Quấn Lấy Không Buông

Anh hai Cố vẫy tay về phía cửa sổ rồi xoay người lên xe.

Ở đây rất tốt, suýt nữa là anh không muốn rời khỏi nơi này.

...

Ông nội và ông già "yêu nước thương dân" nhà mình chắc chắn sẽ không đến đây, còn mẹ thì chưa chắc, hay là... mình đưa mẹ đến đây thăm thú?

Mấy anh em của Cố Dụ cũng leo lên xe, bọn họ không có luyến tiếc hay đau buồn gì vì mấy ngày sau sẽ về lại đây.

Cả đám người rời đi trong tâm trạng rất tốt, nhưng bọn họ không ngờ rằng, trên đường trở về lại có chuyện khiến bọn họ tức nổ phổi.

...

Tháng 9.

Đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày tận thế, quân đội của anh cả Cố và người thừa kế nhà họ Lý đã sống sót trở về.

Giữa tháng 9.

Căn cứ thành phố C và tất cả căn cứ của cả nước phát thông báo, bắt đầu hội nghị thông qua video đầu tiên.

Ở đâu cần gì, chỗ nào cần trợ cấp, ở đâu cần dời đi, từng đối sách được bàn bạc kỹ càng, vô cùng trật tự, nề nếp.

Vào một ngày cuối tháng 9.

Một nhóm ông lão ngồi trong phòng, mỗi một người đều nhìn vào màn hình nói chuyện.

Ánh mắt ông Lý rất cơ trí, "Lần này có thể ngồi ở chỗ này nhận được tín hiệu là nhờ các chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh tính mạng đi sửa chửa điện, là dân chúng của chúng ta, là nhờ vô số dị năng giả hệ Lôi điện góp tay tạo nên..."

"Chỉ cần mọi người cố gắng, chuyện không tưởng cũng sẽ trở thành hiện thực..."

"Tựa như sự phục hồi của tín hiệu, chúng ta sẽ..."

...

Ông Diệp, "Tận thế đến, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, có rất nhiều khó khăn mà chúng ta phải đối mặt, thiếu lương thực, đồng bào bị biến dị, đủ loại dị thực, còn..."

Giọng điệu chầm chậm, nhưng phát âm vô cùng rõ ràng, mang theo tình cảm dạt dào, "Tôi biết có rất nhiều bạn trẻ đã bắt đầu tuyệt vọng, từ bỏ bản thân. Thậm chí còn có người xem con mình là thức ăn..."

"Nhưng chúng ta nên từ bỏ ư?"

Ông lão lắc đầu, ánh mắt ngập tràn tình cảm, "Luôn có thứ quan trọng hơn sinh mạng, tựa như truyền thống tốt đẹp đã khắc sâu vào máu của dân tộc Trung Hoa chúng ta."

"Phương Tây đều nói, chúng ta là một dân tộc không thể chinh phục, tôi rất tán thành."

"RB xâm lược, □□ thả bom từ trên không, chỉ cần vất bỏ ranh giới cuối cùng đi làm nội gián, sẽ có thể sống sót, có người kiên trì không?"

"□□, lúc đó làm gì có núi xanh, một cọng cỏ trên núi cũng bị mọi người đào lên mà ăn, có người kiên trì không?"

Ông nói rất chậm, "Có, rất nhiều."

"Bây giờ chúng ta đối mặt với tình huống khó khăn, nhưng ít ra chúng ta còn có lương thực. Chỉ cần chúng ta đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ, thì chắc chắn sẽ có lương thực, có thể sống sót."

"Dân tộc Trung Hoa không thể chinh phục."

"Thiên tai chỉ làm chúng ta càng thêm mạnh mẽ..."

"Sau này..."

...

Ông Cố, "Hôm nay tôi sẽ không nói mấy cái diễn thuyết, tôi chỉ muốn bộc lộ tâm sự của mình."

"Tôi nghe rất nhiều người nói, sau khi tận thế, điều đáng sợ nhất chính là lòng người, không ai có thể tin cậy..."

"Thật sao?"

"Thật ra, lúc ấy tôi đã rất kinh ngạc."

Vẻ mặt ông nghiêm túc hẳn, "Khi xảy ra tận thế, lúc ấy chính là...cậu bảo vệ trẻ tuổi của tôi..."

"Không nói đến cậu bảo vệ ấy, tôi đã gặp rất nhiều tình huống, mẹ ôm con cắn nát ngón tay của mình ra để cho con mình uống máu.

Có những người chồng bảo vệ vợ, đẩy vợ mình để vợ mình rời đi.

Có những người nhảy lên che chắn cho bạn của mình, và..."

"Thậm chí một con mèo được nuôi trong nhà nhưng không hề sợ chết mà xông tới nhằm tranh thủ khả năng sống sót cho chủ của mình."

"Dù là người, động vật, thực vật, hay thậm chí là Zombie biến dị..."

Giọng nói đầy cảm khái, "Biết bao tình huống cảm động..."

"Mọi người mở to mắt ra nhìn xem cuộc sống quanh mình."

...


Đây đều là những lão tiền bối, sau khi bọn họ nói xong còn có những lãnh đạo trước khi tận thế lên nói vài lời.

Trong căn cứ, trước màn hình lớn treo trên cao, nhìn mọi người chăm chú xem bọn họ phát biểu, có những người ban đầu xem thường không nghe, bây giờ hốc mắt đều đỏ lên, có lẽ là do nhớ đến ba mẹ đã bảo vệ mình, nhớ đến chồng bị mất tích, cũng có lẽ là nhớ đến bạn bè không biết còn sống hay đã chết của mình.

Cũng có người thờ ơ, nhưng sự lạnh lùng xung quanh đã giảm đi rất nhiều.

...

Sau khi ông Cố nói xong là đến lượt người đứng đầu nhà họ Triệu.

Ông Triệu đã mất, con trai lớn của ông tiếp nhận vị trí thay ông.

Hai người, một người bước xuống đài, một người bước lên đài, chỉ trao nhau một ánh mắt, nhưng đúng lúc này, hắn ta đưa tay chế trụ ông Cố.

Tất cả mọi người trở nên xôn xao.

Xảy ra chuyện gì?

Anh hai Cố bóp nát cái ly.

Ngược lại, mấy ông lão và các lãnh đạo ngồi trong phòng dù trong lòng suy nghĩ thế nào cũng không hề tỏ ra bối rối.

Ông Lý thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà họ Triệu. Có chuyện gì mà không thể giải quyết? Mẹ nó. Ông Triệu dạy con thế đấy! Hội nghị lần này quan trọng biết bao nhiêu mà nó dám làm gì thế này?

Ông vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Cậu muốn gì?"

Căn phòng này rất an toàn, bảo vệ ban đầu rất nghiêm ngặt, nhưng vì nhà họ Triệu nói, cuối cùng sau khi suy nghĩ lại, các ông đành nhượng bộ.

Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.

Gia chủ họ Triệu lắc đầu, càng thêm mạnh tay, ôn hòa nhìn màn hình, "Tôi có lỗi với mọi người."

"Tôi biết mọi người không biết,cũng có thể sẽ không tin lời tôi nói, nhưng có một số việc tôi nhất định phải nói, chỉ vì muốn tốt cho mọi người."

"Có những chuyện nếu không được giải quyết tại đây thì sẽ xử lý bí mật, tôi hi vọng, nhân dân chúng ta tối thiểu cũng có quyền được biết mọi việc."

Ông Lý tức điên người, còn giả vờ làm sen trắng nữa!

Người đứng đầu nhà họ Triệu trở nên nghiêm túc, nặng nề lên tiếng, "Tôi nhận được một tin, nhà họ Cố cấu kết với Zombie."

Hắn ta vừa dứt lời, bốn phía trở nên yên tĩnh.

"Tôi không biết nhà họ Cố muốn làm gì. Vì Zombie mà rất nhiều người đã mất mạng..." Hai mắt hắn ta đỏ lên, "Vợ của tôi chính là chết trong tay bọn nó."

Ông Lý nắm chặt tay vịn mà không nói gì, mẹ nó, vợ của mày không phải do chính tay mày đẩy vào bầy Zombie ư??

"Tôi không biết mọi người đã từng bị bọn nó tổn thương hay chưa, nhưng tôi không thể nào chấp nhận! Không chấp nhận lãnh đạo lại lừa gạt mọi người mà cấu kết với Zombie!"

Hắn dõng dạc nói, không thể không nói, tất cả mọi người dường như đã bị hắn ta đánh trúng tâm lí, nhớ đến người thân, người yêu chết thảm dưới tay Zombie...

Hắn ta có nói thật hay không là một chuyện, nhưng mối thù với Zombie là sự thật, không ít người đỏ bừng đôi mắt, chờ hắn đưa bằng chứng.

"Đương nhiên tôi biết mọi người không tin tôi, nhưng tôi có bằng chứng rõ ràng."

Hắn nói tiếp, "Tôi biết bên ngoài có người đang nhìn. Mở cửa đi, để nhân chứng của tôi vào."

Cánh cửa từ từ mở ra, một cô gái dịu dàng bước vào.

Một nhóm bảo vệ và anh cả Cố lo lắng chạy đến nhưng đều bị người nhà họ Triệu cản lại trước cửa, ngoại trừ bảo vệ của người đứng đầu họ Triệu đi tới bên cạnh hắn, bắt đầu lấy một vật ra.

Tô Tinh cảm giác mọi ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn lên người mình, cô ta rũ mắt, vẻ mặt như đang đau lòng, "Tôi thích Cố Dụ."

Không cần phải sợ, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi...

Cô ta nói giống như mình là một cô gái đem lòng yêu Cố Dụ, "Cho nên lúc nghe Cố Dụ ở thành phố S..."

"Tôi cứ nghĩ rằng anh ấy đến đó là vì công việc, nhưng không ngờ..."

Chuyện Tô Tinh am hiểu nhất chính là lợi dụng tình cảm người khác, nghe cô ta kể, vẻ mặt vài người bắt đầu biến sắc, thậm chí còn nghiến răng cắn lợi.

Mọi người dần bị Tô Tinh dắt mũi, bắt đầu cảm thấy căm hận Zombie.

"Quan trọng nhất là, đó là Nữ hoàng Zombie!"

Cô ta hít một hơi sâu như muốn bình tĩnh lại, "Tôi tận mắt nhìn thấy, ả ta chỉ huy Zombie, tất cả Zombie đều nghe theo lời ả..."

"Tôi không dám tưởng tượng đến một ngày nào đó, ả ta sẽ tập hợp Zombie thành một đội quân, nếu vậy thì chúng ta sẽ làm thế nào?"

Nếu như những lời vừa nãy chỉ khiến mọi người phẫn nộ, thì tin tức này hoàn toàn làm bọn họ bùng nổ.

Không có ai mà không quý trọng sinh mạng, không sợ chết, đó là Nữ hoàng Zombie đó, là Nữ hoàng đó!

Cả quảng trường trở nên huyên náo ầm ĩ.

"Tôi biết mọi người không tin. Tôi cũng muốn tin người tôi yêu không phải là loại người như thế, tôi tin anh ấy là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, nhưng..."

Cô ta hít thật sâu, "Nhưng mà Cố Dụ, -- em biết anh đang xem, anh dám lên tiếng đối chất không?"


Đúng lúc này, trên màn hình lấp lóe, có một tin gửi đến.

Trên màn hình lớn xuất hiện một người đàn ông vô cùng trầm tĩnh, bên cạnh là một Zombie gương mặt xanh đen.

Người đàn ông chưa lên tiếng, Tô Tinh đã rớt nước mắt, "Chỉ cần anh giết ả Zombie bên cạnh, chúng ta sẽ trở lại trước đây, em sẽ vẫn coi anh là anh hùng, có được không?"

Trong lúc khủng hoảng, mọi người đều phẫn nộ, sự cầu xin của Tô Tinh chính là đổ dầu vào lửa.

"Đừng có ngốc nữa! Giết hắn đi!"

"Giết cả nhà họ Cố đi!"

Toàn bộ đã quên những gì nhà họ Cố đã làm cho bọn họ, bảo vệ và hy sinh. Khẩu hiệu giết họ Cố bắt đầu vang lên, giống như mọi người đã tận mắt chứng kiến nhà họ Cố giết cả nhà bọn họ.

Nhưng có người vẫn còn nhớ, một số người vẫn còn bình tĩnh, dù biết Cố Dụ và Zombie kia ở cạnh nhau chưa chắc xảy ra chuyện, nhưng cô ta vẫn là Nữ hoàng Zombie, chỉ hai từ "Nữ hoàng" ấy thôi cũng đủ để hiểu rõ, thế là bọn họ đành giữ im lặng.

Mấy ông lão ngồi ở đây cũng không quên, đấu đá cả đời người, có ai mà không hiểu ai chứ, dù tình huống đã phát triển đấy độ này rồi nhưng bọn họ vẫn không tin những chuyện kia.

Người đứng đầu nhà họ Triệu im lặng mỉm cười, nhà họ Cố biến đi.

Dù cho bọn họ nói Zombie không ăn thịt người, thậm chí Cố Dụ giết Zombie đi chăng nữa, dù thế nào thì gia đình họ Cố cũng không thể nào tiếp tục nắm quyền.

Ông Cố bị bóp cổ nên không thể lên tiếng, gia chủ nhà họ Triệu đột nhiên nghiêm túc nói, "Cố Dụ, tôi đã nhìn cậu lớn lên."

Hăn ta ra vẻ nói, "Nữ hoàng Zombie nhất định phải biến mất. Chỉ cần giết chết ả ta, thì mọi chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua."

Cố Dụ không nói gì.

Gia chủ họ Triệu thở dài, "Vậy thì đành xin lỗi cậu."

"Vì bình an của quốc gia, dù thủ đoạn có hèn hạ cách mấy thì tôi đành chịu thôi!"

Đã nói đến nước này, giống như không giết Tinh Nhan thì cả thế giới sẽ bị hủy diệt.

Hắn ta nói, "Nữ hoàng Zombie và ông cậu, cậu chỉ có thể chọn một mà thôi."

Đây rõ ràng là uy hiếp, không hề có lựa chọn khác.

Quần chúng kích động, "Giết người họ Cố."

"Nhà họ Cố là phản đồ!"

Đúng lúc này, có một giọng nữ cất lên mang theo giọng cười khàn khàn...

Cả đám nhìn sang, bỗng chốc sững sốt.

Là ả Zombie kia.

Tinh Nhan mở miệng, "Muốn anh ấy giết tôi ư, thế sao không hỏi ý kiến của tôi?"

***

Cô nói tiếp, "Mọi người đều nói tôi là Nữ hoàng Zombie, tôi cấp 6, anh ấy cấp 5, mấy người cảm thấy anh ấy có thể giết tôi ư?"

"Hay là muốn tôi đứng yên cho anh ấy giết?"

Cô cất giọng trào phúng, "Mấy người không thấy mình bị ngu à? Vừa nói tôi là Zombie không có tình cảm, vừa cảm thấy tôi sẽ vì tình yêu mà đứng yên chịu chết?"

"Mấy người bị gã họ Triệu lây bệnh ngu hả?"

Quần chúng đang sôi sục lửa giận bỗng chốc choán váng, trong lòng ngập tràn oán hận và phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Đúng vậy, đó là Nữ hoàng Zombie, cấp 6 đó! Nó có ý nghĩa gì, cấp 3 đã rất đáng sợ rồi, chỉ cần phất tay một cái cũng đủ sức diệt vong.

Có người vẫn còn bình tĩnh, vẻ mặt lộ ra như có điều suy nghĩ, người còn có người tốt kẻ xấu. Cô ấy cũng không muốn trở thành Zombie, hơn nữa cô ấy nói chuyện rất rõ ràng, có phải bọn họ quá lí lẽ rồi khhoong.

Cô lười nói với bọn họ cô chưa từng ăn thịt người, thậm chí còn giúp đỡ khống chế một bộ phận Zombie ở thành phố S, cũng không muốn nói với bọn họ mình không muốn trở thành Zombie đâu, cô hoàn toàn không thèm quan tâm đến ý kiến của bọn họ.

"Nhưng mà mấy người đã tính sai một chuyện."

Đời này cô sẽ không để bị dắt mũi.

"Tôi nói tôi không ăn thịt người, mấy người sẽ không tin, nói tôi không muốn thống trị thế giới, mấy người cũng không tin..." Tinh Nhan trầm mặt, lộ ra răng nanh, "Thế cũng tốt ~"

Cô cong khóe mắt, ngang ngược nói, "Nếu mọi người đối xử tốt với nhà bọn họ, có lẽ tôi sẽ nể tình hoàng phu mà chung sống hòa bình với nhân loại."

"Nếu người nhà của hoàng phu mà chết, hoàng phu và tôi tách ra, vậy thì tôi sẽ làm như những gì mọi người nói, được chứ?

Khi đó dù gì cũng không còn ai cản tôi, chi bằng cùng chết?"

"Ừm, không biết có bao nhiêu người không có người thân, sau đó sẽ lôi kéo mọi người chôn cùng." Cô mạnh mẽ nói, "Vậy nhé."

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.


Mọi người dẫu môi, miệng như bị nghẹn cái gì mà không ai dám mở miệng.

Không phải không có tâm huyết, nhưng càng có tâm huyết thì lại càng sợ liên lụy người vô tội.

Tinh Nhan dường như có thể thấy gia chủ nhà họ Triệu cách một màn hình, ánh mắt như lưỡi dao, cô lạnh lùng cười, "Gia chủ họ Triệu, ông đừng run tay."

Hắn ta ngược lại như đang nhắc nhở cô, người nắm quyền chủ động từ đầu đến cuối chính là cô.

Thấy hắn ngậm miệng không nói, Tinh Nhan lạnh giọng, "Bây giờ đến phiên tôi hỏi ông..."

"-- Bây giờ ông chọn cả gia đình mình, hay là ông lão đang nằm trong tay ông?"

...

Sự kiện ấy kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột.

Thực tế, người càng uy hiếp thì càng sợ chết, bởi vì ngay cả liều mạng một cách chính diện mà bọn họ cũng khoogn dám.

Gia chủ nhà họ Triệu chính là người như thế.

Lúc đầu hắn ta làm thế là muốn tranh quyền, sao lại nguyện ý dùng tính mạng toàn bộ người nhà họ Triệu đổi lấy ông Cố chứ?

Thực ra, hắn ta cảm thấy Tinh Nhan đang nói đùa, chỉ cần hắn ta kiên trì thì cô sẽ thỏa hiệp.

Một mặt khác, hắn ta cũng đang cảnh tỉnh mình, sao lại có thể, giống như hắn đã nói với mọi người, không tin Zombie có lý trí, càng không tin Zombie có tình yêu...

Bắp thịt trên mặt hắn ta run lên, tiến thối lưỡng nan.

Chuyện này đánh cược xem ai để ý hơn mà thôi.

Mà hắn lại thua.

Hắn và mọi người đều thua thảm hại.

Cố gắng hết sức, hắn mới mở miệng, "Cô nói đúng, nhưng sao tôi dám cam đoan, sau khi tôi thả người thì cô sẽ không tấn công chứ?"

Tinh Nhan "Chỉ cần mọi người không tổn thương người nhà của hoàng phu, ta đương nhiên sẽ không chủ động tấn công khiến hoàng phu đau lòng."

Về sau có người tĩnh táo suy nghĩ lại, đây chính là bản hiệp ước thông gia giữa hai nước.

Hai nước đối địch, Cố Dụ chính là người xoa dịu quan hệ đôi bên.

Tầm quan trọng của nhà họ Cố được xác định.

Ý của Tinh Nhan chính là, coi như bọn họ hoài nghi nhà họ Cố, sợ bọn họ sẽ đứng về phe láng giềng, nhưng bọn họ không thể không đặt nhà họ Cố vào vị trí quan trọng.

Về phần thông gia...rất bình thường, Trung Quốc thời cổ đại rất thường gặp.

Bình thường cái mông đấy!

...

Chờ Tinh Nhan giải quyết chuyện này xong, Cố Dụ mới mở miệng bắt đầu thu dọn.

Anh đã quyết định ở cạnh Nhan Nhan thì anh phải có năng lực giải quyết những phiền toái sau này.

Ví dụ như những phiền phức mà nhà họ Cố gặp phải khi chuyện này bị bại lộ.

Người đàn ông chậm rãi đưa ra các bằng chứng, ba bức thư của ông lão, rất đơn giản, chỉ cần liếc qua liền thấy.

Lá thư thứ nhất, có thể thấy người viết thư đang nổi trận lôi đình, giục anh quay trở về, giận dữ mắng anh đang mơ mộng, người và Zombie là kẻ thù không đợi trời chung, hứa hẹn Zombie không ăn thịt người khi anh ở cạnh cô ấy làm sao có thể thực hiện.

Lá thư thứ hai càng thêm mãnh liệt, gia đình nhà họ Cố chưa bao giờ có đứa cháu như thế, thậm chí còn bảo nếu mười ngày sau không quay về cùng với anh hai Cố thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Cố Dụ.

Lá thư thứ ba, là một tờ quy định về tương lai sau này.

Có thể nhận ra ông lão rất đau lòng thông qua nét chữ đầy hỗn loạn, cuối cùng ông chỉ nói là, ông vẫn xem anh là cháu nhà họ Cố nhưng từ nay về sau không cần gặp mặt nhau.

Những dòng chữ cuối thư, bút máy để lại vết hằn sâu lên giấy, tựa như mỗi một chữ đều dùng hết sức mà viết nên.

Chỉ hi vọng con có thể giữ đúng lời hứa của mình, cố thủ thành phố S, cũng coi như là góp một phần sức. Nếu như có một ngày con không còn nhớ lời hứa này, ta sẽ tự tay kết thúc món nợ này.

Mắt ông Cố chợt lóe lên.

...

Mọi người đang chìm trong sự sợ hãi không thể không bình tĩnh lại.

Lúc bình tỉnh lại, sẽ phát hiện lúc ấy bọn họ kích động thế nào, cảm xúc bất ngờ, từ những lá thư này có thể nhận ra, ban đầu Cố Dụ đã hứa sẽ cùng Tinh Nhan cố thủ thành phố S.

Nếu suy nghĩ kĩ hơn, có thể thấy anh vẫn giữ lời hứa của mình, thậm chí mọi người không hề biết sự tồn tại của Nữ hoàng Zombie, cũng chưa từng thấy cô thống lĩnh Zombie tấn công căn cứ.

Có người bắt đầu nhớ đến những việc nhà họ Cố từng làm, mỗi lần có nhiệm vụ nguy hiểm đều là nhà họ Cố xông pha đầu tiên, cứu nhiều người nhất, giết Zombie không nương tay cũng chính là người nhà họ Cố.

Cố Dụ tiếp tục, không phải anh đơn giản, mà là nhân loại là một giống loài vô cùng thần kỳ, bọn họ chỉ tin vào những gì mình thấy cho nên rất dễ bị dắt mũi, nhưng bọn họ cũng rất lý trí, chỉ cần đưa ra chứng cứ, bọn họ sẽ nhận ra chân tướng ngay,

Quan trọng nhất là, những thứ này đều là sự thật.

Nhà họ Cố hành động quang minh chính đại, chuyện này không phải muốn quên là quên, bọn họ đồng ý, người họ Cố luôn hết mình vì dân, Tinh Nhan cũng không hề ăn thịt người, Cố Dụ và Tinh Nhan đúng là cố thủ tại thành phố S.

Điều tra thế nào, vì tất cả đều là sự thật.

Về phần quá trình, ba lá thư kia là thật hay giả, ai quan tâm chứ?

Đương nhiên, vẫn có người khăng khăng Zombie không phải tộc ta, trong lòng sẽ suy nghĩ khác, Zombie giết người nhà của họ, thù này không đội trời chung, dù là thật hay giả, chỉ cần cô là Zombie thì bọn họ đều ghét, chỉ cần Cố Dụ ở cùng Zombie thì họ không chấp nhận.

...

Tiếp theo, Cố Dụ đưa ra một món thứ hai.


Đây là một video đơn giản, so sánh giữa Zombie và nhân loại.

Về số lượng, Zombie gấp 50 lần so với nhân loại.

Về năng lực, bảy Zombie đứng đầu mỗi đứa đều đạt cấp 5, mà cho đến bây giờ, nhân loại ngoại trừ Cố Dụ ra thì không còn ai.

Về phần tuân thủ mệnh lệnh, Zombie kỷ luật rất nghiêm khắc, nhân loại...

Trước kia bọn họ chỉ biết Zombie là loài đáng sợ, đây là lần đầu tiên được xem sự so sánh giữa Zombie và nhân loại, lần đầu tiên nhận ra sự chênh lệch to lớn giữa hai dòng tộc.

Cuối cùng, người đàn ông chỉ nói một câu, "Không có chuyện gì Nhan Nhan không làm được, quan trọng là cô ấy muốn làm hay không."

Mọi người im lặng, sự so sánh quá rõ ràng, quá thẳng thắng, thẳng thắng đến nổi không để bọn họ có cơ hội phản bác.

Bọn họ tự an ủi bản thân, muốn cười xùy một tiếng nhưng chỉ có thể dẫu môi thừa nhận.

Bọn họ đứng đây phẫn nộ vì Tinh Nhan là Zombie, cũng hận vì Nữ hoàng Zombie đã hạ thủ lưu tình.

Mọi người trở nên im lặng.

Chuyện này giống như lấy oán trả ơn, một người vì tình thế bắt buộc mà làm sơn tặc, thả bọn họ ra nhưng bọn họ lại ra vẻ chính nghĩa muốn giết chết cô chỉ vì cô là sơn tặc.

Có người miễn cưỡng lên tiếng, "Cô ta vốn là Zombie, chỉ vì không ăn thịt người mà muốn bọn tôi phải cảm kích cô ta ư?"

Cố Dụ lấy tiếp một phần tư liệu ra, là một phần báo cáo.

Sự khác biệt giữa Zombie cao cấp và Zombie bình thường, thật ra có thể nói đây là hai loại khác nhau, Zombie cao cấp cuối cùng sẽ trở thành người tiến hóa mới.

Được, lần này ngay cả Zombie cũng không phải, lý do thù hận cuối cùng cũng biến mất.

Sơn tặc hóa ra lại là nội ứng của quan phủ.

Phần tài liệu này là thật hay giả thì chưa ai chứng minh, nhưng nhìn Tinh Nhan bây giờ liền biết chắc chắn là thật.

Tất cả mọi người bỗng chốc im lặng, không biết phải kết thúc mọi chuyện như thế nào.

...

Nhưng bọn họ không có cơ hội suy nghĩ.

Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.

Ngày hôm sau, thành phố S bắt đầu đón nhận những Zombie cao cấp, không đúng, phải gọi là người tiến hóa mới, khu biệt thự nhanh chóng được lấp đầy, bắt đầu mở rộng ra mấy con phố gần đó...

Bọn họ có trí tuệ của nhân loại, có lẽ còn ngây thơ không biết làm thế nào, nhưng bản năng đi về đây.

Còn có một số Zombie cao cấp còn có người thân, người nhà bọn họ không nguyện ý vứt bỏ bọn họ, lúc này nghe tin tức ở thành phố S thì dẫn bọn họ đến đây.

Mà những người mới gia nhập, có ảnh hưởng đối với thành phố S chính là, thành phố S và thành phố C, câu chuyện về mối quan hệ thông gia giữa hai nước.

Chỉ có thể chấp nhận mà không thể nào phản bác.

Còn có chuyện may mắn nữa là, có vài người đã hóa thành người tại thành phố S, thấy được người thân ngỡ đã chết của mình, vui đến bật khóc.

Mọi người đều hy vọng người thân của mình có thể sống sót, ai cũng mong rằng, biết đâu người thân của mình sẽ hóa thành người thì sao?

Điều này đã dẫn đến sự thay đổi thái độ của mọi người đối với thành phố S. Thậm chí bắt đầu phát sóng trực tiếp tại thành phố S để có thể quan sát những người được tiến hóa thành người.

...

Nhưng chuyện này cũng có điểm không tốt, sau này khi mọi người hiểu biết rõ về người mới tiến hóa, tiếp nhận chuyện tình giữa Cố Dụ và Tinh Nhan, sau lại nhìn thấy sự thay đổi, mà không hề để ý đến những chuyện khác, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện ra những hành động ngược cẩu FA của bọn họ, để phái nữ chợt nhớ ra một sự thật.

Phụ nữ đều nghĩ trắng mới đẹp, làn da xanh đen đối với bọn họ là rất xấu.

Mà một người xấu như thế lại khiến Cố Dụ yêu sâu đậm.

Lúc trước khi Cố Dụ ở thủ đô, biết bao cô gái tự cao tự đại, tài hoa hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp từng ngỏ lời với anh.

Kết quả lại bốc shit, mắt người ta bị mù, còn dám nói bọn họ xấu hơn cả Zombie.

Bây giờ lại cười dịu dàng với Zombie như thế, thậm chí còn khen cô xinh đẹp.

Toàn thể phụ nữ như muốn bùng nổ.

Đúng là mắt mù rồi!

Mẹ nó, chuyện này khiến các cô phải thừa nhận rằng mình cũng muốn chuyển đến thành phố S.

**

Về sau, khi mọi chuyện dần qua đi.

Khi tất cả người mới tiến hóa trở thành nhân loại, thế giới chia làm hai nước Nhân Đế - nước của người mới tiến hòa và Liên Bang - nước của nhân loại. Sau khi mọi chuyện về Cố Dụ và Tinh Nhan đã qua đi, mọi người bắt đầu tôn kính gọi bọn họ là Nữ hoàng đời thứ nhất và hoàng phu.

"Mẹ ơi, mẹ ơi." Một cô bé nắm lấy váy mẹ mình, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi, "Hôm nay Tiểu Minh nói mắt của hoàng phu thứ nhất có vấn để, có giống cục cưng không?"

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt to tròn ấy không có hồn.

Người mẹ ôm cô bé lên, cũng không giải thích nguyên nhân về đôi mắt của con, chỉ hôn gương mặt của bé, nở nụ cười dịu dàng, "Đúng vậy!"

"Giống cục cưng đó."

Hoàng phu là một kẻ mù lòa chỉ nhìn thấy Nữ hoàng.

Cục cưng của cô cũng chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời.

HOÀN

****

Thế là hoàn rồi. Vì đây là lần đầu tiên mình làm Xuyên nhanh nên có hơi í ẹ một tí nên mong mọi người thông cảm TT TT. Mình sẽ beta lại và đóng ebook sau (Ngoại truyện nhỏ sẽ được đăng trong ebook). Và vì một vài lí do nên mình sẽ không update bản beta lên Wattpad. Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua. Mong sẽ gặp mọi người ở những bộ tiếp theo trong nhà mình. Xin cám ơn ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận