Quan Lộ Thương Đồ

Trong thành phố phồn hoa lại đầy trẻ em thất học, vấn đề này cần quốc gia kinh tế phát triển, chế độ phúc lợi, hoàn cảnh pháp trị dần dần thay đổi mới có thể cải thiện được, chỉ tiếc rằng hiện TW và địa phương muốn đưa ra tiêu chuẩn lương thấp nhất cũng gặp trở ngại trùng trùng, còn một con đường rất dài phải đi. Mặc dù tích cực tham gia hoạt động từ thiện, nhưng dù sao đây không phải là trách nhiệm xã hội mà Cẩm Hồ phải gánh vác, chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt không mấy tác dụng.

Trương Khác nhờ Hứa Tư cắm tai nghe di động cho mình: - Chị giúp em bấm điện thoại cho Thời Học Bân, em nói với anh ấy chuyện này.

Tuy người thì ở công ty nhưng tâm tư đám Thời Học Bân thì đều đặt vào đêm Thiên Hỉ rồi, nhận được điện thoại của Trương Khác cảm thấy rất bất ngờ, khoa trương kêu lớn: - Khác thiếu gia sao lúc này lại nhàn nhã rảnh rỗi nhớ tới chúng tôi được nhỉ?

- Các anh có an bài tối nay rồi chứ?

- Ừ, hẹn một nhóm các cô em Học viện Âm nhạc tổ chức liên hoan, sao thế, Khác thiếu gia cũng động lòng à? Có rất nhiều cô bé hoài xuân hỏi hôm nay cậu có xuất hiện hay không đấy. Thời Học Bân cười hô hố: - Nhưng chúng tôi nghiêm túc cự tuyệt cậu tới đây giật le của anh em, tôi gửi gắm hi vọng giải quyết vấn đề độc thân vào đêm nay đấy. Vì nó mà đã mưu tính rất lâu rồi, Khác thiếu gia cậu đừng có đột ngột nhảy ra phá đám chuyện tốt của tôi.

- Tôi quan tâm tới anh mà, lo thủ đoạn tán gái của anh quá lạc hậu. Trương Khác ba hoa, đừng nghĩ Đường Thanh bảo đưa cả Hứa Tư tới đón cô nàng là xong, đêm nay y đủ phiền toái rồi, lấy đâu ra cơ hội đi tham gia với bọn họ: - Tôi nghĩ hộ anh một chủ ý cực phong cách, đảm bảo đêm nay anh có thể bế mỹ nhân trở về, có cần nghe một chút không?


- Có chuyện hay cỡ đó sao? Tôi hoài nghi nghiêm trọng nhé!

- Thế thì thôi, tôi cúp điện thoại đây.

- Ấy ấy, đừng gấp, cậu nói ra nghe cũng được, chúng tôi sẽ suy tính nghiêm trúc. Thời Học Bân cười hì hì.

Trương Khác nghiêm giọng hỏi: - Nam nhân tán gái cần có ba loại tố chất, anh biết ba loại nào không?

- Có tài, có tiền, có tướng... Cậu ép tôi khen cậu đấy à?

- Ài, chẳng trách tới giờ anh vẫn chưa công phá được trái tim của Tả Tiểu Thanh, tầng cấp nhận thức quá thấp kém, loại thủ đoạn này lừa đảo mấy cô bé phù phiếm còn được, muốn đánh đâu thắng đấy còn kém lắm, xem ra tôi không chỉ đạo cho anh một chút là không được rồi. Trương Khác vừa lái vừa ba hoa khoác lác: - Có tiền, cái này thì anh nói trúng rồi, thời buổi này cô gái nào muốn theo anh chịu khổ cả đời chứ. Có tài à? Cái này trước tiên phải nâng cao trình độ nhận thức của cô gái, nếu không anh chỉ có thể oán trách tài không gặp người thấu hiệu thôi. Có tướng à, mặc dù là nữ nhân thích mấy thằng mặt trắng đấy, nhưng không phải là gặp ai cũng hiệu quả, hỏi Hà Huyền đi xem cô ấy nhìn đám mặt trắng thế nào? Nghe thấy phía bên kia điện thoại rất ồn ào, còn nghe thấy cả tiếng cười trong trẻo của Hà Huyền, xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị cho đêm Thiên Hỉ rồi.


Thời Học Bân ở bên kia điện thoại hỏi Hà Huyền, một lúc sau nói: - Hà Huyền nói cậu chính là đồ mặt trắng.

- Vậy lời nha đầu Hà Huyền đó không tính. Trương Khác trừng mắt uy hiếp Hứa Tư đang ôm bụng cười: - Ba loại tố chất đó là: Có tiền, có tình, chu đáo... Anh nghĩ xem có cô bé nào không chịu.

- Ấy, nghe có vẻ cũng có lý... Thời Học Bân gật gù:

- Thôi, chắc nhất thời anh cũng không lĩnh ngộ sâu sắc được chiêu này, đêm nay anh tổ chức mọi người tới đường Tân Thị, Khổng Miếu, phủ Thanh Hà mua tất cả hoa hồng các cô bé bán hoa trong đêm lạnh, như thế vừa thể hiện anh có tiền, cũng có tình. Nhưng nếu anh đem hết số hoa này tặng cho Tả Tiểu Thanh, trông có vẻ lãng mạn đấy, song cô ấy sẽ đau đầu vì xử lý số hoa này, chẳng lẽ chất trong phòng nhìn nó khố héo? Nếu ném vào thùng rác, anh chịu nổi không? Trương Khác nói câu này còn diễn cảm làm bộ mặt đau đớn, Hứa Tư đưa tay ra béo má y.

- Vậy phải làm sao? Cậu nói xem. Thời Học Bân thành khẩn học hỏi:

- Đêm nay không phải có rất nhiều người tới Yến Quy Hồ hoặc lên núi sao? Anh đem số hoa hồng mua được, tổ chức mọi người đi tặng các cô gái thức đêm đợi bình minh thiên niên kỷ mới, chẳng phải là hoàn mỹ sao? Có thấy ý nghĩa, lãng mạn hơn cùng đám ngốc nam, ngốc nữ cùng uống gió lạnh không?


- Lão đại, chú ý này tuy hay thì hay thật, nhưng phải có tiền mới được chứ? Thời Học Bân cười khổ than vãn: - Tính sơ qua cho dù tôi có mấy triệu, nhưng đều là cổ phần cả, trong tay tôi chỉ có tiền mua một cái xe, không thể để em Audi C5 tôi khao khát bao lâu ra đi không trở lại vào đêm nay.

- Được, tiễn phật tiễn tới tây thiên, ai bảo chúng ta là anh em chứ, tôi nay mọi chi tiêu đều tính cho tôi. Trương Khác hào phóng nói:

Hứa Tư mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng cùng Trương Khác đi ra sân bay đón Đường Thanh, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm, không làm sao bình tĩnh lại được, nghe Trương Khác phét lác với Thời Học Bân qua điện thoại, tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đợi y cúp máy xong mới cười nói: - Thì ra tâm tư cậu như thế, không may, chúng tôi mù mắt cả...

Trên đường mua hoa hồng nên tốn chút thời gian, đến sân bay thì máy bay của Đường Thanh còn nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, tuy hơi đói, có điều Hứa Tư còn tâm trạng nào ăn cơm, bảo Trương Khác: - Có lẽ Đường Thanh cũng chưa ăn cơm, hay là đợi cô ấy xuống máy bay rồi ăn cùng?

- Ừm, đợi Tiểu Thanh xuống máy bay rồi hẵng tính. Trường Khác đồng ý, cùng cô ngồi ở đại sảnh đợi máy bay.

Không khí lạnh đã tới vài ngày, phía nam Kiến Nghiệp, không khí lạnh đã suy yếu, thi thoảng trời có mưa, nhưng không ảnh hưởng tới máy bay hạ cánh. Máy bay của Đường Thanh tới đúng giờ, nhìn màn hình hiện thị hiện thông báo, đến lượt Trương Khác lo lắng Đường Thanh không có ở trên máy bay.

Hứa Tư định ngồi đó đợi, nhưng suy nghĩ rồi lại đứng dậy theo Trương Khác tới cửa đón máy bay, Trương Khác muốn nắm tay cô, nhưng Hứa Tư không cho, còn đứng cách y xa một chút, khiến Trương Khác hết sức day dứt.


Cách cánh cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy lữ khách xuống máy bay, Đường Thanh trong dòng người đó, Trương Khác thầm thở phào. Đường Thanh cũng đã nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư, yên tĩnh đứng đó vẫy tay chào, môi hé nụ cười, khác biệt với sự hoạt bát hiếu động thường ngày của cô.

Đường Thanh vừa xuống máy bay, chưa nhận thức được cái lạnh của Kiến Nghiệp, chiếc áo khoác màu vàng vắt ở cánh tay, mặc áo sơ mi kẻ ca rô, quần dài, chân đi giày bốt màu cà phê, chiếc áo len rộng bọc lấy cặp mông nhỏ săn chắc, mái tóc đen nhánh buộc sơ sài vắt qua bên vai, cho dù thần sắc của cô hết sức phức tạp, nhưng không che được dung mạo kiều diễm thanh xuân mê đắm lòng người, khiến không ít chàng trai trái tim xiết chặt theo mỗi nhịp bước chân của cô.

- Tiểu Khác. Đường Thanh không có hành lý gì cả, chỉ có túi sách tùy thân, đồ dùng sinh hoạt và trang phục của cô đều có ở chung cư Thanh Niên, không cần mang theo cái gì, chỉ gọi Trương Khác một tiếng, rồi đi tới phía Hứa Tư lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói bọc rất đẹp đưa cho Hứa Tư: - Chào chị, vội vàng chọn cho chị ở sân bay đấy, không biết chị có thích không?

Hứa Tư tới giờ lòng cứ thấp tha thấp thỏm, quên luôn cả mang quà theo, nhận quà của Đường Thanh, chẳng biết phải nói gì, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Thanh.

- Quà Hứa Tư mua cho bạn để trên xe. Trương Khác vội tới giải vây: - Quà của mình đâu.

- Quà của bạn à? Đường Thanh lục túi một lúc mà không tìm thấy, sốt ruột nói: - Mình nhớ rõ đã để vào túi rồi mà, sao không thấy nhỉ... Đưa tay gãi trán, suy nghĩ xem có thể để quên ở đâu.

- Nói cho mình bạn tặng quà gì là được rồi. Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, có thể tưởng tượng ra tâm trạng cô thế nào lúc mua quà cho Hứa Tư, vừa rồi dáng vẻ Hứa Tư cũng như thế, làm lòng y quặn đau, cả hai đều là sinh mạng của y, Trương Khác từng thầm thể với bản thân không để hai cô phải buồn, dù chỉ một chút, nhưng y chẳng làm được: - Mình và chị Hứa Tư cùng đợi bạn ăn cơm đấy, chúng ta lên xe trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận