Bên ngoài ngàn vạn dặm phía phương nam, giờ phút này có vài chục vạn người vẻ mặt chật vật trợn mắt há hốc mồm xa xa nhìn về phiến thiên địa đang sụp đổ.
Khoảng cách quá xa nên không nghe được lời nói của Nhạc Vũ, nhưng vẫn có thể rõ ràng trông thấy kỳ cảnh kinh người kia.
- Năm xưa Chúc Dung cùng Cộng Công đại chiến, cũng là thiên không sụp đổ…
Người mở lời trên người mặt tử sắc chiến bào, một thân phù giáp. Quanh người hắn chúng tướng hội tụ, mơ hồ lấy hắn cầm đầu, thế nhưng lúc này trong miệng hắn lại lẩm bẩm:
- Vì sao lại có động tĩnh tới như vậy? Phảng phất giống như có hai vị Kim Tiên đang đại chiến bên kia?
- Sợ là có cao nhân ra tay, cũng là cấp bậc Kim Tiên…
Bên cạnh cũng có một người mặc đồng sắc phù giáp, thân khoác tử bào đang dõi mắt nhìn về nơi xa, chỉ tiếc xa ngàn vạn dặm nên khó thể nhìn thấy rõ tình hình tại không thành. Mà Vạn Lý Chiếu Ảnh Thuật ngay khi cự lực hủy diệt thiên địa khuếch tán đã bị hỏng mất tan rã, căn bản không chịu đựng nổi, những người còn lại cũng là như thế, vẻ mặt đều hiện lên bất an, chỉ nhớ rõ hình ảnh cuối cùng khi Nhạc Vũ vẫn ngồi vững trên ngai vàng.
Hơn mười vạn người trên không trung nhất thời vẻ mặt lo sợ không yên, đều mang theo vẻ bất an xao động, nhanh chóng khuếch tán.
Hồi lâu sau mới có người hét lên một tiếng:
- Kích động cái gì! Uyên Minh kia bị Lan giáo ghen ghét, thế gian này còn ai dám trợ hắn? Cấp bậc Kim Tiên đại chiến, dưới Thái Ất Chân Tiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ta xem hắn hiện giờ chỉ sợ không sống nổi quá nửa khắc! Lại nói với khả năng của Nghê Vân yêu thánh, cho dù thực sự có Kim Tiên tương trợ, muốn giết hắn cũng là dễ như trở bàn tay!
Vẻ mặt mọi người đều run lên, lộ ra vài phần nhẹ nhàng. Lão giả nhìn chúng tướng chung quanh, cũng đều khôi phục lại vài phần ý cười.
- Vậy phải chúc mừng Lưu huynh! Một trăm hai mươi vạn tiên thạch từ quan giai dưới tứ phẩm liền trướng tới chính tứ phẩm. Thăng liền hai cấp! Hàng năm nhận được hương khói nguyện lực cũng gia tăng mấy lần! Nói vậy qua thêm vài năm, là có thể chữa trị được hồn ấn như ban đầu!
- Ha ha! Đừng nói ta, lão đệ cũng không như thế? Bảy mươi vạn tiên thạch đồng dạng cũng tăng hai cấp, lên tới gần tứ phẩm! Lại nói lần này so ra buôn bán còn lời, vị Thủy Kiếm Tiên kia còn hào phóng hơn vị đại đế lần trước rất nhiều. Nếu không phải sớm biết hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nói không chừng ta thật sự có lòng nguyện trung thành!
- Buồn cười nhất là tên kia đã sớm biết tính mạng mình nguy trong sớm tối, còn dám đi trêu chọc Diễm Tiêu sơn Hỏa Nghê yêu thánh, thật ngu ngốc! Chút xíu ân huệ đó, hay là còn nghĩ muốn chúng ta bán mạng cho hắn hay sao?
- Bậc ngu xuẩn này bản thân ta chỉ hận bên Thiên Đình không phái tới thêm nhiều người một chút! Nếu như hàng năm đều đến một vị, chúng ta chỉ cần chờ thêm trăm năm, thăng tới nhất phương thần tướng chức vị hay sao?
Tên trung niên họ Lưu nhất thời cười to, mọi người đều lộ vẻ trào phúng, vẻ mặt nhìn tới phương xa đều hiện rõ ý khinh thường.
Ngay tử bào lão nhân trong chúng tướng đều hơi ngửa đầu, cười khẽ một tiếng.
…
Trên không thành giờ phút này khí tức đã dồn nén tới cực hạn. Bên trong Huyền Thánh Điện hoang tàn, tâm thần vài vị Ngọc Tiên đều căng thẳng, toàn bộ tinh thần đều cẩn thận đề phòng.
Nhạc Vũ vẫn ngạo nghễ lạnh lẽo nhìn về phía trước, trong mắt hiện rõ chiến ý dày đặc, dưới mặt đất mười vạn trượng vô số thủy dịch vẫn liên tục thăng lên, không ngừng rút lên không trung.
Vẫn là trăm vạn thạch thủy dịch rút lại còn một giọt tinh hoa, truyền vào trong Thủy Vân kiếm, khiến quy xà thật lớn xoay quanh thân kiếm mỗi qua một khắc liền ngưng tụ thêm vài phần, khiến cả mặt hồ ba trăm vạn dặm phạm vi đều hạ thấp hơn trăm trượng.
Mà thần lực duỗi ra sau lưng cũng liên tục ngưng kết ra một đám phù sách.
Linh quang cự luận thứ mười ba đã bắt đầu xuất hiện sau lưng Nhạc Vũ, chồng lên phía ngoài cùng.
Mười ba loại thiên địa pháp tắc gia trì lên thân kiếm, tuy chỉ tạo ra một tia kiếm khí như có như không, ở tên mũi kiếm liên tục cuồn cuộn, thủy linh lực bàng bạc mơ hồ bộc phát cũng khiến cho Hỏa Nghê cự thú ngoài ngàn trượng cảm thấy kinh tâm.
Mắt thấy linh quang cự luân thứ mười ba đã dần dần thành hình, trong mắt Hỏa Nghê cự thú liền hiện lên tinh quang.
Một cự trùy bằng cốt chất quấn quanh hỏa diễm bỗng dưng được tế ra trước người, sau đó liền hóa thành một chuỗi hồng ảnh hướng ngay trung tâm đại thành đánh thẳng tới.
Ánh mắt Cự Linh Thần nhíu lại, chỉ cảm thấy có một cỗ khí tức sát khí vô cùng sắc bén không sao chịu nổi đang lao thẳng tới, trong nháy mắt liền xuyên thấu qua mười tầng thủy màng!
Lần này cũng không cần ai nhắc nhở, Cự Linh Thần lập tức chém ra một đao, đem trọn chân phải hỏa thú bên cạnh chém đứt tận gốc!
Giữa chân mày Nhạc Vũ hiện ra một chút lam quang, hắn dùng tay trái cầm Thủy Vân kiếm mạnh mẽ chém ra, hóa thành hắc lam quang mang bay đi được nửa đường, Huyền Vũ hóa thân quấn quanh thân kiếm liền bành trướng mạnh mẽ, đồng dạng cũng là hai mươi vạn trượng khổng lồ, cùng hồng quang kia ầm ầm đụng vào một chỗ, mà Thủy Vân kiếm tựa như Huyền Vũ hóa thân tạo thành móng vuốt, kiếm quang sắc bén, khí mang bộc phát.
Giữa nhị thú cương kình nổ tung, mang theo lực lượng pháp tắc khôn cùng cùng hỏa diễm cự trùy va chạm trăm ngàn lần, kình mang mênh mông cuồn cuộn đem tòa đại thành ngàn vạn trượng áp chế xuống tới mấy vạn trượng bên dưới, dừng lại ngay chín vạn trượng trời cao cũng không tiếp tục rơi xuống.
Từng đạo kình thiên thủy trụ từ mặt nước rút lên, đem trọn tòa đại thành chặt chẽ đính giữa không trung.
Hỏa Nghê gầm lên giận dữ, đem quy xà khổng lồ trước mặt chụp tan mấy lần, nhưng chỉ thoáng chốc lại ngưng tụ thành hình, cả Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận lưu quang bốn phía, chiếu rọi lên phù trận giữa không trung, bành trướng thêm khổng lồ. Mà tinh quang từ trên những tinh tú thiên không chiếu xuống truyền nhập thêm lực lượng càng tăng trưởng cấp tốc, phảng phất như không hề có cực hạn, khiến Huyền Vũ hóa thân không ngừng khuếch trương, móng vuốt cùng đuôi rắn vốn là thủy dịch chí nhu bỗng nhiên chuyển hóa thành cứng rắn kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Vừa tử chiến không lùi, Nhạc Vũ đem Thủy Vân kiếm thúc đẩy lên tới cực hạn, hàng vạn hàng ngàn bóng kiếm, kiếm ý cuồn cuộn khuấy động trời cao!
Ngàn vạn đại đạo pháp tắc giao kích va chạm, làm người ta không cách nào nhìn rõ, rốt cục là do Huyền Vũ hóa thân tương trợ hay do Uyên Minh ở trên đại đạo pháp tắc đã thẳng truy Đại La Kim Tiên cảnh giới. Một lam một hồng quang hoa tràn ngập khắp chung quanh, trong thiên địa mỗi thời mỗi khắc đều có vô số không gian sụp đổ dập nát.
Nghê Vân càng đấu càng mất kiên nhẫn, hai mắt bốc lửa nhìn thẳng vào cự hán cao tới bốn trượng đang đứng một bên đại điện bên dưới Nhạc Vũ!
Cơ hồ mỗi một lần giao kích, Cự Linh Thần lại nhăn răng cười hung hãn, lại cắt lấy một khối thịt trên người hỏa thú bên cạnh hắn, mỗi một đao chém xuống liền phảng phất như cắm thẳng vào tận đáy lòng hắn!
Mà phía sau Nhạc Vũ, linh quang cự luân thứ mười bốn đang ngưng tụ thành hình. Tổng số mười bốn cự luân ở phía sau Nhạc Vũ thay đổi liên tục chính phản, lộ ra vô tận huyền ảo. Kiếm quang trên Thủy Vân kiếm cũng càng thêm chói sáng không sao chịu nổi, kiếm quang vạn trượng, như sóng lớn vỗ bờ, sinh diệt không ngớt, chấn đến toàn thân hắn nhói đau.
Dần dần trong mắt Nghê Vân đã biến thành thô bạo điên cuồng, trong cự nhãn đều là điên cuồng sát ý!
- Vân Diễm Phần Thiên! Phá cho ta! Con kiến hôi đều đi chết đi!
Thân hình hơn mười vạn trượng rõ ràng nổ tung, hóa thành vô số hỏa diễm đem toàn bộ đại thành bao phủ.
Diễm lực thiêu đốt, đem thủy lam quang màng đốt tới tầng thứ tư, thẳng bức bên trong thành.
Trong con ngươi Nhạc Vũ chớp động quang mang kỳ lạ, tiếp theo thần lực của hắn đã bắt đầu ngưng kết thành linh quang cự luân thứ mười lăm.
Sau đó hai mắt hắn trợn trừng, hỏa diễm chiến ý cơ hồ hóa thành thực chất. Tay phải chỉ ra phía trước, Huyền Vũ pháp thân liền quay trở về, ngưng tụ lại ngay đầu ngón tay, một cầu trận phù văn thủy lam mạnh mẽ mở rộng, đem phạm vi ba trăm ngàn trượng toàn bộ bao vây bên trong.
- Chỗ ta ở, chính là thủy quốc!
Tầng tầng hắc lam quang hoa khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, trong chớp mắt liền tràn ngập cả không thành, hỏa diễm cháy rực cơ hồ vừa chạm liền tắt, trên không thành chỉ còn vài chục đóa hỏa diễm, ngưng tụ không tán, giằng co không ngừng. Tại
Thanh âm Nghê Vân yêu thánh lại vang lên.
- Thủy quốc lĩnh vực? Hắc hắc, đúng là xem thường ngươi! Nhưng hôm nay lại càng không thể buông tha cho ngươi! Thời không pháp tắc, bạo cho ta! Thái Ất Chân Tiên nho nhỏ, ta xem ngươi làm sao mà chắn ta!
Trong chốc lát trong phạm vi vạn dặm vô số thời không pháp tắc đều tán ra, vặn vẹo thời không, xé rách hết thảy.
Trên không thành, vô số thời không loạn lưu sinh ra, cả Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận khanh khách rung động, phảng phất như sắp hỏng mất.
Mà Nghê Vân yêu thánh điên cuồng cười to, hiện ra thân hình ngoài trăm trượng bên cạnh không thành, thân hình chỉ chừng trăm trượng, khí tức lại nguy hiểm cuồng bạo. Đôi mắt giống như đang đánh giá con mồi, quét nhìn Nhạc Vũ cùng Cự Linh Thần, tràn đầy khoái ý mong đợi. Chỉ chờ khi linh trận bị phá nát là có thể trút ra ác khí trong lồng ngực!
Vẻ mặt Nhạc Vũ lãnh đạm, giống như chưa hề hay biết, chỉ lấy ra một chiếc chuông nhỏ tế lên bầu trời.
- Trấn Thế Chung, trấn thế vô song!
Chuông nhỏ đón gió liền trướng, hóa thành mấy ngàn vạn trượng, bao trùm trời đất chụp xuống.
Nháy mắt liền đem cả không thành bao phủ bên trong, mà thời không loạn lưu bạo ngược nháy mắt dừng lại, trong mắt Hỏa Nghê cự thú tràn đầy vẻ kinh hãi khó tin!
- Một tiểu thiên thế giới? Làm sao có thể…
Lời còn chưa dứt, Nhạc Vũ vẫy tay, đem Thủy Vân kiếm thu về.
Huyền Vũ cự thú xoay quanh thân kiếm, trên mấy vạn thủy hệ pháp tắc được tăng cường tới mức tận cùng, còn có lực lượng tiểu thiên thế giới cùng mười lăm linh quang cự luân gia trì, một kiếm chém ra, thiên địa thất sắc!
Hắc lam kiếm hoa hóa thành một kiếm kinh thế, lại cùng cự trùy trước người Hỏa Nghê ầm ầm giao kích.
Chỉ một thoáng thiên địa như mai một, Nghê Vân chỉ cảm thấy trước ngực mình dập nát, một cỗ Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí tinh thuần đến cực điểm xuyên vào thân thể hắn, càn quét đập phá chung quanh, cực kỳ khó chịu.
Đợi đến khi hắn thừa dịp không gian hỏng mất chạy ra khỏi thời không hàng rào, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Vũ đã thu hồi Trấn Thế Chung, vẫn lù lù bất động, ánh mắt lạnh lẽo như đao, ngồi thẳng trên ngai vàng tráng lệ.
Hai tay Nhạc Vũ đã gãy, xuôi theo tay ghế, hình dạng vô cùng thê thảm, nhưng giờ phút này trong đầu Nghê Vân chỉ còn bốn từ tồn tại: Thần uy như ngục!