Nhìn cảnh này, Trương Khác cũng rất cảm khái, dù bong bóng rồi sẽ có một ngày vỡ, nhưng có thể khơi lên nhiệt tình như thế, đợi mùa đông sản nghiệp qua đi, cũng để lại cơ sở chắc chắn.
Nghe nói bên này náo nhiệt như thế, Triệu Tử Lâm tổng giám đốc quỹ sáng nghiệp Vườn Sồi cũng tới, thấy Trương Khác ở đó có hơi bất ngờ, nhìn đám Mã Hướng Đông được những người sùng bái vây quanh, không tới nói chuyện mà tới giao lưu tâng cường tình cảm với ông chủ lớn trước.
- Có chuyện này giám đốc Đinh bảo tôi báo cáo trực tiếp với Khác thiếu gia.
Quỹ sáng nghiệp Vườn Sồi là cơ cấu cấp hai của tập đoàn Ái Đạt, do Đinh Hòe chịu trách nhiệm.
- Chuyện gì thế? Trương Khác hỏi:
- Qua nhiều lần công khai huy động vốn, lượng tài chính dư của Côn Đằng Online gần 60 triệu USD, tương đối dư dả rồi, trừa hỗ trợ tiếp tục phát triển nghiệp vụ của Côn Đằng Online, có thể suy nghĩ tới vấn đề mở rộng. Triệu Tử Lâm báo cáo: - Lần này đi Mỹ có cả giám đốc Tô, chúng tôi cùng thảo luận vấn đề này, theo ý nguyện của tầng quản lý Côn Đằng Online, lấy ra một phần tài chính hỗ trợ phát triển kỹ thuật internet trong nước, nhưng Côn Đằng Online thiếu kinh nghiệm quản lý quỹ tài chỉnh thế này, cho nên tôi đang nghĩ phương hướng bên này có nên ngả về phía kỹ thuật internet không?
- Quy mô đại khái là bao nhiêu? Trương Khác trầm ngâm.
- Mỗi bên bỏ ra 100 triệu.
Trương Khác sờ mũi nói: - Hiện kỹ thuật internet tuyệt đại đa số liên hệ trực tiếp với vận hành online, sự thành công của Côn Đằng Online sẽ làm hư những người sáng nghiệp internet, 200 triệu này e chẳng làm gì nổi đâu.
Ngay sau khi Côn Đằng Online thành công, trang web thương mại điện tử ở Bắc Kinh kiếm được ngay 7 - 8 triệu USD từ nhà đầu tư mạo hiểm phố Wall, người kinh doanh internet hiện mờ mắt cả rồi, 200 triệu thực sự chẳng thỏa mãn được bọn họ.
- Tình hình ở Kiến Nghiệp có đỡ hơn một chút, dù sao người sáng nghiệp internet ở Kiến Nghiệp vốn không kỳ vọng quá nhiều vào vốn đầu tư mạo hiểm. Triệu Tử Lâm giải thích: - Xét thực tế tài chính hữu hạn, chúng tôi chỉ tiến hành đầu tư ở giai đoạn khai phát kỹ thuật mới, bộ phần phần mềm, còn không tham dự vào vận hành sau đó...
Trương Khác dựa vào quầy bar suy nghĩ vấn đề này, trong ấn tượng người bình thường, chỉ cần có vài cái máy vi tính cái phần mềm là đủ điều kiện khai phát kỹ thuật mới rồi, nhưng cho dù là thế cũng tốn chi phí khai phát, gật đầu nói: - Về nguyên tắc tôi ủng hộ, cụ thể làm thế nào thì nội bộ Ái Đạt quyết định đi.
Thấy Đỗ Phi đi tới, Trương Khác kéo hắn hỏi: - Phi Dung đâu rồi? Về được một lúc thấy nơi này người đông nhung nhúc, chỉ thiếu mỗi bóng dáng Trần Phi Dung, trong lòng thắc mắc, cô ấy là phần tử cốt cản của sáng hiệp, sao vắng mặt được?
- Buổi chiều cô ấy không khỏe, nên về trước rồi. Đỗ Phi nói:
Trương Khác bảo Đỗ Phi đi an bài chuyện chiêu đãi buổi tối, y gọi điện cho Trần Phi Dung: - Nghe bảo bạn không khỏe, có sao không?
- Vừa từ bệnh viện trường về, uống thuốc xong đỡ hơn nhiều rồi, mọi người chơi đi, mình không tới đâu. Giọng Trần Phi Dung có chút yếu ớt:
Nghe nói cô tới bệnh viện trường khám, còn uống thuốc rồi, Trương Khác cũng yên tâm, không hỏi cô không được khỏe ở đâu, cúp điện chui vào một góc 1978 ai tới bắt chuyện thì nói, dù sao phía đám Mã Hướng Đông không xen vào nổi rồi.
Đến cả Vương Thái Linh cũng bị đẩy sang một bên, cô thì vui vẻ, càng yên thân, ngồi ở quầy bar nói chuyện với Trương Khác.
Trương Khác nhớ tới Triệu Dương đã tới Chiết Đông, nhậm chức phó thượng vụ tỉnh ủy, mà anh trai Vương Thái Linh là Vương Chí thì làm việc ở chính phủ thành phố Văn Chu, liền thuận miệng nhắc tới với Vương Thái Linh chuyện này.
Nói ra cũng lạ, trước đó Trương Khác còn đoán Triệu Dương sẽ tới Chiết Đông làm phó bí thư tỉnh ủy, kiêm bí thư thành ủy Văn Chu, không ngờ lại làm phó tỉnh trưởng thường vụ. Nhìn qua thì không có gì khác biệt lắm, chỉ là vì Triệu Dương chuẩn bị làm bí thư thành ủy đợi tiếp nhiệm Trần Thiên Bảo tỉnh trưởng tỉnh Chiết Đông, nhưng làm phó tỉnh trưởng thương vụ có vẻ như muốn nóng lòng đuổi Trần Thiên Bảo xuống, đổi lại là ai ở lập trường Trần Thiên Bảo thì trong lòng cũng không dễ chịu.
Cho dù Triệu Dương muốn lập quan hệ tốt với Trần Thiên Bảo, ngăn cách về tâm lý này khó mà tiêu trừ được.
Trừ khi bắt tay vào điều tra, nếu không khó hiểu được vấn đề trong đó, Nghiêm gia thẩm thấu vào đảng chỉnh phủ Chiết Đông rất sâu, nói không chừng bọn chúng thao túng đằng sau.
Nghĩ tới ngày mai còn có hoạt động chính thức, nên mọi người không ở lại lâu, ăn tối xong ai về nhà nấy.
Trương Khác quay về chung cư trống không, mới đột nhiên nhớ ra Tôn Tĩnh Mông đã đi Hong Kong rồi, không còn ai cuộn mình như con mèo ở ghế sô pha đọc sách, hoặc mặc áo ngắn cũn cỡn chỉ có quần lót bên trong, lộ ra đôi chân dài miên man đi qua đi lại trước mắt mình nữa. Sau khi Địch Đan Thanh đi Perth, Vệ Lan cũng rất ít khi về chung cư thanh niên, từ nhỏ cô là học sinh ngoại trú, trong lòng rất mong đợi cuộc sống ở KTX, mấy ngày qua Trương Khác chẳng gặp được cô.
Tắm rửa xong, vào bếp pha cà phê, ngồi trong phòng khách ngắm trời đêm, cho dù có hơi trống trải, nhưng cảm giác cũng không tệ, lên lầu lấy máy tính xách tay xuống, cắp giây mạng vào, xem xem Đường Thanh có viết mail cho không, muốn thoải mái nằm trên ghế sô pha đọc mail mà không được, lúc này Trương Khác mới cảm thấy kỹ thuật email di động thuận tiện thế nào.
Đáng tiếc năm 99 ở trong nước chưa triển khai nghiệp vụ này, Trương Khác có muốn xa xỉ đầu tư một mạng lưới phục vụ kỹ thuật email di động thì cũng chẳng lấy được giấy phép của bộ bưu điện.
Lúc này Trương Khác có chút do dự, RIM đã xây dựng mạng lưới phục vụ cho Email di động trên điện thoại Black Berry của họ rồi, Cẩm Hồ có nên đợi bọn họ bồi dưỡng thị trường hay cùng bọn họ bồi dưỡng thị trường.
Mặc dù vụ kiện cáo với RIAA làm thanh danh của Ái Đạt ở Bắc Mỹ tăng vọt, xúc tiến lớn cho việc tiêu thụ Iplayr, nhưng quan niệm tiêu dùng của thị trường Bắc Mỹ rất lý trí, công ty Bắc Mỹ năm nay mặc dù đưa Pocket PC, di động lẫn đầu đĩa DVD vào thị trường Bắc Mỹ, dù có chút thanh tích nhưng còn kém so với dự đoán một chút.
Trương Khác rót cho mình một cốc cà phê lớn, y không lo uống nhiều cà phê sẽ mất ngủ, viết mail cho đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông hỏi có cần xây dựng mạng lưới phục vụ Email di động hay không, gửi thư đi thì đã sắp 2 giờ sáng rồi.
Di động đột nhiên rung lên, còn tượng là ai nhìn thấy mail mình gửi gọi điện tới tháo luận, Trương Khác cầm di động lên thì thấy số của Trần Phi Dung.
Đầu kia điện thoại lại là giọng lo lắng của một gái lạ: - Anh là Trương Khác à? Phi Dung buổi chiều tới bệnh viện trường khám bệnh, uống thuốc mấy tiếng rồi, lúc này lại đau bụng, toàn thân toàn mồ hôi, chúng tôi không dám đưa bạn ấy tới bệnh viện trường nữa, không biết phải làm sao...
- Nhờ các cô đỡ cô ấy xuống, tôi sẽ lập tức đến đón cô ấy tới bệnh viện... Trương Khác chẳng kịp nghĩ nhiều, vơ vội di động, chìa khó xe rồi xuống lầu, lái xe tới trước KTX nữ thì thấy mấy cô gái trong phòng Trần Phi Dung đang suốt ruột đợi y đưa xe tới.
Trần Phi Dung đứng dưới đèn đường, tay đặt lên bụng, đau tới gập người xuống, mặt mày trắng bệch, môi không còn giọt máu, ban đêm trời hơi mát, nhưng trên trán cô lại toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, tóc rối bù, mày nhíu chặt, so với cô gái thanh lệ thường ngày cứ như người khác hẳn, đôi mắt tội nghiệp như con chó nhỏ mới sinh.
Nhìn thấy ánh mắt đó tim Trương Khác như bị bóp một cái, nói với các cô gái cùng phòng Trần Phi Dung: - Các cô sáng mai còn thi, để tôi đưa cô ấy tới bệnh viện là được... Mở cửa xe, nhờ bọn họ đỡ Trần Phi Dung lên xe, lấy tay lau mồ hôi trên trán cô, cảm thấy hơi nóng, giúp cô thắt đai an toàn, thấy cô đau đớn như thế nhịn không hỏi cô khám bệnh ở trường thế nào, chẳng có thời gian xem hồ sơ bệnh lý của Trần Phi Dung được cô bạn cùng phòng đặt trên bảng điều khiển.
Lần này vào viện liệu có gặp kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy không? Đợi mai xe rõ.