Trương Khác và Hà Huyền chưa đi được mấy bước, cô gái kia đột ngột xông tới túm lấy áo y và Hà Huyền, Trương Khác ngạc nhiên quay lại nói: - Vừa rồi có thằng bé va phải bà ấy, không liên quan tới chúng tôi.
- Chỗ này làm gì có thằng bé nào, tôi nhìn thấy các người xô vào người ta. Cô gái kia buông tay Trương Khác ra, một tay giữ áo Hà Huyền một tay giữ cánh tay cô, nhất định nói là Hà Huyền xô ngã.
- Cô buông tay ra. Trương Khác gạt tay cô ta, đứng chắn trước mặt Hà Huyền, quay sang bảo bà già: - Bà tự nói đi, ai va vào bà?
Thấy cô gái kia trừng mắt lên nhìn bà già, Trương Khác chỉ muốn tát cho cô ta một cái, bà lão tức thì trở giọng chỉ Hà Huyền: - Không phải cậu ấy, là cô ta! Cô ta xô ngã mẹ. Rồi ngồi bệt xuống đất kêu toáng lên với người vây quanh.
Trương Khác cố áp lửa giận trong lòng xuống, tránh rơi vào thế bị động, giơ túi ni lông cho người xung quanh xem: - Tôi cũng bị thằng bé đó xô phải làm rách túi, đồ rơi ra đất vừa mới nhặt lên, bà bị ngã chắc không nhìn rõ, nhưng cô gái này tới thì bà đứng lên một lúc rồi, cô ta nhìn thấy chúng tôi xô ngã bà lúc nào?
- Á à, anh nói tôi tống tiền à, nói tôi tống tiền à? Cô gái kia đột nhiên đột nhiên tru chéo, cởi túi sách ở tay ra: - Mở mắt ra mà nhìn, đây là túi gì, đây là túi Gucci của Ý, con bạn anh có ra ngoài mua cũng không mua nổi đâu. Rồi kích động mở túi: - Mở to mắt ra, đây là di động gì, I380 của Ái Đạt, con bạn anh có mua cũng không mua nổi đâu.
- Cô ăn nói kiểu gì thế? Hà Huyền mặt đỏ bừng tức giận, đứng ra cãi nhau: - Bà ấy rõ ràng bị người ta xô ngã... Cô chưa bao giờ oan như thế, nói được mấy câu mắt đã đỏ hoe.
Cô gái kia lại tóm lấy tay Hà Huyền, bấm di động: - Hà Dũng, anh chết chỗ nào rồi? Anh mau tới đây xem có người xô ngã mẹ anh, chân có thể gãy rồi. Hai đứa chúng nó định chạy, bị em giữ lại, thằng kia còn động chân động tay với em.
Bà già ngồi bệt dưới đất, Hà Huyền nước mắt ngắn nước mắt dài, làm người xung quanh không biết chuyện rốt cuộc thế nào.
Trương Khác ngẩng đầu lên thấy có chiếc camera quay về phía này, không ngờ ở đây có hệ thống giám sát, không muốn mâu thuẫn gay gắt thêm, tóm tay cô gái chỉ camera: - Cô mở mắt ra mà nhìn, cái camera kia quay hết rồi đấy! Cô có muốn tìm bảo vệ tới xem băng ghi hình không? Rồi hất mạnh tay cô ta ra.
Cô gái kia tức thì sững sờ, không ngờ có camera quay về phía này, vậy mà không phát hiện.
Vẻ mặt của cô gái và bà già đều bị người xung quanh nhìn thấy, tức thì nhao nhao cả lên.
Trương Khác uất lắm, nếu chẳng phải có cái camera này thì hôm nay không thể giải thích rõ được, lại không thể ra tay đánh con gái trước mặt bao người, nếu ở chỗ khác, bất kể nam nữ, y đã tát cho lệch mặt rồi: - Nếu cô muốn tống tiền, đây, cho hết. Ném đồ trong túi vào mặt cô ta: - Nhìn lại kiểu ăn mặc của cô đi, mẹ nó, phát tởm. Cô gái mặc chiếc quần short ngắn, riềm tua sơ xác, trông chẳng khác quần lót là bao, mông đùi lộ hết ra ngoài, nếu là thường ngày Trương Khác nhất định rất hưởng ứng các cô gái ăn mặc bạo dạn thế này, hiện chỉ thấy ghét, cũng chẳng còn tâm tình nào đi mùa đồ nữa, kéo Hà Huyền đang tức tới run người vào cầu thang.
Về phòng bệnh, Tô Nhất Đình vừa mới lau người cho Trần Phi Dung xong, thấy Trương Khác và Hà Huyền "tay trong tay" đi vào, mồm há hốc, chỉ bọn họ với vẻ mặt không thể tin nổi: - Hai người...
Trương Khác giờ mới phát hiện vừa rồi tức giận, nắm tay Hà Huyền mãi chưa buông, Hà Huyền giành trước phẫn hận đem chuyện vừa rồi kể ra, tới lúc này người vẫn giận tới phát run.
Trương Khác lấy di động ra, hỏi Trần Phi Dung: - Đồ mình mua cho bạn vừa rồi tức giận ném hết vào mặt ả kia rồi, để mình bảo người mang tới, bạn cần đi nữa.
- Bạn nghỉ một chút đi... Trần Phi Dung cười dịu dàng: - Không đáng giận vì loại người đó.
Trương Khác gọi điện thoại bảo người mua ít đồ sinh hoạt tới, vì Trần Phi Dung mấy ngày không thể ăn uống buổi trưa y và Hà Huyền và Trần Phi Dung ra ngoài ăn, khỏi làm Trần Phi Dung thèm.
Chừng nửa tiếng sau, nghe thấy ở lối đi có tiếng ầm ĩ, không biết lại xảy ra chuyện gì, Trương Khác và Hà Huyền đi ra, nhìn thấy Quần Short Ngắn đi cùng một tên nam nhân mặc sơ mi hoa và hai người mặc đồ bảo vệ từ phòng bên đi ra, Quần Short Ngắn thấy Trương Khác và Hà Huyền, chỉ mặt họ hô lên: - Hà Dũng, chính là bọn chúng, chúng xô ngã mẹ anh, còn ném đồ lên mặt em.
Trương Khác tức tím mặt, nhưng biết bọn chúng ít nhất đã xác nhận phòng giám sát không có chứng cứ hoặc xóa chứng cứ đi mới dám tới tìm, bất kể loại nào thì bọn chúng cũng câu kết với bệnh viện này rồi.
Trương Khác định nhịn trước, đợi gọi người tới rồi xử lý đám rác rưởi này, nhưng Hà Huyền không kìm chế được, chỉ mặt Quần Short Ngắn: - Sao các người vô liêm sỉ như thế?
- Con đĩ non này còn dám chửi à?
Thấy Sơ Mi Hoa đưa tay ra định túm tóc Hà Huyền, Trương Khác giữ lấy tay hắn: - Anh muốn làm gì, định đánh một cô gái à? Thấy hai tên bảo vệ đằng sau sắc mặt bất thiện, Trương Khác vẫn giữ chặt tay hắn, chắn trước người Hà Huyền.
- Có lẽ các anh nhầm rồi, chàng trai này rất tốt, không có chuyện cậu ấy va vào người khác lại không nhận đâu. Phụ nữ trung niên trong phòng xen vào nói giúp.
- Con đĩ già, mụ có thấy nó không xô vào mẹ tôi không? Mẹ tôi chính mắt nhìn thấy đấy, chẳng lẽ mẹ tôi nhìn nhầm.
Sơ Mi Hoa chửi bới thô tục, phụ nữ trung niên tức lắm, nhưng cũng không cãi lại.
- Đại sảnh có camera, các người đi xem là biết có phải tôi xô vào người ta không? Hà Huyền không chịu được oan ức, vừa lau nước mắt vừa giải thích:
- Bọn tao đi xem rồi, camera không ghi lại. Sơ Mi Hoa hùng hổ nói: - Không phải mày xô ngã, vì sao nổi lòng tốt đi đỡ? Đại sảnh có bao nhiêu người như thế, chỉ có bọn mày là người tốt à? Vừa dứt lời là vung tay đấm luôn.
Thấy hai tên bảo vệ cũng lăm le xông tới, Trương Khác giận tới cực điểm, nhưng ở cùng ba cô gái, không thể vừa đánh vừa chạy, đưa tay ra che mặt, đùi bị đạp trúng một cái. Nhiều người nhà bệnh nhân nghe thấy động tĩnh cũng chạy cả ra, lên tiếng ngăn cản bọn chúng đánh người.
Tô Nhất Đình rất đanh đá, thấy Trương Khác và Hà Huyền bị bắt nạt, từ phía sau xông lên, đưa tay cáo Sơ Mi Hoa, túm tóc hắn chửi: - Các người còn biết xấu hổ nữa không, câu này mà còn nói được ra khỏi miệng à, muốn mẹ mày ngã chết không ai đỡ mới vui hả?