẫn khởi thiên kiếp, tiến vào cảnh giới thiên nhân giao cảm.

Ánh mắt Ngao Tuệ vô cùng phức tạp, thì thào:

-- Tử Khuyết Thiên Chương, Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch, còn có sừng Bạch Trạch. Phu quân còn đem lại bao nhiêu kinh hỉ nữa mới thôi? Còn bao nhiêu át chủ bài chưa từng hiện lộ?

Tại nội cung trên Thiên Đình, trung niên mặc hoàng phục nhìn về không trung vẻ kinh ngạc, trong mắt lóe ra kim quang dường như có thể hiểu thấu thiên địa.

Bất quá sau một lát lại lộ vẻ thất vọng thu hồi ánh mắt:

- Động tĩnh của Chu Thiên Tinh đàn dường như có chút bất thường. Mặc dù có Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận trợ giúp nhưng tinh lực hội tụ hình như cũng quá nhiều, động tĩnh quỷ dị như có người nhiều lần độ kiếp. Thái Tể, ngươi có nắm được tình hình bên trong?

Lý Trường Canh cũng đang thất thần nhìn ra phía xa, đến khi trung niên hỏi mới hồi phục nói vẻ quái dị:

- Lão thần cũng không biết, người này dùng thủy hệ ảo trận phong tỏa, mượn lực Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận. Nếu dưới thánh nhân, trừ khi bẩm sinh đã có năng lực thiên thị địa thính còn lại sợ đều khó có thể rõ. Ta nghe nói năm đó Hồng Vân, ngoại trừ đạo quyết thủy hệ cũng sở trường huyễn thuật, trong quần tiên thượng cổ ngang với Đông Vương công. Xem ra Uyên Minh đã có được vài phần chân truyền của tổ sư hắn.

Trung niên có chút thất vọng, cũng không đáp câu hỏi của Lý Trường Canh mà như có điều suy nghĩ nói:

- Ngươi nói Uyên Minh có khả năng đột phá đến Thái Ất Chân Tiên hay không?

- Thái Ất Chân Tiên?

Lý Trường Canh nhướng mày rồi lắc đầu nói:

- Lấy đâu ra khả năng? Theo ta được biết, Uyên Minh đột phá đến ngọc tiên cũng chỉ mới mấy năm, cho dù có Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận tương trợ thì cũng không nhanh như vậy, ta thấy dù có tăng lên thì cũng có hạn, chắc dùng Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận là để cải mệnh.

Trung niên cũng không để ý, khẽ mĩm cười nói:

- Chỉ là giả thiết mà thôi, nếu hắn đột phá Thái Ất Chân Tiên thì làm sao?

- Vậy thì khi hắn về phương bắc còn có chút sinh cơ. Thậm chí thật sự có thể ngồi vững vàng ở vị trí Bắc Phương An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cũng không chừng.

Lý Trường Canh trầm ngâm một lát rồi như suy nghĩ đến điều gì, sắc mặt lộ vẻ ngưng trong:

- Hoặc là cũng có khả năng kẻ này lòng dạ quá sâu nên che dấu được, ta nhìn hắn không thấu. Trước lúc ta dẫn hắn vào Chu Thiên Tinh đàn, hắn trông thấy Dịch Linh Tử đáng ra phải vào thiên lao nhưng không hề có chút phản ứng, có thể thấy được hắn rất ẩn nhẫn. Hôm nay nghĩ lại đáng ra không nên đáp ứng Từ Hàng đạo nhân.

Trung niên nghe vậy cười thản nhiên, thu hồi ánh mắt. Lòng dạ sâu hơn thì như thế nào? Tu vi không đủ vẫn chỉ có thể bị người thao túng trong tay.

Về phần phỏng đoán đột phá Thái Ất Chân Tiên thì ngay cả hắn cũng không tin.

Số phận Uyên Minh từ lúc người kia bất chấp mọi giá, thậm chí chủ động đẩy tới vị trí Bắc Phương An Thiên Huyền Thánh Đại Đế thì coi như chắc chắn phải chết.

Hiện giờ hắn chỉ cần kiếm chỗ tốt từ Xiển Giáo là được, tránh xa kẻ này để khỏi đối địch với Xiển Giáo.

Cũng tại Diệu Pháp Đại La Thiên, trong một đóa tường vân ngũ sắc cũng có một người đang chăm chú nhìn lên tế đàn.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vài phần do dự, tay phải thò ra mang theo lực phong lôi vô tận, chỉ cần nhẹ nhàng bắn ra một chỉ là có thể cưỡng ép vạch trần huyễn trận.

Sau một lát, ngón tay như bạch ngọc lại thu hồi, khóe môi mỏng dính khẽ nhếch lên rồi đánh ra một tờ đạo phù xuống dưới thành trì cực lớn, hừ lạnh một tiếng rồi biến mất, chỉ để lại một đạo hồn niệm tiếp tục quan chiếu thiên đàn phía xa.

Trong Chu Thiên Tinh đàn, tinh lực vẫn đang điên cường rót xuống. Nhạc Vũ ngồi bên Ngũ Sắc Thần Thạch, toan thân ở trong liệt diễm lam sắc.

Cũng không biết là trùng hợp hay không, hỏa kiếp lần này chính là Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa.

Dù trong người đã có mười hai loại linh hỏa linh diễm, Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết đã đến tầng thứ mười chín nhưng Nhạc Vũ khi ở trong Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa vẫn cảm giác cật lực.

Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa chẳng những cực nóng mà còn khiến tâm thần lay động. Vô luận là chất hay lượng thì một tia hỏa chủng cùng loại trong cơ thể hắn vẫn không thể so sánh, nhưng trong hỏa diễm thiêu đốt, thân thể Nhạc Vũ lại bắt đầu sinh ra dị biến kịch liệt.

Tinh lực mênh mông không ngừng cọ rửa, cộng thêm Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa nên một chút tạp chất còn lại trong cơ thể cũng bị triệt để bài xuất.

Tế bào huyết nhục không ngừng phá vỡ rồi phục sinh, thân thể bất giác hiện ra long lân.

Nhạc Vũ cắn răng chống chọi nỗi đau đớn, dùng ý niệm điều khiển từng đải pháp tắc đại đạo dung nhập vào thân thể.

Dù chưa hoàn thành độ kiếp nhưng Cửu Chuyển Huyền Công gần như đã hoàn thành phân nửa trong hỏa kiếp tôi luyện, gần như tiếp cận đến cảnh giới đỉnh phong.

Đại bộ phận thần niệm vẫn chuyên chú trong bản nguyên đại đạo, lạc ấn mệnh hồn dừng lại ở hàng rào tầng thứ năm, từng chút biến hóa dưới sự khống chế của hắn, gần như tương tự với Ngũ Hành kiếm trận dùng pháp lực mô phỏng ra lúc ở Huyền Thánh điện.

Nhưng đã đến lúc này thì Nhạc Vũ không chịu bỏ qua, liên tục chín lần dẫn động thiên nhân cảm ứng, việc nắm giữ đại đạo bản nguyên còn hơn xa trước lúc tiến vào thiên đàn, việc phân tích Ngũ Hành Kiếm Trận trong đan điền cũng tiến thêm một tầng.

Bên ngoài hồn ấn ngũ sắc đồng dạng lóe ra từng tia linh quang càng ngày càng thịnh, phù lục trong hạch tâm cũng gần đến mức hoàn thiện, tự sinh ra xung lượng khiến cho hàng rào thứ năm sinh ra càng nhiều vết rạn.

Nhạc Vũ hít một hơi thật sâu, cảm giác cực kỳ bất định.

Sau một khắc, gần như tạp niệm đều bị bài trừ ra khỏi đầu, tất cả cảm xúc đều bị áp chế, chỉ còn lại một ý niệm.

- Phá cho ta.

Hồn thức trong chốc lát toàn lực được thôi động rót vào hồn ấn. Sau đó bên tai Nhạc Vũ truyền đến một thanh âm như thủy tinh rạn vỡ, toàn bộ Ngũ Hành Kiếm Trận đã cưỡng ép phá vỡ hàng rào thứ năm, vô số đại đạo thời gian chảy vào trong thần hồn.

Tất cả tinh huyết trong cơ thể Nhạc Vũ điên cuồng chống đỡ hồn ấn tiếp tục xâm nhập sâu vào trong tầng thứ năm, đến đoạn giữa của tầng này mới hết dư lực chậm rãi dừng lại. :

Gần như đồng thời một tia Tiên Thiên Đâu Suất Khôn Viêm chân hỏa cuối cùng cũng dần dần biến mất, Nhạc Vũ cười lên ha hả, biết bản thân đã chân chính bước vào cảnh giới Ngọc Tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui