Quan Lộ Thương Đồ

Địch Đan Thanh mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt đẹp khép hờ, giây phút trước khi tiết thân lại càng như con ngựa hoang, ôm chặt lấy cổ Trương Khác hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh, núm vú đỏ rực như hoa đào tháng năm còn khẽ rung rinh.

Qua một lúc lâu đợi dư âm dần dần lắng xuống, chẳng hề ngượng ngùng, đưa tay ra sờ hạ thân Trương Khác vẫn còn cứng rắn nằm trong cơ thể mình, không quên khen y một câu: - Cậu thật tuyệt.

- Còn chị như con ngựa hoang ấy. Trương Khác gạt lọn tóc dính bết lên khuôn mặt lấm tấm giọt nước long lanh không biết là mồ hôi hay nước hồ trên mặt Địch Đan Thanh, đặt cô ngồi lên thành bề bơi rồi trèo lên.

- Cho dù là ngựa hoang, chẳng phải đã bị cậu thuần phục sao, cậu đắc ý rồi chứ? Địch Đan Thanh lấy chiếc khăn tắm lớn bọc lấy thân thể của hai người, ngả đầu dựa vào vai Trương Khác.

Địch Đan Thanh không phải là nữ nhân dựa dẫm vào người khác, Trương Khác chỉ còn biết thở dài trong lòng, nếu cô đã muốn ở lại Perth, cũng chỉ đành thuận theo ý tứ của cô.

Thương vụ Cẩm Hồ muốn lập nên con đường màu lam vận chuyển tài trên biển, cảng Đông Sơn là một đầu của của con đường này, một đầu quan trọng khác chính là Tây Úc.


Tây Úc có quặng sắt rất cần cho Trung Quốc sau này, đầu tư mỏ ở Úc không khó, vùng phía tây và nam của Úc có rất nhiều xí nghiệp quặng sắt vừa và nhỏ để mua. Nhưng chỉ đầu tư vào mỗi mỏ là không được, quặng sắt khai thác ra phải thông qua đường sắt hoặc đường sông vận chuyển tới cửa cảng, đưa lên tàu chuyển đi mới sinh ra hiệu ích.

Hệ thống vận chuyển ở Tây Úc như đường sắt, cửa cảng đều khống chế trong tay BHP Billiton, Mitsui.. cả rồi, Cẩm Hồ muốn mở ra con đường máu ở đây phải tiến hành đầu tư tổng hợp, thẩm thấu đồng thời khống chế lĩnh vực vận chuyển ở Tây Úc mới được.

Tài phiệt Nhật từ thập nên 60 đã tiến vào Tây Úc, Nam Úc tiến hành bố cục sản nghiệp, thông qua liên doanh, ký gửi đầu tư, hợp tác hải ngoại, nắm cổ phần tiến hành thẩm thấu vào tất cả các mắt xích trong chuỗi sản nghiệp khoáng sản Úc.

Hiện giờ Cẩm Hồ mới tiến vào Tây Úc bố cục sản nghiệp quặng sắt, ít nhất tốn kém hơn tài phiệt Nhật cả chục lần.

Về lý luận, đợi cơ sở sản xuất sắt thép trên 10 triệu tấn xây lên, lượng quặng sắt Cẩm Hồ mua từ hải ngoại sẽ gần 25 triệu tấn, con số này khá là hấp dãn với lượng khoáng thạch xuất khẩu mới gần 80 triệu tấn của Tây Úc, trong tay thương vụ Cẩm Hồ lại còn có số vốn hùng hậu gần 1 tỷ USD.

Trương Khác muốn dùng hai vũ khi sắt bèn này vòng qua vòng vây tập đoàn Nhật hệ như Mitsui và hai doanh nghiệp lũng đoạn Lực Thác ( Rio Tinto - Cty khai khoáng Anh Úc), Tất Thác (BHP Billiton – Cty khai khoáng đa quốc gia Anglo–Australian), làm chính phủ Tây Úc động lòng, đánh ra một khe hở.


Đôi khi chỉ cần một khe hở, kiến lập một con đường từ khu mỏ thông tới đại dương, con đường này có lẽ lúc đầu không đáng nói tới, cho dù mỗi năm sản lượng khai thác mỏ, lượng vận tải đường sắt, lượng xuất nhập cảng chỉ có chục triệu tấn, nhưng chỉ cần thị trường quặng sắt quốc tế tiến vào thời kỳ lên cơn sốt, ắt sẽ thu hút vô số vốn tiến hành mở rộng dung lượng.

Đương nhiên muốn làm tới mức này không phải là dễ, không chỉ vượt qua được vòng vây các doanh nghiệp tới trước, còn phải có được sự thiện cảm của công chúng và chính phủ Tây Úc. Ngoài ra phải gánh vác một phần nhiệm vụ nhập khẩu quặng sắt của thương vụ Cẩm Hồ, phải hiệp trợ Hải vận Nam Dương phát triển nghiệp vụ ở Tây Úc, văn phòng làm việc ở Perth sẽ quan trọng hơn bất kỳ công ty hải ngoại nào của Cẩm Hồ.

Chọn ai tới chủ trì đại cục đúng là làm Trương Khác đau đầu.

Trương Khác siết chặt cơ thể Địch Đan Thanh trong lòng, như sợ buông tay một chút cô sẽ đi ngay vậy, cọ cọ mũi vào vành tai cô, ngửi hương thơm cơ thể ngọc ngà, hôn lên dái tai: - Chị thực sự muốn ở lại Perth sao? Vất cả lắm đấy.

Địch Đan Thanh ngửa mặt nhìn Trương Khác, ánh mắt chan chưa nhu tình: - Người ta nói Perth là thành phố cô đơn nhất thế giới, cậu có muốn tới cũng không dễ, vậy cũng tốt, chẳng cần phải ở thành phố khác mòn mỏi đợi cậu tới như oán phụ...

Triền miên trong khách sạn suốt cả đêm, chỉ nghỉ ngơi một chút giữa thời gian hoan ái, sáng tỉnh lại, tinh thần Trương Khác rất khỏe khoắn, chẳng hề có chút mỏi mệt nào.


Ánh nắng rực rỡ cuối thu ở Tây Úc chiếu qua rèm cửa sổ thưa thớt, Trương Khác nhìn Địch Đan Thanh nằm bên cạnh, toàn thân trắng muốt không tỳ vết, da dẻ trơn mịn như ngọc trắng tới mức làm người ta hoa mắt, đường cong lả lướt uốn lượn làm cơ thể cô trông mềm như không xương, xinh đẹp ướt át vô ngần.

Địch Đan Thanh vẫn chưa tỉnh, hai mắt khép hờ, hàng mi cong mang linh khí vô tận, mái tóc đen dầy tán loạn che đia nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra góc môi hồng cám dô, bầu vú căng tròn mập mờ ẩn hiện sau lớp chăn mỏng, từ vai tới hông là đường cong cực kỳ dụ hoặc, tới mông đột nhiên nhô lên, xuống dưới nữa là cặp chân dài khỏe khoắn.

Trương Khác đưa tay đưa sờ mông cô, cảm giác làn da trơn láng và săn chắc ở đó, Địch Đan Thanh trong mộng cảm thấy ngưa ngứa, mông ngúng nguẩy vài cái rồi mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Trương Khác ngồi sờ mông mình, gạt tay y ra, gắt: - Hành người ta cả đêm chưa đủ à? Phía dưới còn đau đây này... Thấy trên giường loang lổ vết tích, lại nhìn khuôn mặt đắc ý của Trương Khác, hậm hực đuổi y xuống giường, kéo chăn che đi vết tích trên giường.

Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương trước khi về tới thành phố gọi điện báo cho bọn họ, Địch Đan Thanh tắm rửa, dọn dẹp sạch sẽ, cứ như không hề phát sinh quan hệ cẩu thả với Trương Khác. Biết cô là nữ nhân tính cách cứng rắn cương liệt, làm việc gọn gàng dứt khoát, Trương Khác cùng tùy theo ý cô.

Khi xuống lầu ăn sáng, Trương Khác nói với Diệp Kiến Bân chuyện Địch Đan Thanh muốn ở lại Perth.

Diệp Kiến Bân ngớ ra, hỏi: - Cậu nỡ để cô ấy đi sao? Cảm thấy hỏi thế quá đường đột, uống ngụm nước chanh che dấu, quay sang Địch Đan Thanh: - Sao cô lại muốn ở lại Perth công tác?


- Anh đã có nhân tuyển thích hợp khác rồi à? Địch Đan Thanh hỏi lại:

- Nhân tuyển thích hợp tới đâu cũng không bằng cô được... Diệp Kiến Bân cười: - Chúng tôi cũng đang đau đầu nghĩ xem để ai tới Perth chủ trì cục diện, chỉ là không ngờ Trương Khác thả cho cô đi.. À, ừm, hèm... Cô ở lại Perth, vậy ai thay thế cô ở Kiến Nghiệp?

- Diêu Kiên hay Triệu Bằng, hay anh thấy còn ai thích hợp hơn? Trương Khác nhún vai: - Cũng phải xem anh nỡ bỏ ai đã.

- Cho cậu một người là mất một vị trí không ai lấp vào... Diệp Kiến Bân hơi tiếc, dựa theo ý hắn thì muốn ăn không Địch Đan Thanh cơ, nghĩ một lúc rồi nói: - Tiểu Đồng cứ than vãn phải sống chia cách với Tâm Văn, hay là để nó về Kiến Nghiệp thu thập đống hỗn loạn cho cậu?

Tôn Tĩnh Hương ngồi bên cạnh cười trêu: - Hoặc là một nam nhân làm việc nhanh nhẹn, có thể sai bảo như trâu như ngựa. Hoặc là một mỹ nữ chưa kết hôn chưa có người yêu, xinh đẹp trẻ trung. Cậu ta làm sao nhìn trúng Tiểu Đồng, một phụ nữ vừa kết hôn rồi lại còn mang thai nữa.

Địch Đan Thanh chỉ mím môi cười không nói gì, cứ như Tôn Tĩnh Hương trêu ghẹo ai đó không liên quan đến cô, Trương Khác giơ tay đầu hàng: - Tiểu Đồng thì Tiểu Đồng, cùng lắm để bà cô bụng to đó tới, tôi cho cô ấy hai trợ lý nữa, tránh cô ấy nói tôi ngược đãi phụ nữ có thai.

Bên này thương lượng nhân tuyển thay thế Địch Đan Thanh đồng thời báo cho Tôn Thượng Nghĩa, chủ yếu là phụ trách công tác hành chính của hội nghị giám đốc cấp cao của Cẩm Hồ, điều phối bố cục chiến lược nhiều tầng trong hệ thống cao tầng Cẩm Hồ, đây là ví trị trọng yếu, nhưng lượng công tác không nhiều, để Diệp Tiểu Đồng mang thai phụ trách cũng thích hợp... Chuyện thế là được định đoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui