Quấn Lấy Không Buông

Ánh chiều tà màu quýt chín buông xuống mái nhà vô cùng xinh đẹp.

Một chiếc xe dừng lại, trong xe vang lên vài tiếng, sau đó có người lục tục bước xuống xe.

"Ở đây đẹp quá."

Lý Khuê bước xuống xách theo một cái túi.

Bọn họ chạy thẳng một mạch hướng về phía ngoại thành, thôn trang này ngược lại vẫn giữ được vẻ xinh đẹp của mình.

Những căn nhà vuông vức mặc dù không có thẫm mỹ nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác thoải mái lại dễ chịu, từ ngoài nhìn vào có thể thấy hoa cỏ xanh tươi phía trước cửa nhà, vườn rau phía sau vẫn còn lác đác vài cọng rau xanh.

Thời tiết biến đổi, cây cối đa phần bị héo úa, rau xanh lại càng khó có thể sống sót.

Nhưng cảnh tượng này lại làm cho người ta cảm thấy thật thích thú.

"Có đi vào được không?"

Trong xe của bọn họ đã chất đầy đồ, trên đường thuận tay lái thêm một chiếc xe tải bị bỏ lại, anh ta và Trần Nhị mỗi người lại một chiếc.

Tất nhiên Lý Khuê không thấy mình thu thập lương thực quá nhiều, mấy thứ này sẽ không có ai ngại nhiều cả.

Dù thành phố S là đất bằng nhưng ngoại thành cách đó không xa là rừng núi.

Bọn họ lái xe không nhanh lắm, hơn nữa vừa đi vừa thu thập đồ vật. Dù là thế nhưng bây giờ bọn họ đã có thể nhìn thấy vài ngọn núi xa xa.

"Sắp tối rồi, đến thôn đằng trước nữa thì quay về."

Bọn họ không rõ tình hình trên núi thế nào.


Động thực vật bị biến dị là điều chắc chắn, bọn họ không cần vì vài món đồ nhỏ mà mạo hiểm tính mạng.

Vừa nãy mấy người họ đến một căn nhà thì gặp phải một bụi hoa bị biến dị, mặc dù không có lực công kích, chỉ xinh đẹp hơn bình thường, hương thơm lại càng dễ chịu, đem về trồng ở nhà cũng không sao.

Trên núi cây cỏ lại xanh um tươi tốt nhưu thế, cây cối biến dị chắc chắn rất nhiều.

Lý Khuê và Trần Nhị không phản đối, sau khi quyết định thì gật đầu rồi bước vào căn nhà trước mặt.

Cửa nhà đã bị vỡ nát, trong phòng cũng lộn xộn trông có vẻ lành ít dữ nhiều,

Lý Khuê và Trần Nhị cảm thán một hồi rồi bước vào.

Nhà này có nuôi một đàn dê, hiếm khi kì tích lại xuất hiện thế này.

"Má ơi dê kìa!"

Lúc Lý Khuê nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.

... Chỉ vì đàn dê này quá béo tốt.

Không phải anh ta mất bình tĩnh, mà là do tận thế hơn một tháng rồi, thời tiết lại còn biến đổi. Trong tình trạng bị bỏ đói mà đàn dê này vẫn còn sống được thì đúng là kì tích mà.

Người còn chết huống chi là dê.

Nói xong cũng không chờ Trần Nhị lấy lại tinh thần, anh ta vỗ trán rồi mở cửa chuồng nhảy vào.

"Để tôi đi bắt!"

Mấy con dê đang thoải mái đi loanh quanh trong chuồng bất chợt cảm giác được nguy hiểm, chân sau đạp một cái rồi chạy toán loạn.

Lý Khuê bị tình huống bất ngờ dọa hết hồn, mém chút nữa đã bị con dê đạp vào mặt, anh ta lui về sau nhìn theo bọn nó.

"Bọn này dữ ghê."

Không phải bọn họ đuổi, tụi nó chạy ư? Sao lại trái ngược hoàn toàn thế này.

Lý Khuê sau khi bị hoảng hồn một lát thì vội lấy lại tinh thần.

Trần Nhị khiêng một túi bột mì đi ra, nhìn Lý Khuê còn đang chơi đùa thì hỏi, "Chưa xong hả?"

Lằng nhà lằng nhằng, bắt có mấy con dê mà cũng lâu nữa.

"Ừ."

Lý Khuê tăng tốc, thẳng tay bắt lấy một con dê rồi ném vào thùng hàng phía sau xe tải.

Vẫn theo lệ cũ, không được tham tham.

Họ để lại vài nhà không gom hết đồ, đồ dùng trong mấy nhà này đủ để mấy người tới sau vượt qua thời kì khó khăn.

...


Sau đó chiếc xe tiếp tục chạy đến một thôn trang kế tiếp.

Chạy đến gần mới phát hiện, ngôi làng này đẹp hơn ngôi làng vừa nãy, tường đỏ ngói xanh, mỗi nhà đều trồng một cây táo trước sân, ngọn núi bên cạnh cũng trồng táo.

Nhưng mà ngôi làng này có hơi khác thường...

"Hình như đã bị người khác vét hết rồi."

Lúc Lý Khuê và Trần Nhị xuống xe liền kết luận.

Cửa nhà không giống bị Zombie phá nát, bên trong vẫn còn vết tích lục soát.

Bọn họ rất am hiểu về phương diện này, hơn nữa đối phương lại để lại dấu vết vô cùng rõ ràng.

"Nhìn vết tích để lại chỉ khoảng mấy ngày mà thôi." Trần Nhị tiếc nuối, "Tiếc thật."

Bao nhiêu thứ tốt đều bị lấy hết.

Ở trong tận thế thì không thể nói đồ dùng đầy đủ được, sau này không biết khi nào mới có khôi phục lại như xưa, bao nhiêu đây thật sự không đủ.

Lời của bọn họ như gió thoảng bên tai, không ai chú ý lắng nghe. Tinh Nhan được Cố Dụ nắm tay bước đến, cô cứ cảm thấy ở đây có gì đó không đúng...

Rốt cục là không đúng ở đâu...

Sàn sạt...sàn sạt.

Cô lắng tai nghe, hình như có gì đó đang động đậy.

"Sao vậy?"

Cố Dụ thấy vẻ mặt khác thường của cô thì vội hỏi.

Mới vừa nghe thấy tiếng động rất nhỏ, Tinh Nhan giật giật lỗ tai, nhíu chặt mày. Cô cố gắng nghe lại thì không phát hiện cái gì, đành lắc đầu với anh.

Tinh Nhan vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.


Đến khi Trần Nhị và Lý Khuê dẫn một đám "nhóc" Zombie đến chuyển hết đồ bên trong lên xe, không chừa lại thứ gì.

Tinh Nhan cũng đi theo bọn họ xem thử.

Đến lúc vào giữa làng, trong ánh lửa bập bùng thì Tinh Nhan bỗng dừng lại.

Cô nhớ ra rồi!

Đúng rồi.

Đúng rồi.

Tường đỏ ngói xanh, khắp nơi đều trồng táo, dây leo biến dị ăn thịt người...

Đây chính là ngôi làng nơi nữ chính đã trọng sinh ư? Hèn gì đồ đạc bên trong đã bị gom đi hết.

Nhưng bây giờ vấn đề không phải là chuyện đó, Tinh Nhan giữ chặt tay Cố Dụ, gào lên một tiếng, "Đi ngay!"

Nếu đúng là thế...thì sức mạnh của dây leo ăn thịt người...

Cố Dụ dù không hiểu nhưng không hề do dự, anh nghiêm mặt gọi Trần Nhị, Lý Khuê và 7 "nhóc" Zombie rút lui.

Đúng lúc này, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, đám dây leo nhận ra con mồi đang chuẩn bị rút lui thì vội vã xông ra, trong nháy mắt nó to lên bằng cái thùng nước, bò ra khắp nơi...

Dây leo không biết từ đâu xuất hiện, vừa to vừa dài. Đóa hoa mở to ra, dữ tợn hướng về phía Cố Dụ...

Con ngươi Tinh Nhan co rụt lại, "Cẩn thận!"

Cô không chút lưu tình bay về phía đám dây leo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận